Dưới tán cây cổ thụ, bóng hình người đàn ông càng thêm mờ ảo
Sở Nguyệt thừa nhận rằng bóng hình này rất quen thuộc, cô dường như đã thấy ở đâu đó. Dưới lớp sương mờ trên mí mắt cô, khuôn mặt người đàn ông ấy dần hiện ra. Anh ngồi trên bãi cỏ, bàn tay gảy đàn guitar. Mái tóc phấp phới dưới ánh mặt trời. Nụ cười sảng khoái tô điểm thêm cho bức tranh hồi ức hoàn mỹ
Sở Nguyệt cả kinh, cô kinh ngạc mà thốt lên
“ Kỳ Viễn… “
Người đàn ông mang tên Kỳ Viễn tiến lại gần cô. Anh đưa tay chỉnh lại lọn tóc cô, giọng nói nhẹ tênh
“ Sở Nguyệt, không ngờ em còn nhớ anh “
Từ Mạc Phong đứng một bên, nét mặt sa sầm xuống. Cái tên này là ai? Tự nhiên chạy lại ân ân ái ái với vợ anh. Từ Mạc Phong lại gần, anh đứng chắn trước mặt cô
“ Anh là ai? “
Kỳ Viễn lúc này mới liếc nhìn qua anh, nụ cười trào phúng hiện lên trong đáy mắt
“ Anh là chồng của Sở Nguyệt? “
“ Ừ, thì sao? “
Kỳ Viễn ý cười trên khóe môi càng thêm nồng đậm
“ Tôi nghe nói anh vừa làm Sở Nguyệt sinh non. Loại như anh có đáng làm chồng của cô ấy không hả? “
Từ Mạc Phong không khỏi cười lạnh, biểu cảm lộ rõ vẻ ngông cuồng
“ Tôi có xứng đáng làm chồng của cô ấy hay không. Cũng không tới lượt anh phán xét “
Sở Nguyệt đứng đằng sau tấm lưng anh, cô trơ mắt nhìn hai người đàn ông chiến tranh lạnh. Sở Nguyệt không chịu nổi nữa, cô xen vào giữa hai người, nhíu mày lên tiếng
“ Hai anh cãi nhau cái gì? Tôi còn chưa lên tiếng mà? “
Sở Nguyệt vừa nói xong lại quay qua hỏi Kỳ Viễn. Để mặc Từ Mạc Phong ôm một bình giấm chua lè
“ Kỳ Viễn, tại sao anh lại về nước vậy? “
Kỳ Viễn mỉm cười ôn nhuận, ánh mắt thâm tình nhìn Sở Nguyệt
“ Sở Nguyệt, anh muốn theo đuổi em thêm một lần nữa “
Sở Nguyệt mở to mắt, há hốc mồm. Kỳ Viễn đúng là từng theo đuổi cô. Không những theo đuổi, mà còn theo đuổi tận 2 năm trời. Chỉ tiếc lúc ấy Sở Nguyệt ngây thơ, luôn xem anh là anh trai. Hai người lúc ấy chỉ có thể nói là dừng lại ở mức độ “ friendzone “. Kỳ Viễn là mẫu bạn trai lý tưởng số một trong trong mắt các bạn nữ, phải nói số lượng nữ sinh mê anh là nhiều vô số kể. Cô còn nhớ rằng, khi đi học cô thường bị người khác hãm hại. Hiển nhiên khi đó, Sở Nguyệt chỉ là một con thỏ trắng đơn thuần. Tất cả mọi chuyện đều nhờ có Kỹ Viễn đứng ra giúp cô. Sau này khi Sở Nguyệt có dấu hiệu bắt đầu thích anh. Gia đình của Kỳ Viễn liền chuyển qua định cư bên nước ngoài. Từ đó cô và anh không gặp mặt nhau thêm lần nào nữa. Nếu hôm nay anh không xuất hiện, có lẽ cô cũng quên mất anh rồi cũng nên
Từ Mạc Phong không biết cô lòi đâu ra một “ anh trai mưa “. Cái gì mà theo đuổi? Sở Nguyệt rõ ràng là vợ anh mà. Vẻ mặt anh xám xịt, anh vòng tay qua eo cô, đem cô áp sát vào người. Từ Mạc Phong mở lời với Kỳ Viễn, ngữ khí chứa đầy mùi thuốc súng
“ Anh nên biết, Sở Nguyệt là người đã có chồng. Và người đó không ai khác là tôi đây “
Sở Nguyệt giãy giụa khỏi vòng tay anh, đôi mắt mang theo sự bất mãn
“ Vậy thì anh nên nhớ, tôi và anh sắp ly hôn rồi “
“ Sở Nguyệt, anh tuyệt đối không ly hôn với em “
Sở Nguyệt trừng mắt nhìn anh
“ Được, vậy thì ly thân đi. Trong vòng hai năm quan hệ hôn nhân giữa tôi và anh sẽ tự động được hủy bỏ “
Từ Mạc Phong nghiến răng, anh không ngờ cô lại dùng đến cách này. Ly thân? Hừ, cô đừng hòng
“ Em muốn ly thân để đi theo tên đó chứ gì. Hừ, em đừng hòng “
Dứt lời, anh vác cả người cô lên vai hệt như đang vác bao tải. Sở Nguyệt đấm vào lưng anh, cô không ngừng la hét
“ Anh buông ra, buông ra, buông tôi ra đồ khốn nạn “
Từ Mạc Phong một khắc cũng không hạ thủ lưu tình. Anh mặc kệ cô, nhất quyết không buông cô ra. Anh bỏ lại cho Kỳ Viễn một câu
“ Tôi khuyên anh, đừng lo chuyện bao đồng “
Sở Nguyệt chỉ muốn đánh chết anh, cô chính là muốn làm anh tức chết. Anh lại dám vác cô như vậy. Cô cố gắng nói to với Kỳ Viễn đang đứng đằng sau
“ Kỳ Viễn, lần sau chúng ta lại hẹn nhau nói chuyện “
Từ Mạc Phong không còn lời gì để nói với cô. Con mẹ nó, cô dám ở trước mặt anh mà hẹn tên kia nói chuyện. Từ Mạc Phong quát vào mặt cô
“ Em có im đi không “
Sở Nguyệt không chịu khuất phục, cô đanh đá đáp trả
“ Tôi không im đấy, thì sao nào. Anh làm gì tôi, làm gì tôi hả “
Nói xong cô lại la lên với Kỳ Viễn
“ Kỳ Viễn, nhất định chúng ta phải gặp lại đó “
HẾT CHƯƠNG 5