Từ khi Lăng Hoa rời thiên đình đến nhân gian, đã gặp phải huyễn ma. Đầu tiên là bị ép phải xem ân oán dây dưa mấy ngàn năm giữa bản thân và huyễn ma, còn chưa kịp tiêu hóa, ngay sau đó lại bị ma vật kia phong bế ngũ cảm, bị cưỡng chế dưới thân hắn. Trong suốt cả quá trình, ngoài đau đớn vẫn là đau đớn, từ khi y tu được tiên thể đến nay, chưa bao giờ trải qua thống khổ đến thế.
Y không biết vì sao huyễn ma kia phải đối với y như thế
Nếu nói là hận y, thì cứ trực tiếp hủy đi nguyên thần của y là đủ rồi. Nhưng sau khi tàn nhẫn tra tấn y một trận, lại dẫn y đi, giam cầm tại địa phượng không biết tên này, cũng không biết hắn đang cố làm gì.
Từ sau khi tỉnh lại, y liền phát giác khí lực trong cơ thể mình đã hoàn toàn biến mất, chân khí cũng không thể ngưng tụ. Quay đầu, lại thấy huyễn ma, vạt áo mở rộng nghiêng người nằm cạnh y, một tay chơi đùa tóc của y, một tay khác chống cằm, khóe môi dắt theo ý cười
“Ngủ ngon không?”
Vẳng bên tai là tiếng cười có chút ngả ngớn. Lửa giận trong mắt Lăng Hoa bùng lên, suýt nữa đã nâng chưởng đánh qua. Nhưng bỗng nhiên nhắm mắt lại, môi khẽ mấp máy, tay niết quyết (dùng ngón tay cái kẹp lại với những ngón tay khác), không hề để tâm đến huyễn ma nữa.
Huyễn ma nhìn y một lát, rồi đột nhiên bật cười: “Muốn triệu hồi phi kiếm của ngươi? Hết hi vọng đi, phi kiếm của ngươi sớm đã bị ta ném rồi, huống chi, ngươi cũng không thể thi triển tiên thuật”
Lăng Hoa hơi chấn động, kinh ngạc mở mắt, huyễn ma vươn tay kéo y vào trong lòng, Lăng Hoa xoay tay liền đánh lên ngực huyễn ma, nhưng chỉ nghe đối phương khẽ hừ nhẹ một tiếng, rồi càng dùng sức ôm chặt y
“Hơn ba ngàn năm tu vi của ngươi kiếp trước, còn không phải là đối thủ của ta. Nay ngươi mới tu được tiên thể bao nhiêu năm?” Tiếng cười trầm thấp rơi vào tai y, “Đừng phí sức nữa”
Lồng ngực của Lăng Hoa chất chứa lửa giận mãnh liệt, mà y càng giãy dụa, huyễn ma liền ôm y càng chặt, thậm chí đè y xuống dưới thân, không có ý tốt giơ tay sờ vào trong áo của y
Bàn tay mang theo hơi lạnh đó chậm rãi vuốt ve thắt lưng của y, ý tứ tình sắc đủ mười phần. Môi ép tới, hôn Lăng Hoa mạnh mẽ mà mãnh liệt. Giữa những cái hôn đan vào nhau, cổ họng của Lăng Hoa bật ra tiếng thở dốc trầm trầm, nhưng y lập tức nhíu mày, vội vàng nhắm chặt mắt, cố sức ổn định hơi thở hỗn loạn.
Huyễn ma buông tha cho môi của y, rồi vuốt ve hai má của y một cách cợt nhả: “Sao không lên tiếng, hửm?”
Lăng Hoa vẫn nhắm mắt, thật lâu sau, mới mệt mỏi mở miệng: “Rốt cục ngươi muốn lấy gì từ trên người ta?”
“Tất cả” Màu mắt Huyễn ma tối lại, trong mắt tràn đầy vẻ xâm chiếm, “Tất cả của ngươi, đều phải thuộc về ta”
Lăng Hoa đột nhiên cảm thấy buồn cười
Tuy rằng đã quên tất cả kí ức của kiếp trước, nhưng trong những chuyện xưa tiền trần mà y nhìn thấy, những thứ huyễn ma cướp đi từ trên người y, còn chưa đủ? Tu hành mấy kiếp đều bị hủy trong tay ma vật này, vậy mà vẫn không chịu buông tha cho y, biến thành tâm ma đeo bám y trọn đời trọn kiếp. Huyễn ma rốt cục có bao nhiêu chấp nhất với y?
“Ta hiện giờ, với ngươi mà nói chẳng qua là một người xa lạ. Sư huynh mà ngươi từng yêu từng hận cũng vậy, thuật sĩ từng phong ấn ngươi cũng vậy, đều đã không còn. Cho dù cưỡng chế giam cầm ta tại đây, thì có ý nghĩa gì đâu?”
Huyễn ma nhưng vẫn cười không quan tâm
“Nếu ngươi đã quên hết tất thảy, bổn tọa cũng không cần những kí ức dư thừa này. Nếu ta là tâm ma của ngươi thì sao có thể buông tha cho ngươi? Tất nhiên là phải đeo bám ngươi đến chết mới thôi”
Lòng yêu ghét mà hắn từng có, chỉ ràng buộc với riêng mình Lăng Hoa. Nếu Lăng Hoa trước mắt, đã không còn là sư huynh năm đó, vậy hắn cần gì phải giữ lại những tình cảm chỉ thuộc về Lăng Chiêu này? Yêu cũng được, hận cũng được, những tình cảm thuộc về con người này, hắn đã vứt bỏ hết. Chẳng qua là khôi phục lại tư thái ma tôn nguyên thủy, chẳng qua là tuân theo bản năng cướp đoạt và chiếm hữu mà thôi
Thấy Lăng Hoa trầm mặc không nói, huyễn ma lại khẽ cười: “Ngươi muốn thoát khỏi ta? Trừ phi hoàn toàn giết chết ta, hoặc là từ bỏ tất cả mà thừa nhận đã yêu ta. Nếu không, ngươi nhất định trốn không thoát khỏi ta”
Lăng Hoa cười khổ một tiếng: “Nếu ta có thể giết ngươi, thì sao mấy đời đều bị hủy trong tay ngươi chứ”
Huyễn ma cười ngả ngớn, bóp hàm dưới của y: “Vậy vì sao ngươi không thử yêu ta?”
Lăng Hoa lạnh lùng nói: “Yêu ngươi? Hủy tu thành của ta còn chưa đủ, còn muốn kéo ta vào ma đạo với ngươi, cùng rơi vào vực sâu hư vô, ngươi mới thõa mãn?”
Cái gọi là tâm ma, vốn chính là ma chướng mà người tu tiên không thể nhìn thấu. Nếu có thể triệt để tiêu diệt tâm ma, với người tu tiên mà nói, tương đương với công đức viên mãn, từ đó không còn bị nghiệp chướng bám lấy. Nhưng nếu không nhìn thấu, thậm chí bị tâm ma đó mê hoặc, liều lĩnh yêu ma vật, kết quả chính là bị ma vật đó kéo vào vực sâu hư vô, trọn đời không thể siêu sinh
Y mấy đời mấy kiếp, luôn không thể nhìn thấu tâm ma, vừa không thể triệt để giết chết huyễn ma, lại không thể từ bỏ tất thảy, cam tâm tình nguyện trầm luân trong tay huyễn ma, vì thế cứ dây dưa hết lần này đến lần khác, luôn không thể thoát khỏi. Nay huyễn ma giam cầm y tại nơi này, có lẽ là muốn từng bước từng bước mài mòn ý chí chiến đấu của y, chặt đứt tất cả đường sống của y, làm cho y cuối cùng chỉ có thể khuất phục huyễn ma
Cho nên mới nói, muốn cướp hết mọi thứ của y
“Nếu ngươi có thể hoàn toàn cắn nuốt sinh hồn của ta, thì sức mạnh sẽ tăng lên rất nhiều phải không?” Lăng Hoa hơi đăm chiêu nhìn hướng huyễn ma, “Đến lúc đó, chỉ sợ toàn bắc thiên ma vực không còn ma vật nào là đối thủ của ngươi”
Cắn nuốt sinh hồn của một tiên gia, với ma vật mà nói, tương đương với việc lấy tất cả sức mạnh của tiên gia đó, toàn bộ nạp thành của mình. Tiên giả càng mạnh, càng là đối tượng mơ ước của ma vật. Chỉ là ma vật tầm thường, có thể cắn nuốt được sinh hồn của một kẻ tu hành bình thường, đã là không dễ, sao dám tùy tiện đi trêu chọc tiên gia. Huyễn ma bám lấy y mấy đời mấy kiếp, đơn giản là muốn có được sức mạnh của y, bằng không cần gì phải chấp nhất với y như thế?
Huyễn ma cười mà không nói, càng siết chặt cằm y, cố ý hỏi ngược lại: “Ngươi nguyện ý không? Từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn bị ta cắn nuốt”
Lăng Hoa hất tay của hắn đi, lạnh lùng cười: “Lấy tình cảnh hiện nay của ta, hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi cần gì biết rõ còn cố hỏi, lãng phí sức lực. Trực tiếp giết ta, lấy sinh hồn của ta, chẳng phải bớt việc?”
Nếu y còn là Lăng Hoa kiếp trước, với tu vi hơn ba ngàn năm, tất nhiên không thể để huyễn ma làm được. Nhưng nay tu vi của y chẳng qua chỉ có mấy trăm năm ít ỏi, lại nhất thời bất cẩn, bị huyễn ma vây khốn nơi này, cướp đi linh lực, không thể thi triển tiên thuật. Huyễn ma còn đang chờ gì vậy? Hay là ngại tu vi của y quá mỏng, còn chưa đủ cường hãn, không thể thỏa mãn lòng tham của hắn?
Huyễn ma nghe vậy, nhướn mày cười: “Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được. Ta quả thật muốn có được linh hồn của ngươi, nhưng không phải muốn lấy sinh hồn của ngươi. Sức mạnh của bổn tọa, đã đủ cường đại, cũng chẳng ham chút tu vi mấy trăm năm ít ỏi kia của ngươi”
Lăng Hoa không khỏi nhíu mày. Đang nghi hoặc lời ấy của huyễn ma rốt cục có hàm nghĩa gì, nhưng trong lúc không đề phòng bị huyễn ma đè ngã lần nữa, nụ hôn tràn ngập xâm chiếm lại lập tức ập đến
Đôi tay kia, không nhanh không chậm, không ngừng di chuyển trên người y
“Đều nói tiên gia vô tình, bổn tọa đổ muốn xem xem, ngươi rốt cục có bao nhiêu mỏng tình bạc dục, có thể kiên trì đến lúc nào” Làn môi cố ý dán sát vào vành tai Lăng Hoa, phun ra hơi thở nóng rực, trong lới nói ấy bao hàm ý tứ khiêu khích sâu xa.
Bất kể Lăng Hoa có giãy dụa thế nào cũng vẫn không tránh thoát được, cuối cùng chỉ còn lại kháng cự vô ích.
“Lần này, ta sẽ không phong bế ngũ cảm của ngươi nữa” Huyễn ma giật tung áo trong của Lăng Hoa, nhưng động tác vẫn cực kì dịu dàng, chỉ liên tục liếm mút cổ và xương quai xanh của Lăng Hoa, thưởng thức bộ dáng kháng cự vô lực của y, hơi hơi mỉm cười, “Ta sẽ làm ngươi, cam tâm tình nguyện ở lại nơi này, ở lại bên ta”
Mọi chuyện sau đó, với Lăng Hoa mà nói, chẳng khác gì một thảm họa
Ngón tay kia liên tục khiêu khích chỗ mẫn cảm của y, nụ hôn không ngừng rơi xuống khóe môi, khóe mắt, góc sau tai của y, cưỡng đoạt như thể muốn hoàn toàn cắn nuốt y, cùng với lửa nóng không ngừng va chạm trong cơ thể y. Ma vật trời sinh phóng đãng, am hiểu chuyện tình dục, một khi giở thủ đoạn, Lăng Hoa sao có thể là đối thủ của huyễn ma
“Lần này, chắc không phải chỉ có đau thôi phải không?” tiếng cười trầm trầm, bao hàm ý nhị tình sắc rơi vào tai y, lập tức vành tai liền bị ngậm lấy, xúc cảm ướt át khiến Lăng Hoa không tự chủ thở dốc một tiếng
“Ngươi vì sao muốn tu tiên? Chẳng qua là cầu trường sinh, cầu tiêu dao. Ở cùng với bổn tọa, có thể cho ngươi trường sinh, lại có thể cho ngươi tiêu dao, cớ sao không chịu? Hửm?”
Lời nói tràn ngập dụ hoặc, như thể muốn hoàn toàn thôn tính lí trí của y. Lăng Hoa nhưng vẫn giãy dụa mở miệng: “Ngươi chẳng qua ép ta phải thế này với ngươi… nào phải là tiêu dao mà ta muốn…”
Huyễn ma cười trầm trầm: “Làm thêm vài lần, ngươi sẽ không mạnh miệng nữa”
Hắn là huyễn ma, vô cùng am hiểu mê hoặc lòng người, vô cùng am hiểu khiêu khích dụ dỗ, một khi Lăng Hoa nếm thử tư vị của phóng túng tình dục, thì sao có thể chạy khỏi lòng bàn tay hắn
Tiên gia thì thế nào? Thứ hắn muốn có được, sao có thể không chiếm được
Huống chi, Lăng Hoa cũng đã không thể chạy thoát
Cũng không biết đã giằng co bao lâu, cho đến khi Lăng Hoa hôn mê bất tỉnh, huyễn ma mới thõa mãn dừng tay. Hắn ôm thân thể của Lăng Hoa trong ngực, vuốt ve không ngừng, mỉm cười thưởng thức dung nhan tái nhợt, nhắm nghiền mắt của Lăng Hoa
Ngươi còn có thể trốn đến nơi nào đây, Lăng Hoa?
Bỗng nhiên nghe thấy phía chân trời truyền đến tiếng sấm mơ hồ, huyễn ma nhất thời lạnh mặt, nụ cười trên môi giấu đi, xoay người xuống giường, đi ra cửa phòng.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chỗ kết giới của ảo cảnh, có tầng tầng tia chớp không ngừng đánh xuống
Huyễn ma cười lạnh một tiếng. Phất ống tay áo, ma khí tuôn ra, đúng là đẩy lui được tia chớp.
“Trời phạt?” Hắn khinh thường hừ một tiếng, “Bổn tọa đổ muốn xem, có thể làm khó dễ được ta không”
Ma khí suốt đời của hắn, đều dùng để chế tạo ảo cảnh này. Nếu ảo cảnh bị phá, hắn cũng liền ma khí tan hết, nguyên thần vỡ tan, lại trở về với hư vô hỗn độn, không còn tồn tại trên đời.
Cho dù như thế, hắn cũng không để ý
Lăng Hoa chỉ nói đúng một điều.
Nếu hắn không thể cùng sống với Lăng Hoa, vậy, liền kéo Lăng Hoa vào vực sâu hư vô, cùng hắn biến mất trên thế gian này, cũng không phải là ý tưởng tồi
Như vậy, Lăng Hoa sẽ không thể rời khỏi hắn.