Năm trăm năm dài lắm sao?
Những gì đã mất đi
Không thể tìm lại được sao?
Khi lần đầu tiên mặt trăng xuất hiện trên bầu trời, Thiên Bồng đã có mặt ở đó chứng kiến tất cả.
Hắn nhìn nàng thu nhặt vô số những hạt bụi nhỏ lơ lửng giữa trời và đất, lựa ra từng hạt từng hạt màu bạc, trong năm tỷ tỷ hạt bụi mới có một
hạt, nàng vô cùng kiên nhẫn mà lựa ra từng hạt như thế, Thiên Bồng đứng
bên cạnh nhìn, khi nàng làm việc không cho phép Thiên Bồng nói chuyện,
sợ sẽ thổi những hạt cát bay đi, thế là Thiên Bồng không hề lên tiếng,
khi có những người du hành đi lướt qua giữa những tinh hà, Thiên Bồng
còn giương đôi cánh rộng của mình ra giúp nàng chắn gió và những hạt tạp trần. Nàng cứ liên tục làm suốt tám mươi vạn năm, Thiên Bồng cũng lẳng
lặng đứng bên cạnh chờ đợi tám mươi vạn năm, tám mươi vạn năm hai người
không mở miệng nói với nhau câu nào, thậm chí nàng cũng chưa từng ngẩng
đầu lên nhìn hắn, chỉ chú tâm vào đống cát của nàng, nhưng Thiên Bồng
vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, có một người để hắn lẳng lặng quan tâm, có
một người cần hắn giúp đỡ, nào sợ mấy ngàn năm mới cần đến hắn một lần,
so với cuộc sống cô độc một mình không chút ánh sáng giữa thiên hà trước đây tốt hơn biết bao nhiêu.
Cứ như thế chọn ra mười tỷ tỷ hạt bụi bạc, cứ như thế cho đến một ngày
nọ, nàng phất tay lên, hàng tỷ tỷ hạt bụi bạc bay lên không trung, giữa
bầu trời đen kịt như mực, chợt có rất nhiều ánh sáng màu bạc lấp lánh lơ lửng khắp nơi.
“Đẹp quá!” Thiên Bồng nhịn không được hô lên. Nàng đưa tay che miệng
Thiên Bồng lại: “Đừng, đừng dọa chúng.” Nàng nhẹ giọng nói, ánh mắt mang theo vô hạn tình ý. Thiên Bồng như bị chuốc say, tuy nàng không hề nhìn hắn mà chỉ chăm chú nhìn những tinh linh màu bạc kia, nhưng Thiên Bồng
vẫn say vì thế gian có thứ tình yêu như vậy, say vì thế gian lại có tạo
vật như vậy. Có một thứ để yêu, hắn nghĩ, thật tốt biết máy.
Nàng phất tay lần nữa, những hạt bụi bạc bắt đầu xoay chuyển, vây xung
quanh nơi nàng và Thiên Bồng đang đứng, chúng càng xoay càng nhanh, cành xoay càng nhanh, cuối cùng biến thành một quả cầu cực lớn phát ra ánh
sáng màu bạc. Thiên Bồng suýt bị cảnh tượng kỳ lạ ấy làm cho ngất đi,
bước chân hắn có chút chao đảo, bất giác khẽ tựa lên người nàng. Nàng
không đẩy hắn ra, nàng đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy Thiên Bống, “Cẩn thận.”
Nàng vẫn dùng giọng nói mềm nhẹ ấy nói.
Hai chữ này là thanh âm đẹp nhất mà Thiên Bồng nghe được trong tám mươi vạn năm qua.
Lần thứ ba nàng phất tay, quả cầu kia bắt đầu tụ vào giữa, những hạt cát nhỏ tạo hành hàng vạn sợi chỉ bạc chảy vào tâm cầu, hạt nhân ở giữa quả cầu ngày một sáng hơn.
“Cái gì đã thu hút chúng vậy?” Thiên Bồng hỏi.
“Ta.” Nàng nói.
“…”
“Là chúng ta.” Nàng mỉm cười, ngón tay khẽ điểm vào Thiên Bồng.
Thiên Bồng cảm thấy dòng chảy màu bạc kia đang chảy khắp người hắn, hắn không nhịn được nữa, kéo nàng ôm vào lòng.
Hắn hôn nàng thật sâu, thời gian đợi chờ suốt tám mươi vạn năm khiến cho nụ hôn trở nên thật nồng nàn.
Khi nụ hôn dài kết thúc, nàng thoát ra khỏi vòng tay hắn, vừa ngước nhìn lên, bỗng hoảng hốt kêu lên: “Nguy rồi.”
Trong lúc nàng bị hôn, pháp lực đã biến mất, hạt nhân bạc đã tụ lại, nhưng vẫn còn hàng tỷ hạt bụi bay tán loạn giữa ngân hà.
Nàng ôm mặt bật khóc: “Ta làm biết bao lâu, mất bao nhiêu thời gian, vẫn thất bại.”
Thiên Bồng nhẹ nhàng khoác tay lên vai nàng: “Đừng khóc, mỗi một tạo vật trên thế gian đều rất hoàn mỹ, nhưng có lúc khiếm khuyết lại khiến
chúng đẹp hơn. Nàng ngước lên nhìn xem.”
Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy bốn bề ngân hà đều là những ánh sao bạc lấp lánh.
“Trước đây thiên hà chỉ là một mảng đen tối, giờ nàng đã biến nó thành
màu bạc, vậy chúng ta đổi tên cho nó là ‘ngân hà’ đi, còn nhân bạc kia,
chúng ta gọi là là…”
“Lấy tên của ta đi, gọi nó là… nguyệt.”
“Nguyệt… Vậy ta có thể nói… ánh trăng chiếu rọi một đôi tình nhân không?”
“…”
Ánh trăng chiếu rọi một đôi tình nhân, họ đang ôm lấy nhau thật chặt.