Ánh trăng mờ ảo, mây đen kéo đến gần như che phủ cả ngàn sao. Hơi lạnh dâng lên bao phủ cả nhóm người trong bầu không khí quỷ dị, âm u. Tiếng gió thổi qua kẻ lá tạo ra âm thanh như tiếng gọi từ xa, âm khí bao trùm...
Cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn nơi dạ dày đang dâng trào, Nhan Cửu Vân nhìn sắc mặt Tô Thanh Trúc nặng nề, lúc trắng, lúc xanh, ánh mắt thâm trầm suy nghĩ, bầu không khí nhất thời nặng nề hơn vạn phần. Nhan Cửu Vân cuối cùng không nhịn được phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này,“ Khống trùng tầm là thứ gì vậy?“.
Tay Tô Thanh Trúc chợt loé lên vô số ký tự, bao quanh lại thành chùm ánh sáng trắng, tụ lại thành một thứ như áo giáp mỏng, bảo vệ cả cánh tay hắn. Đồng tử Tô Thanh Trúc lại lần nữa hiện lên ký tự giống lúc nãy. Tay hắn vươn ra, một ống nghiệm hứng chất dịch nhầy nhụa ghê người kia, một tay tiếp tục kéo sợi chỉ. Vết rách trên trán càng lúc càng to thế mà lại chẳng đổ tí máu nào, chỉ có chất dịch kia từ miệng vết thương cứ không ngừng chảy vào ống nghiệm. Dòng huyết lệ đang có dấu hiệu giảm dần đi.
Yên tĩnh.
Con vật kia cuối cùng cũng được lấy ra. Một thân đỏ sẫm có nhiều vân hình thù phức tạp màu đen, to bằng đốt tay cái, có đến tám cặp chân co lại, sau lớp dịch nhớp nháp đang giữ lấy một thứ...
Đồng tử Nhan Cửu Vân đột nhiên co rút. Mặt tái nhợt, dạ dày cuộn lại, không nhịn được gập người lại nôn khan.
Miệng con vật kia vẫn liên tục cử động, và thứ nó đang ăn, là não! Não người!
“Khống tâm trùng, loại cổ trùng này công dụng giống như tên gọi, điều khiển tâm trí người khác. Đây là loại cổ của tà giáo, cực kỳ tàn độc. Người trúng cổ ban ngày sẽ như bình thường, hoạt động hay sinh hoạt không có gì thay đổi, không triệu chứng. Thế nhưng, ngay khi màn đêm buông xuống, bọn cổ trùng sẽ bắt đầu rục rịch dậy. Chúng sẽ khiến người trúng cổ tâm trí mơ hồ, làn da trở nên khô khốc, trắng bệch đi, như bị hút đi sinh mệnh, nhưng đây chỉ là bắt đầu. Qua thời gian một tháng, người nọ sẽ có dấu hiệu xuất huyết ở mắt, đó chính là huyết lệ, cũng chính là dấu hiệu cổ trùng đang dần thao túng tâm trí họ, linh hồn bên trong của người trúng cổ sẽ dựa vào ý chí và sức mạnh tinh thần của bản thân để chống lại sự thôn tính của cổ trùng, người nào ý chí càng mạnh mẽ, huyết lệ đổ ra càng nhiều. Ngay sau khi họ không còn khả năng chống trả, cổ trùng đã cắn nát phần tâm “người” còn sót lại của họ, người trúng cổ sẽ trở thành một thứ, xác sống! Mất đi nhân tính, mất đi lý trí, việc họ có thể làm chính là ăn, ăn và ăn! Đáng sợ nhất là thứ họ ăn không phải cái gì khác, thịt người! Họ tấn công lẫn nhau, cấu xé, ăn thịt sống uống máu tươi! Móng tay dài ra, mắt chuyển thành màu đỏ sẫm, bên má xuất hiện đường vân màu đỏ, môi tím ngắt, tóc bạc trắng, răng nanh dài ra, cả người trắng bệch không chút sức sống, vô hồn. Máu của người trúng cổ, sẽ dần biến đổi thành dạng dịch như thế, mục đích rất đơn giản, chỉ cần người nào dính phải thứ dịch này sẽ ngay lập tức, trúng cổ!”, Âm thanh nặng nề của Tô Thanh Trúc dần giải đáp thắc mắc của Nhan Cửu Vân.
Nhìn ống đựng dịch, lòng Nhan Cửu Vân trào lên cảm giác bài xích cực độ. Ghê tởm!
“ Người trúng cổ chính là công cụ giết người, tàn sát tàn bạo chỉ nghe theo lời của một người. Kẻ thao túng, chính là kẻ giữ cổ mẹ, trực tiếp điều khiển thông qua qua các sợi chỉ này. Sở dĩ tỷ có thể chạm vào nó là vì...”
“ Vì... viên đan dược vừa nãy đệ đưa cho tỷ?”, Nhan Cửu Vân bỗng thấy chẳng thể nói lên tâm trạng mình lúc này.
“ Đúng vậy, viên đan đó là tiên dược của Thái Thượng lão quân luyện, khắp Thiên giới chỉ có vỏn vẹn 8 viên, tỷ may mắn ăn được một viên, cũng xem như bán tiên đi!”, Tô Thanh Trúc cởi nút thắt trong lòng Nhan Cửu Vân,“ Vốn dĩ sợi chỉ đó không ai có thể sờ, cũng không thể nhìn thấy được, hiện tại tỷ chính là ngoại lệ!...“.
Nhan Cửu Vân bỗng thấy dự cảm chẳng tốt lành gì. Quả nhiên...
“ ....Cho nên, người hiện tại có thể cứu tất cả mọi người chỉ có chúng ta, ta và tỷ!”, Ánh sáng lập loè trong mắt Tô Thanh Trúc khiến Nhan Cửu Vân cảm thấy áp lực.
“ Còn ta nữa!”
Tay cầm ống nghiệm của Tô Thanh Trúc xém rớt, may mà định lực của tiểu Tô nhà ta là khá cao. Nhan Cửu Vân và Tô Thanh Trúc không hẹn mà xoay người về phía âm thanh, tròng mắt cũng xém rớt ra.
Chẳng phải ai khác, là Đường Huyền Mặc!
Một thân áo phục bào trắng, tóc hơi rối. Mặt mày tái mét, xanh trắng thay nhau ra trận. Gân xanh trên trán nổi rõ bần bật. Ánh mắt loé lên tia kiên định cùng ẩn nhẫn, cả gương mặt bao phủ bi thương nhàn nhạt. Hình bóng anh tuấn mơ hồ khiến trái tim thiếu nữ muốn rụng vỡ.
“ Chuyện lớn như vậy, tại sao chỉ có hai người giải quyết được chứ? Hai người nếu xem ta là bằng hữu thì hãy để ta giúp một tay! Tuy không biết thật ra hai người tới từ đâu và thật sự là ai, nhưng...”, Quả nhiên hắn đã nhìn thấy bộ dạng kỳ dị của tiểu Tô, Nhan Cửu Vân âm thầm đổ mồ hôi ,“ .... Đây là chuyện liên quan đến mạng người! Đây đều là người dân vô tội, họ vốn có cuộc sống yên bình, hạnh phúc. Tại sao lại vô duyên vô cớ trở thành thứ quái vật, công cụ giết người như thế chứ? Nếu dòng huyết lệ này chính là sự tranh đấu giành sự sống của họ thì hãy nhìn xem, ý chí họ không muốn gục ngã trước sự thao túng của bất kỳ thứ gì! Vậy nên hãy để ta cùng mọi người cùng nhau chiến đấu, ta không thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được!“.
Màn phát biểu đầy lý lẽ hùng hồn, dạt dào cảm xúc của đồng chí tiểu Đường khiến Nhan Cửu Vân vô cùng xúc động và hổ thẹn. Tô Thanh Trúc còn khoa trương hơn, nước mắt dâng trào, chỉ kém mỗi nước điên cuồng tung hô, điên cuồng sùng bái thôi.
“ Nếu đã như vậy...”, Tô Thanh Trúc rưng rưng nước mắt cầm tay Đường Huyền Mặc, quyết tâm,“... Hãy uống viên đan dược này đi!”
Đường Huyền Mặc thế mà lại không do dự nuốt xuống!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
_Ngoại truyện nhỏ_
Thái Lan Chỉ cảm thấy bản thân mình rất vĩ đại, rất bao dung, nói chung là rất rất rất hoàn hảo! Là một người đàn ông hoàng kim của thời đại!
Thế nhưng hôm nay người đàn ông kim cương này đã tức giận, tức đến mức muốn... mọc râu! Phải mọc râu! Đáng giận! Thật đáng giận vô cùng! Bình thường thì bị tên Cửu Tiên rảnh rỗi không có việc gì làm đàn áp vô cùng còn chưa đủ, hôm nay hắn mới biết, bản thân mình thất bại đến mức cả tên đệ tử ngốc nghếch của tên kia cũng muốn bắt nạt mình! Chỉ hận bản thân quá yếu mềm, mong manh đến mức ai cũng muốn chà đạp!
“Hồng song lệ tuyền tố nữ đan của ta!”, ánh mắt sắc bén đảo một vòng quanh kẻ đầu sỏ đang vô tâm vô tư cà lơ phất phơ kia.
Dưới ánh mắt lăng trì của Thái Lan Chỉ, Cửu Tiên tỏ ra vô tội, ngây thơ chớp chớp mắt: Đừng nhìn ta, ta vô tội!