Sau khi rời khỏi sơn động đã giam cầm hắn hơn mấy trăm năm, Lăng Chiêu còn chưa kịp đến chính điện của Lăng môn, đã không ngoài ý muốn bị ngăn cản. Hơn mười mấy đệ tử trên dưới Lăng môn xếp thành hai hàng, trường kiếm ra khỏi vỏ, chặn trước cửa không cho hắn đi qua.
Đồng tử của Lăng Chiêu co lại, tay đã hơi hơi nâng lên, nhưng rồi lại buông xuống. Tầm mắt chậm rãi đảo một vòng, rồi cười khinh miệt: “Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, bổn toàn chẳng buồn ra tay – Lăng Hoa đang ở đâu?”
Mười sáu năm trước, khi hắn vừa thoát khỏi động, đối mặt với lăng môn đệ tử chắn trước mặt, chỉ có một chữ, giết. Mà hiện giờ, có lẽ bởi vì đã làm người mười mấy năm, những gương mặt trước mắt này, người người quen thuộc, đột nhiên không có hứng đại khai sát giới. Đáng để hắn ra tay, chỉ có Lăng Hoa mà thôi. Những người khác, ở trong mắt của hắn, không khác gì con kiến cọng cỏ.
Nhưng không ai trả lời hắn, trên gương mặt của tất cả mọi người đều là thần sắc sẵn sàng liều chết, không nhúc nhích chặn trước mặt hắn, không ai lùi bước.
Người đứng ở hàng đầu, là nhị sư huynh của hắn. Trừ Lăng Hoa, nhị sư huynh chính là người có uy tín cao nhất trong đệ tử Lăng môn, nay hắn ta cầm trong tay lệnh bài chưởng môn, ánh mắt âm sâu như nước, gằn từng tiếng: “Lăng Chiêu, ngươi thân là đệ tử Lăng môn, lại bị ma vật mê hoặc, bước vào ma đạo. Nay ta lấy thân phận chưởng môn Lăng môn tuyên bố, ngươi đã bị trục xuất khỏi sư môn, không còn là đệ tử Lăng môn nữa. Từ ngày hôm nay trở đi, tất cả đệ tử trong môn, thấy ngươi có thể giết không cần hỏi”
Các đệ tử Lăng môn đồng thanh hô: “Kính tuân lệnh của chưởng môn”
Lăng Chiêu kinh ngạc nhíu mày: “Ngươi là chưởng môn?” Lúc này hắn mới chú ý thấy sư tôn cũng không ở trong đại điện, mà mọi người trước mặt, người người mặc áo sô để tang, mặt mày đau khổ, thì không khỏi sửng sốt: “Sư tôn mất rồi?”
Trong mấy ngày hắn rời khỏi Lăng môn, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Phi!” Một đệ tử Lăng môn nhịn không được gầm lên: “Chuyện đã đến nước này ngươi còn có mặt mũi gọi sư tôn? Sư tôn chẳng bị ngươi tức chết sao! Lăng Chiêu, chúng ta tự hỏi hơn mười năm qua đối xử với ngươi không tệ, sư tôn càng dốc lòng dạy dỗ, yêu thương ngươi. Ngươi lại lấy oán trả ơn, vô cớ sát hại thất sư huynh trước, sau đó còn lênh thủ hạ ma cơ giết bốn vị sư huynh đệ khác, tội không thể tha! Giờ ngươi đã nhập ma, trừ khi bước qua xác của chúng ta, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi ra khỏi cửa điện này!”
“Đệ tử Lăng môn chúng ta tuyệt đối không sợ ngươi!”
“Báo thù cho thất sư huynh! Báo thù cho bốn vị sư huynh!”
“Giết ma vật, thanh lí môn hộ!”
Tiếng la hét phẫn nộ tràn ngập trong điện, sắc mặt của Lăng Chiêu càng lúc càng khó coi, quanh thân tản ra sát khí nồng đậm, sau khi cố gắng kiềm chế, mới cười lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi đã tính mấy món nợ này lên đầu bổn toạ, bổn toạ cũng lười giải thích. Niệm tình chúng ta từng là đồng môn, hôm nay bổn toạ không muốn đại khai sát giới, ta hỏi lại lần cuối, Lăng Hoa giờ đang ở đâu?”
Vì sao người kế thừa vị trí chưởng môn Lăng môn lại không phải là Lăng Hoa? Nếu luận về bối phận, luận về thực lực, luận về uy vọng, đều phải là y mới đúng, mà giờ y lại không ở trong điện, lại càng kì quái
Chẳng lẽ trong Lăng môn đã xảy ra biến cố trọng đại nào, khiến cho nguyên trưởng môn đột ngột li thế, Lăng Hoa cũng rời khỏi sư môn?
Thấy thân hình của hắn khẽ cử động, đệ tử Lăng môn như gặp phải đại địch, đều nâng kiếm trong tay, ngưng thần cảnh giác. Nhị sư huynh cầm đầu, cũng là tân nhiệm chưởng môn Lăng môn hiện nay, lạnh lùng mở miệng: “Đại sư huynh hiện tại đang ở đâu, có liên quan gì đến ngươi? Có bản lĩnh, thì giết sạch chúng ta, xem ngươi có tìm được đại sư huynh hay không!”
Theo di mệnh của sư tôn, đại sư huynh nay đã công đức viên mãn, ít ngày nữa sẽ phi thăng, các đệ tử lăng môn chớ vào mật thất quấy rầy. Ma vậy này lại cố tình chọn đúng lúc này đến gây phiền toái cho đại sư huynh, há có thể để hắn thực hiện được!
Cho dù phải liều mạng, cũng tuyệt không thể để hắn tìm được đại sư huynh!
Phía sau nhị sư huynh, tất cả đệ tử, người hầu Lăng môn đều khẳng khái liều chết, giống như chỉ cần Lăng Chiêu bước thêm một bước, sẽ liều mệnh ngăn cản hắn.
Trong đôi mắt ám vàng của Lăng Chiêu không hề có chút dao động. Hắn lại bước một bước về phía trước, ma khí mãnh liệt tràn ra mạnh mẽ, như cơn sóng thổi quét khắp đại điện, lập tức khắp nơi tối đen không chút ánh sáng, thân mình mọi người đều run rẩy.
Bọn họ… không thể nhúc nhích
“Lăng môn thật là thế hệ sau không bằng thế hệ trước, các ngươi bây giờ, so với đệ tử Lăng môn mười sáu năm trước, thực lực kém xa” Lăng Chiêu cong môi, cười lười biếng, vẻ mặt tự tại: “Nhưng cho dù là đệ tử Lăng môn năm đó, cũng không ai có thể ngăn cản được bước chân của bổn toạ, chỉ trừ y.”
Đôi mắt của hắn hơi hơi khép, khinh thường đảo mắt: “Các ngươi thật sự không xứng cho bổn toạ động thủ”
Vung tay phải lên, hơn nửa đại điện ầm ầm sập xuống, Lăng Chiêu đứng trên đống phế tích, giương mắt nhìn từng đệ tử Lăng môn đang ngây như phỗng trước mắt, mỉm cười: “Thay ta nói với Lăng Hoa, bổn toạ ở bắc thiên ma vực, tuỳ thời cung nghênh y đại giá”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy một luồng ma khí phóng lên cao, nháy mắt biến mất.
–
Luồng ma khí từ Lăng môn bay ra, ánh sáng loé lên, rơi xuống ngoài sơn động mà Lăng Chiêu từng ở mười ngày đêm. Lăng Chiêu đi vào trong động, bên trong vẫn bố trí như cũ, góc động chất đống lương khô chưa ăn hết, lá khô phủ thành giường, cũng vẫn là tình trạng trước khi hắn đi.
Người nọ quả nhiên vẫn chưa trở về.
Trong mắt loé lên sự hung dữ, Lăng Chiêu lấy ra ‘như ý chung’ từ trong ngực áo, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một lát, thật lâu sau, mới chậm rãi khôi phục lại vẻ bình thường, cười nhẹ, lẩm bẩm: “Y sẽ không lừa ta, sau này nhất định sẽ trở lại đây tìm ta”
Cắn nát ngón tay, để lại trên vách động mấy câu, rồi mới lưu luyến rời đi.
Hắn rời bắc thiên ma vực đã hơn mấy trăm năm, giờ phải lập tức chạy về, thu phục lại những vùng đất đã mất, xây lại ma cung. Về phần người nọ, sau khi trở về nếu thấy được lời nhắn của hắn, nhất định sẽ an lòng chờ hắn ở đó.
Hắn là kẻ đứng đầu trong tam đại ma tôn ở bắc thiên ma vực, nay trong thiên hạ, lại có ai có thể chặn được bước chân của hắn? Hắn muốn, thì có ai có thể ngăn cản?
Mà trong sinh mệnh lâu dài của hắn, chưa bao giờ sinh ra chấp ý đối với bất kì ai, bất kì việc gì. Nếu nói tên thuật sĩ Lăng môn mấy trăm năm trước là lần đầu tiên hắn nổi lên ý niệm chiếm hữu mãnh liệt đối với sinh hồn của một nhân loại. Vậy giờ, chỉ có người nọ mới có thể làm hắn bất chấp hết thảy giữ lại bên người.
Ma vật vốn không có lòng yêu ghét, chỉ có chấp niệm.
Mà chấp niệm của hắn, trong thiên hạ cũng chỉ có hai người. Một người là người duy nhất hắn quý trọng, là chỗ mềm mại còn sót lại trong đáy lòng hắn. Một người nữa, là người hắn hận thấu xương, Lăng Hoa
—
Bên ngoài bắc thiên ma vực, hai yêu thú phụ trách canh giữ cửa thành bỗng nhiên cảm nhận được có một luồng ma khí mãnh liệt tràn đến, không hẹn mà cùng đứng lên, đôi cánh trên lưng vù vù xé gió, mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Theo một luồng ánh sáng loé lên, đã thấy kẻ đứng đầu tam đại ma tôn trong bắc thiên ma vực ngày xưa, chủ Vạn Hư cung, nhẹ nhàng xuyên thẳng vào làn khói độc, mỉm cười liếc xéo chúng: “Sao, mấy trăm năm không gặp, đã không nhận ra bổn toạ rồi?”
Hai yêu thú nháy mắt giấu đi sát khí, thấp đầu kêu hai tiếng, ngoan ngoãn nằm phủ phục dưới chân hắn
Lăng Chiêu giơ tay vỗ vỗ đầu của bọn chúng, quay đầu nhìn con đường vừa đến, rồi không chút do dự xoay người bước vào thành trì trong mê chướng màu đen.
Nơi này, là vùng đất cực lạc của tất cả ma vật.
Mà ma tướng ma tốt trong vạn hư cung, vô số ma cơ phụng dưỡng hắn lúc xưa, đã sớm nghe thấy tin tức, quỳ phục bên đường, cung nghênh huyễn ma trở về bắc thiên ma vực.
Mặt Lăng Chiêu lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, yêu dã mà mị hoặc.
Hắn vốn là ma vật am hiểu mê hoặc tâm thần, mê hoặc vô số yêu ma, thu vào trong vạn hư cung của hắn. Năm đó lúc hắn vừa hoá thân ra từ giữa hư vô hỗn độn, chân trần tóc dài, cực yêu mà cực diễm, bề nghễ cười khẽ kinh động vô số tâm ma, ngay cả tiên gia cũng không thể chống cự được, bị hắn mê hoặc, đọa nhập phàm trần.
Dụ hoặc chúng sinh, với hắn mà nói, vốn là chuyện cực kì đơn giản, khác biệt chỉ tại hắn muốn, hay không muốn mà thôi
Hắn nhớ tới từng có người nói với hắn, nếu hắn có tên, thì nên là hai chữ ‘Tru Tâm’(Tru: giết) Đáng tiếc hắn sinh là huyễn ma, chưa bao giờ nghĩ phải đặt tên cho mình.
Tru Tâm, tên rất hay.
Là tên thuật sĩ kia, sau khi phong ấn hắn trong Hàng ma trận, đã thì thào lẩm bẩm, tâm của ta vì người mà tru(chết) Lăng Chiêu hơi hơi nheo mắt, sau đó lộ ra một nụ cười sung sướng
Như vậy, kiếp này của ngươi, sợ không thể chạy khỏi lòng bàn tay của ta, chung quy phải bị ta ‘tru tâm’ mà chết