Ngộ Ma

Chương 27: Chương 27




Lăng Chiểu giận dữ bỏ đi, càng nghĩ càng phẫn hận. Mấy lời của Lăng Hoa như đâm thẳng vào tim hắn, nỗi khổ bị giam trong hàng ma trận năm đó, nỗi đau một kiếm tận xương, một lần hai lần, rõ ràng đều như muốn lấy mạng hắn. Nếu không phải hắn may mắn, sợ đã sớm chết trong tay Lăng Hoa, đáng hận là cách mấy ngàn năm, món nợ này vẫn không thể đòi lại

Nay tính mạng của Lăng Hoa đang nằm trong tay hắn, nhưng chỗ của người hắn luôn mong nhớ, lại chỉ có mình Lăng Hoa biết

Liên tục mấy ngày, hắn canh giữ trong tẩm điện không rời nửa bước, dùng đủ các biện pháp tra tấn Lăng Hoa, nhưng vẫn không cạy nổi cái miệng kia. Cuối cùng đành đơn giản lệnh người đến địa lao lấy máu của Lâm Hư mang đến, ép Lăng Hoa phải uống.

“Ta biết sư huynh lo lăng cho vị hảo hữu kia của ngươi, vì vậy cố ý kêu người đến lấy một ít máu của y cho sư huynh nếm thử, cũng có thể làm ngươi yên tâm hơn” Mặt Lăng Chiêu rạng rỡ, nhưng giọng nói lại vô cùng âm lãnh, “Thế nào, mùi vị rất tươi phải không? Ta đâu có lừa ngươi, y vẫn sống rất tốt mà, sư huynh”

Lăng Hoa liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn bị ép uống hơn nửa bát, ho được đầy miệng đều là máu, thê thảm vô cùng.

Lăng Chiêu vẫn không chịu buông tha y, mà tiếp tục cười đầy dịu dàng: “Hôm nay chẳng qua chỉ lấy chút máu của y, sư huynh nếu vẫn không chịu nói, ngày mai ta sẽ móc mắt của y tặng sư huynh, thế nào?”

Lăng Hoa suy yếu mở miệng: “Ngươi thả y ra… ta sẽ nói cho ngươi”

“Hừ” Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, “Thả y? sư huynh coi ta là thằng ngốc sao? Nếu ta thả y, thì càng không cạy nổi cái miệng của sư huynh”

Thấy Lăng Hoa thở dốc không nói, Lăng Chiêu chậm rãi thả lỏng ngón tay, khoanh tay ra sau lưng, không nhanh không chậm nói: “Không sao, sư huynh cứ từ từ suy nghĩ. Một ngày không nghĩ ra, ta sẽ tặng thêm cho ngươi một phần đại lễ. Một đôi mắt chưa đủ, vậy lại rút lưỡi của y, chặt tứ chi của y… Không biết hảo hữu kia của ngươi còn có thể chịu đựng được bao lâu, ha ha ha…”

Hắn đổ muốn xem, Lăng Hoa rốt cục cứng đầu đến nhường nào, còn có thể chống cự trước mặt hắn được bao lâu

Nào biết đêm đó, liền có ma tốt sắc mặt hoảng sợ đến bẩm báo, nói là Lâm Hư chân quân bị giam trong địa lao đã biến mất. Lăng Chiêu nhất thời nổi giận, phản ứng đầu tiên chính là Lâm Hư được Dung sâm cứu ra. Lục soát chỗ ở của dung sâm không có kết quả, liền hạ lệnh tra sét toàn bộ Vạn hư cung, nào ngờ Lâm Hư kia như biến mất vào hư không, không thể tìm ra

Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, con ngươi co lại, nói: “Nếu tìm không được thì chớ trách bổn tọa tàn nhẫn” Lòng bàn tay lật ngửa, một viên ngọc lấp lánh hào quang đột nhiện xuất hiện trong tay hắn, đây vốn là tụ hồn châu trong cơ thể Lâm Hư, nay bị hắn mạnh mẽ giật trở về.

Hắn cầm tụ hồn châu trở về tẩm điện. Lăng Hoa bị giam cầm trong phòng của hắn, vẫn duy trì tư thế bị khóa tiên cốt. Mấy ngày nay bị hắn dùng đủ các biện pháp tra tấn, sớm đã trở nên vô cùng tiều tụy, đâu còn nhận ra Lăng Hoa tiên quân tràn đầy tinh thần lúc đầu

“Sư huynh” Lăng Chiêu chậm rãi mở miệng, “Có hai tin tức muốn báo cho ngươi, một tin tốt, một tin xấu, ngươi chọn nghe cái nào trước?”

Lăng Hoa chỉ liếc nhìn hắn một cái, không có lên tiếng trả lời

Lăng Chiêu cười cười, ngồi xuống cạnh bàn, chậm rãi cầm lấy bầu rượu, tự rót một chén rượu, rồi mở miệng: “Vẫn là nói tin tốt trước đi, ta từng nói, nếu sư huynh vẫn kiên trì không chịu mở miệng, hôm nay sẽ móc đôi mắt của hảo hửu ngươi đến tặng ngươi. Ai ngờ hảo hữu của ngươi đổ lại thần thông quảng đại, cư nhiên chạy thoát rồi. Ta đã hạ lệnh lật tung cả vạn hư cung, nhưng vẫn không tìm ra y”

Lăng Hoa đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi ảm đạm nháy mắt lóe sáng, Lăng Chiêu lại uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Tin xấu là – nếu tìm không được y, vậy tụ hồn châu, ta đành phải lấy lại.”

Lời còn chưa dứt, ngoài phòng có một luồng ma khí mãnh liệt quét tới, cả cánh cửa phòng bị ầm ầm đá bay, sau đó dung sâm xông vào, trong lòng ôm một thân thể lạnh như băng, sắc mặt hắn ta xanh mét, trầm giọng quát: “Trả tụ hồn châu đây!”

Lăng Chiêu quay đầu lại, cười đến tao nhã: “Thế nào, long quân cũng muốn viên tụ hồn châu kia?” Thấy mặt dung sâm biến sắc, hắn mỉm cười, không nhanh không chậm nói, “Muốn cướp? Ta chỉ cần bóp nhẹ–” Hắn nhướn mày cười, lại nhìn về phía Lăng Hoa, “Tụ hồn châu vỡ, vị hảo hữu kia của ngươi thật sự sẽ hồn phi phách tán, hết cách sống lại”

Bước chân của Dung sâm ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm tay của Lăng Chiêu. Viên tụ hồn châu kia bị hắn cầm trên tay, nếu hắn thật sự bóp vỡ, hồn phách của Lâm Hư nháy mắt sẽ tiêu tan, rốt cục không thể trở về

“Ngươi… rốt cục muốn thế nào?” Thật lâu sau, dung sâm nhìn hướng Lăng Chiêu, giọng nói như rít từ kẽ răng

Lăng Chiêu mỉm cười: “Cái này thì phải xem sư huynh của ta thôi, nếu y chịu nói ra sự thật, viên tụ hồn châu này, ta tự nhiên hai tay tặng cho long quân” Thấy Lăng Hoa mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn chần chờ tự hỏi có nên mở miệng hay không, liền bỏ thêm một câu, “Ta hứa với sư huynh, chỉ cần chịu nói ra người nọ rốt cục đang ở nơi nào, viên tụ hồn châu này nhất định hai tay hoàn trả, cũng tuyệt không làm khó sư huynh”

Lăng Hoa trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng: “Được”

Lăng Chiêu sắc mặt mừng rỡ

“Ngươi kề sát tai lại đây, ta nói cho ngươi nghe”

Lăng Chiêu ngẩn ra, nhưng lập tức nghĩ đến giờ Lăng Hoa đã bị khóa tiên cốt, chẳng lẽ còn có thể múa may trò vặt gì được? Liền nghe lời đi qua, đứng lại trước mặt Lăng Hoa, cúi đầu xuống, nói: “Ngươi nói đi”

Lời còn chưa dứt, viên tụ hồn châu trên tay bỗng nhiên bị cướp đi, chỉ thấy Lăng Hoa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Năm đó ta lừa ngươi thế nào, giờ chẳng qua vẫn dùng một chiêu này – tiểu sư đệ, bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn không hề tiến bộ a”

Dây xích khóa tiên cốt của y không biết đã lặng lẽ được mở ra từ lúc nào. Chỉ thấy trên mặt đất có một luồng sương nhạt đang lặng lẽ lui vào trong bóng tối, đồng thời dung sâm nãy giờ vẫn đứng im lặng ở góc phòng, đột nhiên mở mắt

Đúng là dung sâm đã thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đem nguyên thần hóa thành làn sương, lặng lẽ mở dây xích đang khóa tiên cốt của Lăng Hoa.

Đối mặt với biến cố đột nhiên xảy ra này, Lăng Chiêu còn chưa kịp phản ứng, Lăng Hoa đã nhanh chóng ném viên tụ hồn châu kia cho dung sâm, sau đó lập tức hai tay kết ấn tạo kết giới, ngăn cách bản thân và Lăng Chiêu trong kết giới này

Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn giết ta? Ta đã không phải là ta của năm đó rồi, ngươi cho là chỉ bằng ngươi, có thể làm khó được ta?”

Tiếng nói vừa dứt, trong kết giới đột nhiên xuất hiện một luồng ma khí vô cùng mãnh liệt, biến hóa khôn cùng, ngay cả toàn bộ cung điện cũng bị chấn động. Kết giới kia cũng trở nên càng lúc càng trong suốt, lung lay muốn sụp, tựa hồ bất cứ lúc nào đều có khả năng sẽ vỡ tan. Lăng Hoa đứng thẳng không động, mặc cho ma khí mãnh liệt kia ép tới, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước

“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn không nói, ta sẽ giết ngươi!”

Lăng Hoa thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt: “Vậy ta đây nói thật với ngươi, người ngươi muốn tìm… sớm đã không còn trên thế gian”

Lăng Chiêu như thể bị sét đánh, đôi mắt đột nhiên trợn to, cuồng nộ rống lên: “Không thể nào… ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta!!!”

Lăng Hoa lạnh lùng nhìn hắn, thò tay vào trong ngực, lấy ra một miếng ngọc bội phía trên có khắc hai chữ ‘Lăng Chiêu’, ném xuống trước mặt huyễn ma: “Đây là ngọc bội y đưa cho ta trước khi chết, y nói, đời đời kiếp kiếp, đều không muốn gặp lại ngươi”

Lăng Chiêu chậm rãi cúi đầu, nhặt miếng ngọc bội kia lên, ngón tay run rẩy vuốt ve mảnh ngọc lạnh lẽo. Thật lâu sau, bỗng dưng ngửa mặt cười lớn

Làm sao có thể… Đã nói nhất định sẽ chờ hắn, hắn tìm bao nhiêu năm, qua vô số ngày ngày đêm đêm, chưa từng từ bỏ hi vọng… sao có thể đã không còn trên thế gian!

Chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt Lăng Chiêu thê lương như máu, nhìn chằm chằm Lăng Hoa: “Nếu như thế… vậy ngươi cũng không còn cần thiết nữa”

Ngàn vạn luồng ma khí như những thanh kiếm bắn ra từ trong cơ thể của hắn, bay thẳng về hướng Lăng Hoa. Lăng Hoa vẫn đứng yên, ngay lúc bị ma khí đâm xuyên qua, y phát ra một tiếng thở dài hầu như không thể nghe thấy.

Lâm Hư mở mắt vừa đúng lúc này, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lăng Hoa bị mấy luồng ma khí đồng thời đâm xuyên qua thân thể, không khỏi kinh hãi, thất thanh gọi: “Lăng Hoa… Đừng!”

Lăng Hoa cố sức quay đầu nhìn phía y, khẽ mỉm cười, đôi môi hơi mấp máy, mơ hồ chỉ nghe được ba chữ: “Quá muộn rồi…”

Cùng lúc giọng nói biến mất, chỉ thấy thân thể của Lăng Hoa đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng trắng xóa, rồi lập tức tản ra thành mấy luồng mới, men theo khung kết giới, chậm rãi lập thành một trận pháp

Lăng Chiêu nhìn Lăng Hoa không dám tin: “Ngươi …tự hủy nguyên thần, lập hàng ma trận…

Kim hoa của Lăng Hoa đã mất, công lực giảm ba phần, lại bị giam trong vạn hư cung mấy ngày, ma khí nhập thể, vốn là không thể thi triển hàng ma trận. Chính là trước khi đến bắc thiên ma vực, y đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đem thanh bội kiếm chưa từng rời người mấy ngàn năm hóa thành phượng hoàng lửa, nhập vào trong thân, chỉ vì một khắc cuối cùng, không tiếc hủy hết nguyên thần, tiên thể đều tan, toàn bộ hóa thành tâm trận này

Lăng Chiêu dù có thân thông quảng đại đến mấy, cũng tuyệt đối không thể chạy thoát

Năm đó chỉ vì y nhất thời mềm lòng, để Lăng Chiêu chung quy thành ma, gây ra thảm họa cho Lăng môn. Linh hồn của bốn vị sư đệ ở trên trời, liệu từng có ngày nào được an nghỉ? Sớm nên tự tay kết thúc tính mạng của Lăng Chiêu, nhưng lại dùng dằng do dư mấy ngàn năm, luôn không đành lòng

Cẩn thận suy nghĩ lại, thì tất cả mọi chuyện hiện giờ, có điều nào không phải do y tự tay tạo thành

Lăng Chiêu vốn là sư đệ của y, thân là đệ tử lăng môn, lại đi vào ma đạo, là y quản giáo không nghiêm, chưa làm tròn chức trách của sư huynh, đây là tội thứ nhất

Mắt thấy Lăng Chiêu đã có dấu hiệu nhập ma, lại không nỡ phong ấn hắn, thả cho hắn chạy, sau cứu hắn, lại bỏ hắn về lăng môn khi ma khí trong người Lăng Chiêu chưa hoàn toàn thanh trừ, đẩy Lăng Chiêu rốt cục vào ma đạo, đây là tội thứ hai

Mấy ngàn năm qua, y cuối cùng vẫn chưa thể hoàn toàn vong tình, mặc tâm ma quấy nhiễu, biết rõ Lăng Chiêu đang ở bắc thiên ma vực, nhưng chưa từng bước vào nửa bước, thân mang nợ máu của sư môn mà không báo thù, là tội thứ ba

Y trốn tránh mấy ngàn năm, cuối cùng vẫn không thể tránh được nữa

“Ta vốn đã mang rất nhiều tội nghiệt, nhu nhược thiếu quyết đoán, thứ cần dứt thì không dứt, mới gieo ra loại quả xấu này. Sư đệ, ân oán dây dưa giữa ta và ngươi mấy ngàn năm qua, giờ toàn bộ… đều kết thúc đi…”

Chẳng qua là về lại điểm khởi đầu, y lại một lần nữa phong ấn huyễn ma. Kiếp trước y bởi vì làm không được mà độ kiếp thất bại, bị thiên lôi đánh hồn phi phách tán. Lần này, y tự hủy nguyên thần, để cùng Lăng Chiêu đồng quy vu tận

Từ nay trên đời không còn Lăng Hoa tiên quân, cũng không còn huyễn ma Lăng Chiêu

Lăng Chiêu bị nhốt trong hàng ma trận, giữa những luồng ma khí và tiên khí đan xen triền đấu, bóng dáng của Lăng Hoa đã càng lúc càng trong suốt, mà ánh sáng trắng chói mắt kia cũng càng lúc càng mãnh liệt, vây chặt lấy cơ thể Lăng Chiêu. Hai tay của Lăng Hoa chậm rãi nâng lên, đặt trước ngực, chuẩn bị tạo ra pháp ấn cuối cùng. Cú đánh cuối cùng này, vừa lúc hao hết sinh mạng của y, Lăng Chiêu tất nhiên cũng đồng thời tan thành mây khói

Nhưng tại khoảnh khắc này, Lăng Chiêu vốn đang cật lực giãy dụa, lại đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm như thể nhìn xuyên qua Lăng Hoa, hướng về một nơi xa xôi không thể đến, thì thào nói: “Ta chờ ngươi mấy ngàn năm… tại sao ngươi thà chết cũng không muốn gặp ta… tại sao….”

Thân thể Lăng Hoa đột nhiên run bắn lên, ánh mắt tíc tắc rối loạn. Chỉ trong một khoảnh khắc do dự này, luồng ánh sáng trắng mãnh liệt kia nhất thời yếu đi, ma khí nãy giờ luôn bị áp chế ngang nhiên dâng lên, nháy mắt hóa thành ngàn vạn mũi kiếm, lập tức đâm xuyên qua người y

“Ta sao lại… luôn tại những lúc không nên mềm lòng, lại càng mềm lòng…”

Cuối cùng liếc nhìn Lâm Hư một cái, Lăng Hoa nhắm mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ

Vậy là phải từ biệt rồi, Lâm Hư

Nếu chưa từng sinh ra tại lăng môn, nếu chưa từng gặp gỡ Lăng Chiêu… thì tốt rồi

Trước khi hồn phi phách tán, đây là suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu Lăng Hoa

Ánh sáng trắng yếu dần, kết giới nháy mắt vỡ tan, thân thể của Lăng Hoa phút chốc tan thành tro bụi, biến mất trong hư không



Xa xa trên đỉnh thục sơn, Âm Sơn quân đứng trong gió, cái đỉnh mà nàng luôn cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay đột nhiên lóe sáng, sau đó lập tức ảm đạm không ánh sáng, rồi nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh

Sắc mặt của nàng phút chốc trắng bệch

“Ngươi đã… không thể trở về được sao? Lăng Hoa…”

Ngày đó lúc Lăng Hoa đến tìm nàng, từng nói với nàng, y muốn đi bắc thiên ma vực, việc này phúc họa khó lường, chỉ sợ có đi không về. Ngưng thần đỉnh này, liền dùng để đền cho như ý chung mà y đã mượn năm đó

“Nếu ta còn có mạng trở về, tất nhiên sẽ tìm ngươi uống rượu. Nếu ta không về được … Ngưng thần đỉnh này vốn chỉ nhận ta là chủ, nguyên thần của ta vừa bị hủy, thì nó cũng sẽ hư. Ngươi lấy mảnh vỡ của nó luyện thành đan dược, có tác dụng khởi tử hồi sinh, nếu tính mạng của ngươi gặp nguy hiểm, có thể dùng để tự bảo vệ mình”

Khi đó Lăng Hoa nói rất nhẹ nhàng thoải mái, nàng liền ôm lấy một chút hi vọng, nghĩ y còn có thể trở về. Ai ngờ lần đó từ biệt, thế nhân thật sự đã vĩnh viễn chia xa

Trời cao biển rộng, không chỗ để tìm, không thể gặp lại

“Nếu ngươi đã không còn, thì ta cần gì phải giữ lại đồ của ngươi, cần gì đan dược khởi tử hồi sinh” Khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười thê lương, Âm Sơn quân siết chặt tay, mảnh vỡ ngưng thần đỉnh kia liền hóa thành bột phấn, bay đi trong gió

“Lăng Hoa, ngươi có biết sư đệ của ngươi, mấy ngàn năm qua, nhiều lần đến thục sơn chỉ vì tìm ngươi. Lần sau, nếu hắn lại đến, Lăng Hoa, chớ trách ta không giữ lời. Ta sẽ làm hắn đau lòng mà chết” Tay áo phất đi, bóng dáng của Âm Sơn quân , nháy mắt biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.