Sau giờ làm
việc, tôi nói với Huy em sẽ qua nhà nhỏ Linh nên về trễ. Tôi cho xe chạy đến địa chỉ mà Tuấn Tú nhắn cho tôi. Thì ra là cậu ta hẹn tôi đến nhà
cậu ấy.
Cổng không khóa, tôi bước vào bên trong thì nhìn thấy một đôi giày tây đặc bên ngoài, có lẽ Quốc Huy đã đến. Tôi bước vào bên
trong thì nhìn thấy Quốc Huy đang ngồi ở phòng khách, trên tay cầm điện
thoại như đang gọi ai. Có lẽ nghe tiếng động, anh ta quay đầu lại nhìn
tôi, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, sau lại không gọi điện thoại nữa mà
đặt xuống bàn.
Tôi bước đến, ngồi lên ghế nệm đơn, thong thả quan sát ngôi nhà này dường như chưa từng thay đổi sau chừng ấy năm, chỉ là
bên ngoài đã cũ kỉ đôi chút.
“Sao em lại đến đây? Tuấn Tú cũng gọi em đến sao? Sao giờ này còn chưa thấy cậu ấy.” - Quốc Huy nhìn ra cửa nói.
Tôi nhẹ lắc đầu: “Cậu ấy không đến đâu, người muốn hẹn anh là tôi.”
Anh lộ ra tia kinh ngạc, sau đó liền nói: “Em tìm anh, sao lại thông qua cậu ấy.”
Tôi lười giải thích những gì anh ta thắc mắc. Tôi hít một hơi thật sâu, thu hết sự bình tĩnh nhìn anh.
“Năm đó, tôi nói tôi có thai… anh liền không tin một mực rời đi. Vậy vì sao anh biết cái thai là có thật.”
Tôi dò hỏi, từng câu nói ra mà dằng xéo tâm can. Tôi đã cố gắng để nó trôi
đi, nhưng nhắc đến chuyện cũ này tôi không trán được run lên.
“Anh xin lỗi…” - Anh lặng người đáp.
“Tôi là cần câu trả lời, không phải xin lỗi.” - Tôi có chút tức giận. Anh ta cứ xin lỗi, xin lỗi làm cái gì kia chứ, tôi rõ ràng chưa từng có ý nghĩ tha thứ.
“Là Tuấn Tú nói với anh.”
“Vậy sau đó?”
“Sau đó anh nhờ Tuấn Tú chăm sóc em giúp anh. Anh rất muốn quay về bên em,
nhưng lúc ấy anh không thể quay về… nhưng rồi Tuấn Tú nói em đã bỏ đi…
cậu ấy có đi tìm nhưng không tìm gặp.”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Sau đó… anh… anh sau một đêm tiếp khách của công ty quá say. Anh đã qua đêm cùng Kim, cô ấy có thai và mọi chuyện như em thấy… Thiên An ra đời.”
Tôi bật cười: “Anh nói cứ như anh là người bị hại ấy nhỉ. Thế còn tôi, anh
không cho người tìm kiếm tôi sao? Anh không một chút nghĩ đến con anh
trong bụng tôi?” - Tôi hỏi, tôi không tin anh ta vô tội.
“Có, anh có nhờ cậu anh ở đi tìm em giúp nhưng cậu ấy tìm mấy năm cũng không tìm được.” - Quốc Huy nói: “Lâm, anh biết em hận anh. Nhưng em hãy tin anh, tình cảm anh dành cho em chưa bao giờ cạn. Anh biết em kết hôn với Huy
em vì lí do gì, vì em còn yêu anh, em muốn tìm anh trong con người Huy
em phải không?”
Ha ha tôi không hiểu anh ta lấy đâu ra cái suy nghĩ buồn cười như vậy. Tôi không vạch trần cũng không chấp nhận.
“Cậu anh sao, em trai của mẹ anh à. Anh có hình ông ta không?” - Tôi hỏi tiếp.
“Em cần hình cậu anh làm gì?” - Quốc Huy hỏi
“Tò mò thôi.” - Tôi đáp, sau đó lại nhìn căn nhà thêm một chút nữa. Tôi nhớ có một lần Tuấn Tú đã nói với Quốc Huy phải nói với tôi chuyện gì đó
nhưng tôi phớt lờ… nghĩ lại nếu tôi lúc đó nghĩ kĩ một chút sẽ thấy có
gì không đúng… có khi mọi chuyện sẽ không như hiện tại.
“Căn nhà
này cậu ta không dùng nhưng vẫn giữ lại nhỉ. Chắc hẳn là muốn lưu lại kỉ niệm ngọt ngào.” - Tôi đi đến phòng ngủ của Tuấn Tú ngày xưa, nơi Tuấn
Tú đã hôn Quốc Huy.
Quốc Huy cũng đứng phía sau tôi nói: “Lúc ấy chúng ta còn quá trẻ con.”
Tôi bật cười: “Trẻ con, hình như không phải.”
Có trẻ con nào chơi trò làm bụng lớn như anh ta, cứ giương ra gương mặt vô tội đó thật chán ghét.
“Hôm nay hẹn anh đến để hỏi chuyện này thôi sao. Lâm, anh thật sự đã rất khó khăn khi đưa ra quyết định rời đi, anh có lỗi với em, anh hứa sẽ bù đắp cho em.” - Quốc Huy nắm lấy tay tôi, giọng rung rung.
Tôi vội
rút tay nhưng anh ta đã siết rất chặt, tôi đưa mắt hung hăng nhìn, anh
ta liền rụt rè nới lỏng. Tôi hất tay anh ta khỏi bàn tay, sau đó thu lại ánh mắt kia, tôi nhỏ giọng.
“Quốc Huy, anh nên biết hiện tại anh đã có vợ con rồi. Vợ anh rất hung dữ, anh cứ như thế với tôi, tôi càng
gặp nguy hiểm. Được rồi, anh không cần bù đắp gì cả… chúng ta đã kết
thúc từ năm mười bảy tuổi. Chỉ là tôi, tôi có một ước nguyện.”
Nhìn ánh mắt Quốc Huy long lên tôi liền biết anh ta trúng kế ôn nhu của tôi. Cái gì mà kết thúc chứ… tôi đã muốn kết thúc nhưng bọn họ đã khơi màu.
Tôi đây sao có thể ủy khuất mà không đấu cùng bọn họ.
“Em muốn làm chuyện gì, anh sẽ giúp em.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, vợ anh mà biết cô ta sẽ không để tôi yên đâu.”
“Em nói đi, Thiên Kim sẽ không thể làm gì em được đâu, anh hứa.” - Quốc Huy vội nói.
Ha ha anh ta hứa, có điên mới tin lời hứa của anh ta. Nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu đáp.
“Anh và Thiên Kim dọn ra khỏi nhà chính đi.” - Tôi đưa gương mặt buồn bã: “
Anh biết từ khi ở trường học cô ấy luôn ức hiếp tôi bằng mọi thủ đoạn.
Hiện tại hằng ngày đều nhìn thấy cô ấy, nghe cô ấy chăm chọc, cô ấy luôn tìm cách làm nhục tôi… còn… còn hai người hằng ngày ân ái trước mặt
tôi, tôi thật sự không thể sống tốt được.”
Quốc Huy có vẻ trầm ngâm đôi chút, sau đó đặt tay lên vai tôi nói: “Được, anh sẽ đưa cô ấy ra khỏi tầm mắt em.”
Tôi chỉ im lặng không đáp, tôi quay người đi ra lại phòng khách. Cầm túi
xách mà bước ra cửa, sau đó không vội mà quay lại hỏi: “Huy… cảm ơn.”
Thấy anh ta ngây người, tôi quay mặt rời đi với nụ cười nhếch lên đầy khinh bỉ.
Sáng hôm sau đúng như lời đã hứa, anh ta thông báo sẽ dọn ra ở riêng với lí
do muốn thay đổi không khí thoải mái hơn. Tôi nhìn đôi mắt đỏ ửng hơi
sưng lên của Thiên Kim liền đoán được đêm qua bọn họ ra sao.
“Huy em đã ra ở riêng, nay con cũng muốn đi. Thân già của mẹ, thật vô phúc.” - Mẹ anh lên tiếng.
Tôi sợ tình mẫu tử của Quốc Huy dâng lên thay đổi ý định liền nói: “Mẹ đừng lo, con và chồng con quyết định sẽ dọn về đây ở để ông nội gần Quốc
Hưng. Con là dâu nhưng mẹ con đã mất sớm, con sẽ xem mẹ như mẹ ruột, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
Nói ra, tôi còn buồn nôn.
Quốc Huy nhìn tôi như long lên sự tin tưởng tuyệt đối tôi sẽ đối tốt với mẹ anh.
Huy em chỉ hơi nghiêng đầu nhìn tôi, rồi lại tiếp tục ăn không xen vào.
“Cô như thế là có phúc mới có được dâu như vợ của Huy em. Nếu Huy anh đã
quyết rồi cũng không nên ép bọn chúng, bọn chúng cũng cần một thế giới
riêng.” - Ông nội lên tiếng.
“Ông, con cũng sẽ chăm sóc ông thật tốt. Chị Kim đi rồi, cần gì ông cứ sai bảo con.” - Tôi đáp.
Ánh mắt Thiên Kim nhìn tôi đầy lửa giận, tôi đắc ý cố tình cười một cái
khinh bỉ với cô ta như muốn nói: Sao, là tao tính kế đuổi cổ mày đi, mày căm phẫn sao… đâu chỉ một mình mày biết tính kế.
Trong một tuần sau thì cuối cung Quốc Huy cũng tìm được nhà và bọn họ rời đi.
Hôm sau là ngày nghĩ, tôi ngồi trong hoa viên an dưỡng sự yên tĩnh của màn
đêm. Gần đây tôi và Huy em ngoài công việc ở công ty tiếp xúc thì về nhà liền việc ai người đó làm, đúng như cái kiểu không xen vào cuộc sống
của nhau. Như vậy cũng tốt đi, chuyện tôi sắp làm kia, sẽ không bị anh
phát hiện.
Hôm nay anh đi dự tiệc nên về trễ, lúc này chiếc xe
hơi dừng ở bãi xe. Huy em bước xuống xe đi về phía cửa, tôi vẫn luôn
quan sát nhìn chằm chằm vào anh. Anh đi đến gần cửa, bỗng dưng quay
người qua nhìn tôi. Tôi giật mình một cái, vội quay mặt đi như tôi chưa
từng nhìn anh.
Cho đến khi anh bước vào nhà tôi mới quay người nhìn cửa ra vào.
Anh ấy, tôi đã khiến anh ấy tổn thương sâu đậm.
Gần đây anh nói tôi cứ ngủ trên giường, miễn đừng đụng chạm đến anh là
được. Lúc đó tôi có chút khinh thường, anh như vậy mà sợ tôi cưỡng bức
anh ta, đúng là tự tin thái quá.
Tôi đi vào trong nhà. Vẫn nhìn
thấy bộ dạng anh thừ người ngồi trong phòng khách cứ thế uống rượu. Như
thường tôi sẽ mặc kệ mà đi về phòng, hôm nay lại cao hứng thế nào đi vào nhà bếp tìm một ly uống rượu đi về phía anh.
Tôi ngồi ở một
salon khác bên cạnh anh, tuy vậy khoảng cách cũng rất xa. Tôi đưa tay
rót một ít rượu vào ly, đưa lên mời anh nhưng anh lờ tôi đi, tôi khẽ
cười tự lấy ly mình cụng lên ly rượu của anh đang cầm trên tay rồi uống
cạn.
“Đi nơi khác.” - Anh không nhìn tôi, miệng mấp máy ra thanh âm khô khóc, tỏ ra đầy vẻ chán ghét.
“Anh rất ghét em sao?” - Tôi chóng tay lên cằm, đôi mắt vì có chút mem mà long lanh.
Anh không đáp, ly rượu trên tay lại được nâng lên uống cạn. Tôi cũng như anh, uống thêm một ly.
“Thì ra là không những ghét thông thường, mà là cực kì ghét rồi.”
“Cả nhìn em anh cũng không muốn, nhớ lại những ngày anh tán tỉnh em thật
vui… không biết anh có nhớ hay không, cái lần sợi dây chuyền rõ ràng ở
trong tủ đồ của em, rõ ràng anh không có nói quản lý tặng em, vậy mà anh đã nói anh tin em. Rõ ràng anh đã nói anh tin em mà.”
Huy em giận dữ siết chạy ly rượu trên tay, ánh mắt vẫn không đưa về phía tôi.
“Em còn nhớ anh rõ ràng biết em và anh Nam vào khách sạn, em nói em không
có làm gì… anh cũng nói anh tin em. Vì sao hết thảy anh đều tin em, vậy
mà hiện tại anh lại không tin thêm một lần nữa. Tại sao anh có thể không tin người em yêu là anh chứ.”
Điều cuối cùng tôi nhớ là anh ấy
lao vào hôn tôi, nụ hôn rất chiếm hữu và tàn bạo. Nhưng tôi không bài
xích, tôi tiếp nhận và đáp trả đầy cuồng nhiệt.