Tôi soi mình
trong gương, những cảm xúc xen lẫn nhau trong tâm trí. Anh Nam dù tốt
đến đâu thì cũng là một người đàn ông, tôi và anh lại đang trong giai
hẹn hò, chuyện anh có chút thân mật, chuyện chúng tôi hôn nhau không
phải rất bình thường, vì sao tôi lại khẩn trương như vậy. Tôi đánh răng
thật nhanh tay và mạnh, tại sao bản thân lại vô cùng đề phòng, anh là
người tốt, anh là người tốt.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh đã đứng đợi phía trước, chiếc khăn mặt đưa về phía tôi mỉm cười: “Em quên mang khăn mặt.”
Tôi nhận lấy, hơi cười: “Cảm ơn anh. Ngày mai không phải anh có ca phẫu thuật sao, anh nên nghĩ ngơi sớm.”
Anh gật đầu: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường
rộng, rất rộng. Anh ôm tôi từ phía sau mà nói: “Anh sẽ không chạm vào em khi em chưa sẵn sàng, đừng nghĩ linh tinh nữa. Thật ra anh không ngủ
được trên sàn hay ghế, nên chúng ta sẽ ngủ cùng nhau nhé.”
Tôi gật đầu: “Hôm nay mệt rồi, nghĩ ngơi thôi.”
Tôi nằm lên giường, anh cũng nằm kế bên tôi. Hai tay ôm lấy bụng tôi, đầu
anh tựa vào vai tôi, lúc người tôi bắt đầu đơ cứng, anh khẽ nói: “Nếu cả đời được ôm em thế này thôi, anh cũng chấp nhận.”
“Anh ngủ đi, đừng nói linh tinh nữa.” - Tôi nói.
“Anh đang ngủ đây, nhưng anh lo cho em.”
“Lo về việc gì?” - Tôi hỏi.
“Khi anh ngủ, em sẽ nghĩ lung tung. Thật ra, anh biết ba mẹ sẽ khó lòng chấp nhận chúng ta, nhưng đối mặt sớm sẽ có nhiều hướng đi. Khó khăn lắm anh mới có được em, sao có thể buông tay em vì những điều vô lý.”
“Anh biết không, được gặp anh là điều may mắn còn sót lại của cuộc đời em.” - Tôi tựa vào đầu anh nhẹ nhàng nói.
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu tôi nói: “Vậy cuộc đời em, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh cứ thế ôm tôi vào lòng, không đòi hỏi, chỉ như vậy cả hai cùng chìm sâu vào giấc ngủ sau chuyến đi mệt mỏi. Tựa vào lòng anh, được anh che chở
tôi có cảm giác vô cùng an tâm, có những điều rất đơn giản những thật
hạnh phúc.
Khi tôi thức giấc, đã không còn nhìn thấy anh bên
cạnh, có lẽ anh đã đi đến bệnh viện. Bên ngoài bếp đã đặt sẵn đồ ăn
sáng, kèm theo tờ giấy nhỏ: “Ngày tốt lành, bé con của anh.”
Tôi
mỉm cười, anh chính là điều tuyệt vời nhất mà ông trời dành cho tôi sao? Sau bao nhiêu biến cố cuộc đời, ông trời cũng đã nhìn thấy tôi, xót
thương cho tôi, hạnh phúc này là thật, tôi chỉ mong nó không phải ảo
giác nhất thời.
Nhà hàng tổ chức đi du lịch, tôi từ chối vì bận
việc. Tôi tạm thời chuyển qua ở cùng anh vài ngày trong khi nhà hàng
đóng cửa. Thật ra công việc của một bác sĩ thật sự rất bận rộn, đa số
thời gian đều ở trong bệnh viện, lúc về đến nhà toàn thân đều như kiệt
sức. Trong nhà của anh, lại toàn là các loại sách về y học, thật là đôi
khi tôi đọc không hiểu chúng đang viết gì. Anh là con người vô cùng tài
giỏi, đẹp trai, lại sinh ra trong gia đình gia thế, anh không hề hóng
hách ăn chơi, không hút thuốc rượu chè, tôi muốn tìm ra điểm yếu của
anh, thật không đơn giản.
“Điểm yếu của anh là gi?” - Tôi cùng anh ăn cơm tối, nguyên một ngày rãnh rỗi tôi đã suy nghĩ hết một ngày vẫn tìm không ra.
“Điểm yếu của anh là em.” - Anh không cần suy nghĩ mà đáp.
“Em hỏi thật mà?”
“Anh cũng đã trả lời thật.” - Anh vẫn cặm cụi anh những món ăn trên bàn.
“Em từ khi nào trở thành yếu điểm của anh chứ?”
Anh từ từ buông đũa, đặt ngọn gàng xuống chén, khoanh hai tay lại nhìn tôi
nghiêm túc: “Có một cô vợ vừa xinh đẹp, vừa nấu ăn ngon lại hiền lành
ngoan ngoãn như vậy, anh tất nhiên chỉ muốn độc chiếm em, muốn em mãi
mãi ở bên cạnh.”
“Ai làm vợ anh chứ.” - Tôi hơi ngượng.
“Ngày mai cuối tuần, anh đưa em về nhà em.” - Anh tiếp tục ăn, gắp một ít
thịt vào chén tôi: “Em nên ăn nhiều một chút, ba em lại trách anh nuôi
em ốm.”
“Về nhà em sao, anh cũng biết ba em vẫn còn giận em.” - Tôi lắc đầu, sợ anh sẽ lo cho tôi hơn.
“Anh muốn kết hôn cùng em, tất nhiên phải hỏi ý ba em. Dù ông ấy có giận thì cũng là ba của em, anh sẽ em là một cô dâu hạnh phúc nhất.”
Tôi lúc ấy, vô cũng cảm động, vô cùng hạnh phúc…
Ba tôi nghe anh muốn kết hôn cùng tôi, anh lại là bác sĩ, có nhà, có xe,
có sự nghiệp, ông đã không còn giận tôi nữa. Ông vui mừng ra mặt, có lẽ
tôi chính là nỗi u sầu của cuộc đời ông, khi giải đuợc thì trở nên rất
vui vẻ. Ông không nhắc lại chuyện cũ, vui vẻ vun đắp.
Nhà hàng
hoạt động bình thường, tôi xin ba chủ cho mình làm vào buổi sáng, bà vui vẻ đồng ý. Anh cũng đã đưa tôi về sống cùng anh, anh nói dù sao cũng
sắp kết hôn, anh ở nơi tốt, không thể nhìn thấy tôi chật vật.
Dạo gần đây bệnh viện đông bệnh nhân, anh nhiều đêm không về nhà, tôi một
mình trong căn nhà rộng lớn. Anh luôn nói chúng tôi sẽ kết hôn, nhưng
còn gia đình anh, họ sẽ không đồng ý. Anh dường như không nhắc đến
chuyện đó, anh luôn lo cho tôi, luôn không muốn tôi suy nghĩ không vui.
“Lâm, dạo này anh bận quá không về nhà thường xuyên đuợc, em đừng buồn nha.” - Anh nằm trên ghế sô pha, gối đầu vào chân tôi.
“Anh còn có công việc, à, em có cái này muốn cho anh xem.” - Tôi vươn người lấy trong túi xách một tờ giấy.
Anh nhìn qua tờ giấy, sau đó ngồi bật dậy ôm lấy tôi: “Anh biết em sẽ không bỏ cuộc mà, đúng là bé con ngoan ngoand của anh.”
Tôi bật cười: “Em sẽ rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta.”
“Ngốc.” - Anh hôn lên trán tôi: “Giữa chúng ta không có khoảng cách, nếu có cũng đã bị tình yêu lấp đầy.”
Sau cái ngày anh đưa tôi về nhà gặp gia đình anh cho đến khi anh chọn ngày kết hôn đều không về thêm lần nào nữa.
Anh đưa tôi đi gặp bạn bè anh thời đại học để giới thiệu, chuẩn bị phát
thiếp mừng. Họ đều là những nguời giống như anh, tài giói và thành công. Tôi có cảm giác bản thân bị lạc vào một mê cung lạ lẫm, những điều họ
nói trừu tượng đến mức không hiểu nỗi.
“Ê, mày thấy bạn gái Nam thế nào?”
“Cũng tạm nhưng hình như không cùng nghề với bọn mình.”
“Lúc nãy Nam có nói, là đang học lại lớp 12. Nói rất là không một chút
nguợng, cậu ta vừa đẹp trai vừa là học giỏi, lại nghe nói gia đình rất
giàu có. Lại đi quen một một đứa còn chưa xong cấp ba, nói ra thật không cảm thấy xấu hổ.”
“Mày nhớ con Mai Ly không? Nó đeo đuổi anh ấy hết cả thời đại học, thật ra mang hai người ra mà so sánh thì…”
“Tât nhiên làm sao có thể so sánh đuợc chứ. Nhưng nếu Nam mà kết hôn với nhỏ này, thật sự đáng xấu.”
Tôi rời khỏi phòng vệ sinh, bước ra rửa tay bên cạnh bọn họ. Bọn họ nhìn
nhau có vẻ e ngại sau đó nhanh chóng rời đi. Tôi đã cố gắng hết mình, và tôi tin anh hiểu cho tôi.
Thời gian ở bên cạnh anh, tôi đã quên
hết mọi cay đắng và thù hận trong lòng. Tôi yêu cuộc sống hiện tại, yêu
cái cách mà anh trân trọng tôi, tôi như đã xóa bỏ hết tất cả kí ức đau
buồn mà vui vẻ bên anh. Tôi mặc kệ người đời bảo tôi không xứng, chỉ cần anh không khinh tôi là đủ.
Anh đi công tác ba ngày, tôi vẫn sáng đi làm ở nhà hàng tối lại đến trung tâm học lại lớp 12. Điện thoại tôi
reo lên, một số điện thoại lạ, không phải ở Việt Nam.
“Xin lỗi, ai vậy ạ?” - Tôi đáp.
“Là tôi đây, em đang làm gì vậy?” - Giọng nói quen thuộc vang lên.
“Anh vì sao biết số của tôi?”
“Trừ khi không muốn biết, nếu đã muốn chuyện gì tôi cũng có thể.” - Giọng
nói hắn khinh khỉnh tự cao: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi không có lí do gì để trả lời cả.”
“Nhưng tôi có…” - Quôc Huy nhỏ giọng: “Vì tôi rất nhớ em.”
“Đồ điên.” - Tôi nhanh chóng cúp máy.
Trái tim tôi đập mạnh liên hồi, là tôi đang hoảng sợ ư, hay là vì giọng nói
quen thuộc đó. Tôi nắm chặt điện thoại, bước nhanh chân về nhà. Ngôi nhà khi đi rõ ràng đã khóa trái, khi tôi về chỉ khép nhẹ, anh đang đi công
tác không phải về sớm như vậy, hay là có trộm.
Căn nhà tối đen,
công tắc điện bật không lên. Phía trước là một màu đen bao phủ… tôi cầm
chiếc chìa khóa xe giơ về phía trước tự vệ.
Một ngọn nến, hai
ngọn nến, ba ngọn nến, rồi hàng loạt ngọn nến vụt cháy tạo thành một
khối trái tim, chính giữa phủ những cánh hoa đỏ thấm, anh đứng ở chính
giữa tạo hình trái tim, trên tay cầm một bó hoa thật to ánh mắt hướng về tôi.
“Anh…”
“Tặng em.”
“Không phải nói đi công tác sao?”
“Muốn em bất ngờ.”
“Từ khi nào lại trở nên bày vẽ như vậy, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?”
Anh lấy từ trong túi áo, chiếc hộp màu đồng, bẻn trong là cặp nhẫn lấp
lánh: “Là ngày anh cầu hôn em. Lâm, anh muốn em là người giữ chiếc chìa
khóa ngôi nhà này, là người sẽ thu mất tiền lương của anh hàng tháng, là mẹ của những đứa con của anh, là người sẽ đi cùng anh suốt phần đời còn lại. Anh yêu em, hãy làm vợ anh nhé.”
Tôi vô cùng hạnh phúc, người đàn ông tuyệt vời này đang cầu hôn.
“Em yêu anh, cảm ơn anh đã yêu em nhiều như vậy.” - Tôi nhỉn người ôm lấy anh.
Chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út… đôi môi anh chạm vào môi tôi. Ngọt ngào
và hạnh phúc… nó bắt đầu cho sự đắng cay, bắt đầu cho nước mắt, và cho
sự bùng nổ của thù hận.