Ngõ Ô Y

Chương 28: Chương 28: Nhà tổ




Vì Tiểu Thất đang mang thai nên Lý Sở định quay về Dương Thành, nhưng sau khi tính toán lộ trình, thấy Tần Xuyên vẫn gần hơn mà đường cũng dễ đi hơn, thế là vẫn giữ nguyên kế hoạch về Tần Xuyên, có điều chặng đường mỗi ngày đi không bằng nửa trước đó, đáng nhẽ chỉ mất năm hôm là sẽ đến nơi, cuối cùng kéo dài tới tận mười hai ngày, khi đến Tần Xuyên thì đã sắp bước vào tháng Bảy.

Tổ phụ của Lý Sở là trưởng nam dòng chính Tần Xuyên, nhà cửa vốn tại đỉnh Thiên Diệp, nhưng vì tổ phụ của Lý Sở mất sớm, để anh em thừa kế tổ nghiệp nên mọi người mới chuyển ra khỏi nhà cũ đến ở biệt viện dưới núi, cuối cùng biệt viện ấy trở thành nhà cũ của Lý Sở, nhà cũ vốn tên Phong Thạch viện, về sau được người nhà họ Lý lược bớt thành Thạch viện.

Mới đặt chân vào cửa Thạch viện, Tiểu Thất đã ngửi thấy hương hoa dành dành thoang thoảng. Hắn nói hoa này được trồng từ thời tổ tiên, có khắp mọi nơi trong sân, hồi trước hắn chê mùi nồng nên đã sai người nhổ bớt, nếu nàng không thích thì cứ nhổ hết đi.

Tiểu Thất vội lắc đầu, nàng chưa bao giờ thấy cây hoa dành dành nào cao to như thế, nhổ làm gì, mùi hương dễ chịu vậy mà.

Đêm đầu tiên ở Thạch viện, nhà chính cho người đến mời bọn họ lên núi, vì Tiểu Thất đang có thai nên Lý Sở không cho nàng đi cùng. Chuyện ở Tần Xuyên lại rất rắc rối, đợi nàng nghỉ ngơi khỏe rồi từ từ ứng phó cũng được, còn hắn thay đồ một mình đi lên.

Đến nhà cũ, Lý Sở tới từ đường thắp hương trước rồi mới ra phía sau.

Thúc gia và Đại bá vẫn chưa đến, chỉ có mặt các anh em đồng lứa. Sau vài câu hàn huyên, hai anh em Lý Hạ Lý Húc kéo hắn đến phòng bên, hỏi đầu đuôi chuyện đại thắng Dương Thành và công chiếm biên thành, sau khi biết được chân tướng, hai người vỗ bàn.

“Xem Lý gia chúng ta là nơi không người hả!” Thân là cháu đích tôn ở Tần Xuyên, Lý Hạ là người bực tức nhất, y mới thu xếp đút lót ở kinh thành xong, vừa quay đi phát đã dám coi thường Lý gia như vậy.

Lý Húc cũng hừ lạnh, “Vạn Mạc Quân thì thôi, dù gì cũng là người trong triều, nhưng đám Hà Ứng Kiền, Mã Kỳ Văn mà cũng dám cướp công của chúng ta cơ đấy.”

Lý Sở vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ có hắn phải chịu thiệt một chút, còn thì chiến công của thuộc hạ vẫn được giữ nguyên, thực sự chẳng dễ dàng gì.

“Lão Ngũ à, lần này về đệ cứ ở lại một thời gian cho ta, nếu bọn chúng đã muốn cướp công thì cứ để chúng đi.” Lý Húc bặm trợn mặt mày, lần này hắn và Đại ca lên kinh “hành động”, hai anh em rất tự tin đã thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, còn lấy làm đắc chí trước mặt tổ phụ và phụ thân, đâu hay đúng lúc này lại bị ngáng chân. Binh tướng Lý gia dành được công lớn trong trận đại thắng Dương Thành và công chiếm biên thành, ấy vậy mà cuối cùng lại không được gì, đúng là nhục nhã.

“Thúc gia có nói gì không?” Biết hai người chỉ dám ngồi đây cằn nhằn trách móc, bởi người quyết định thực sự chính là lão tổ Lý gia.

Lý Hạ lắc đầu, Lý Húc nhướn mày, chứng tỏ cụ ông vẫn tu luyện “thập toàn đại nhẫn thuật” của mình.

Phẫn nộ thế đủ rồi, có trách móc thêm cũng vô ích, ba người nói sang chuyện khác.

Lý Hạ hỏi Lý Sở, “Mãi đệ mới về một chuyến, hay nhân lúc này quyết định hôn sự luôn đi?” Ngày nào Mai thị cũng liên thiên bên tai hắn, đầu sắp nứt cả ra rồi, “Cũng chỉ là bày bữa tiệc, nếu không thích thì để người ở lại Thạch viện rồi cứ dẫn nha đầu Ngô gia về Dương Thành bình thường.” Nghe người ở Yến Tử cư nói, có vẻ hắn rất thích tiểu nha đầu nhà họ Ngô ấy.

Thấy Lý Sở không đáp, Lý Húc cũng đặt cốc trà xuống, “Cưới sớm cưới muộn thì cũng phải cưới, lấy ai cũng như nhau.” Dù là họ Mai hay họ Triệu thì cũng chỉ là bình mới rượu cũ, “Lão Đại sắp thăng thiên đến nơi rồi đấy, đệ chớ có học huynh ấy.” Nếu không có con nối dõi thì muốn làm gì cũng không được, giống như y vậy, chỉ vì năm xưa thất bại mà bị Triệu gia nắm quá chặt, mấy năm nay mãi mới rút ra được một chân.

Lý Sở thở dài, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, “Để từ từ rồi tính.”

“Chuyện của Hạ gia là đệ cố ý đúng không?” Lý Hạ mới từ kinh thành về, đương nhiên biết chuyện Hạ gia bị Mai gia làm nhục, “Tiểu tử đệ cũng thật là, việc gì phải làm đến mức ấy. Đối đầu với hai nhà Mai Hạ, sau này người chịu thiệt vẫn là đệ, ít nhất cũng nên hòa giải.”

Lý Húc cũng cười đểu nói, “Tiểu tử đệ cũng độc thật, Hạ Hoành Dịch mới lên làm tham chính tỉnh Trung thư mấy năm, đang độ hả hê, vậy mà đệ còn để Mai gia bôi tro trát trấu lên mặt người ta.”

“Liên quan gì đến đệ, đệ chẳng biết gì cả.” Lý Sở đính chính “ lời vu oan” của hai huynh trưởng.

“Được được được, đệ lợi hại nhất, giết người không cần đao được chưa?” Lý Hạ nói, “Đệ tính chuyện hôn sự với Mai gia thế nào đây, phía mẫu thân ta sắp không đỡ nổi nữa rồi, bọn họ đang định lăm le phụ thân đấy, nếu đến lúc đó thật thì coi như chuyện đã thành, đừng trách ta không nhắc nhở đệ, mau chuẩn bị làm tân lang đi.” Y vừa cảnh cáo vừa cười hả hê, ba anh em, cuối cùng chẳng một ai thoát.

“Huynh nói với Đại bá mẫu giúp đệ, nhờ bá mẫu thoái thác thêm hai ngày nữa.” Hắn đặt cốc trà xuống bàn.

Lý Hạ ngờ vực nhìn hắn.

Lý Sở hắng giọng, “Nha đầu Ngô gia đã có thai rồi.”

Lý Hạ và Lý Húc lập tức trợn mắt.

“Được, ta hiểu rồi.” Lý Hạ khoát tay, không bàn thêm về chuyện này nữa.

Rồi ba anh em đàm luận về thế cục trong kinh, đang nói đến đoạn không biết ai trong các hoàng từ thừa kế ngai vị thì hai gia chủ ở Lý gia đẩy cửa bước vào.

Người đi đầu có thân hình gầy gò, tóc râu hoa râm, nhưng hai mắt rất sáng. Người theo sau trẻ hơn, chỉ là tóc mai cũng đã điểm muối tiêu, tướng tá giống vị đi trước đến bảy tám phần. Hai người này chính là gia chủ hiện tại ở Tần Xuyên, người đi trước là người thật sự quyết định mọi thứ ở Tần Xuyên – Lý Trấn Đạo, người phía sau là con trai Lý Nhượng, gia chủ trên danh nghĩa của Tần Xuyên.

Thấy hai người bước vào, ba anh em đứng bật dậy, đầu cúi thấp, cung kính lễ độ.

“Ba anh em nói chuyện vui vẻ nhỉ.” Lý Chính Đạo nhìn từng người một.

Lập tức cả ba cảm thấy mồ hôi túa sau lưng, vào cung gặp vua cũng chẳng có cảm giác này, nhưng mỗi khi gặp tổ phụ là lại thấy căng thẳng lên không được, xuống không xong.

“Hai anh theo phụ thân ra ngoài tiếp trưởng bối đi.” Ông nói với Lý Hạ, Lý Húc, “Còn Diên Sơ vào thư phòng với ta.”

Lý Hạ, Lý Húc nhìn Lý Sở với ánh mắt cảm thông, đoạn dẫn Lý Nhượng đến chính đường gặp trưởng bối trong tộc.

Lý Sở buộc phải đi theo cụ ông.

Hai người ra khỏi phòng bên, băng qua một dãy các cửa thùy hoa, đi sâu vào trong chính là nơi sinh hoạt ngày thường của ông cụ. Nơi ở không lớn, cũng không có phòng khách rõ ràng, phòng ngủ chia nhỏ, toàn bộ phòng ốc đều được bố trí như nhau: chật ních kệ sách, chỉ đặt một chiếc giường nhỏ trong góc phòng, chăn đệm cũng rất đơn giản, thoạt nhìn giống chỗ ở của người tu hành.

Tiểu viện này là nơi cấm kỵ ở Lý trạch, bình thường chỉ có một gã hầu được vào dọn dẹp, những người khác – bao gồm con cháu Lý gia đều không được tự tiện đặt chân vào nếu chưa cho phép.

“Lần này anh giải quyết chuyện ở Dương Thành quá dở, đối đầu quy mô lớn mà lại không chuẩn bị đầy đủ.” Cụ ông đi rất chậm, lời nói cũng từ tốn.

Lý Sở cúi đầu, “Là lỗi của tôn nhi do đã phán đoán sai, tưởng phải thêm một hai tháng nữa hai quân mới chạm trán, dù đã hoàn thành việc điều động tiền tuyến, nhưng lại chưa hoàn thiện chuyện tiếp tế hậu phương.” Sau chuyện ấy hắn cũng đã tự kiểm điểm bản thân rất lâu.

“Mùa xuân năm ngoái, phía Nam Bắc Tề xảy ra hạn hán nặng, cộng với nội bộ triều chính bất ổn, trận chiến quy mô lớn kéo dài như vậy, dù có là lão tướng như Vương Hàn cũng không cách nào điều khiển nổi. Có quá nhiều nguyên nhân bất xác định, nhưng anh lại cho rằng hắn ta sẽ tấn công vào lúc có lợi cho mình, từ điểm này mà nói, anh đã thua hắn rồi.” Cụ ông chậm rãi nói.

“Vâng ạ.” Lý Sở cảm thấy xấu hổ.

“May là anh còn kịp thời sửa hướng trong trận chiến, cũng tóm gọn được biên thành, phá vỡ niềm tin của Vương Hàn trong lòng vua Bắc Tề, có thể sau này hắn ta sẽ khó mà bắt đầu trận chiến quy mô lớn như vậy lần nữa, coi như anh lấy công bù khuyết.” Phê bình xong thì lại khen ngợi.

“…” Lý Sở thầm thở phào.

“Ngoài ra ta còn muốn khuyên anh một câu, mấy lời tâng bốc ngoài kia nghe vui thì được, chớ để trong lòng. Ở cái tuổi của anh khó mà có được tính cách và thành tựu như thế, nhưng cũng đừng quên.” Ông dừng lại, nghiêng đầu về phía Lý Sở, “Sự dạy dỗ mà anh nhận được từ nhỏ không phải thứ người khác có thể với tới.”

Lý Sở hận nỗi không có cái hố để chui xuống, nào còn mặt mũi giương oai ở bên ngoài, “Tôn nhi xin ghi nhớ, từ nay về sau sẽ luôn tự xét, không dám thờ ơ.”

“Ừ.” Cụ ông gật đầu, cất bước đi tới trước, “Gia đinh họ Lý ta ngày một ít, tới thế hệ các anh, cũng chỉ có anh là đóng góp cho quân đội. Nhớ chăm chỉ đọc nhiều mấy thứ ta sai người đưa đến cho anh, cũng nên chăm thỉnh giáo các phụ tá thêm, chớ phí hoài bản lĩnh.”

Lý Sở vâng dạ đáp.

“Còn chuyện ở trong triều không phải là chuyện anh nên hỏi tới, cũng không nên dính vào, trắng đen ra sao tương lai ắt rõ.” Cụ ông nhấn mạnh vào câu cuối.

Lý Sở kinh hãi, không lẽ…

“Tiểu Tấn vương ở Tây Nam, cùng đám tiểu tử ở Ngụy gia Mạc gia, đều được mấy lão già kia bồi dưỡng nhiều năm, há cam lòng để bọn chúng mai một.” Bọn họ không bỏ được thì Tần Xuyên của ông ta cũng không bỏ được, “Sau này bớt qua lại đi, đỡ phải gánh tội thay kẻ khác, tự vấy bẩn mình.”

“…” Quả nhiên, gia chủ các nhà đều biết chuyện bọn họ kết giao với Tấn vương.

“Đợi đến lúc nắm quyền hành trong tay, anh ắt sẽ hiểu đạo lý trong đó, chút lo lắng cỏn con đó của anh không phải là chuyện lớn.” Cụ ông tốt bụng khuyên.

Lý Sở im lặng, đi theo sau ông bước vào trong cửa.

“Nghe Đại bá anh nói, tông phụ hậu trạch của anh ngày trước đã mất, còn nói Mai gia đã đến tìm nó.” Ông vốn không quá quan tâm chuyện hậu viện, nhưng đứa cháu này là huyết mạch còn sống của Đại ca, vì vậy ông cũng không nỡ khoanh tay đứng nhìn.

“Tôn nhi đang muốn xin ý tổ phụ đây ạ. Con gái Ngô gia vào cửa không lâu thì tôn nhi phải lo việc ở Dương Thành, không thể quan tâm đến hậu viện, nàng ấy bạo bệnh qua đời cũng có mấy phần lỗi sai của cháu, giờ tân nương Ngô gia đã vào cửa hai năm, khéo léo giỏi giang, tôn nhi muốn đưa nàng lên tông phụ, coi như có lời với Ngô gia. Về phần Mai gia, nay đại tẩu đã ở chính đường, với Mai thị vậy là đủ rồi, nếu lại thêm người nữa, chỉ sợ những người đi theo Lý trạch chúng ta sẽ bất mãn.” Nếu ông cụ đã có lời thì hắn thuận nước đẩy thuyền vậy.

“Ừ.” Mấy đời Mai gia đều nghe theo Lý gia, đúng là cũng nên trấn an, nay gả cho cháu đích tôn là đã hết tình hết nghĩa lắm rồi, “Lát nữa ta sẽ nói chuyện này với Đại bá của anh.”

“Tôn nhi biết rồi ạ.” Biết ông không quá quan tâm đến chuyện này, quả nhiên ra tay từ chỗ ông ấy là chính xác.

Sau đó hai ông cháu lại trò chuyện về tranh đấu triều đình Bắc Tề, lại bàn luận xem nên bố trí Bắc phạt mấy năm tới như thế nào, sau thời gian hai nén hương, Lý Sở ra khỏi cổng thùy hoa, đi thẳng tới đại sảnh tiền viện.

Lại hàn huyên đến hết giờ Hợi mới về Thạch viện.

Tiểu Thất đã đi ngủ từ sớm, chỉ thắp một ngọn đèn ở phòng ngoài.

Hắn không để Thanh Liên sửa soạn đồ rửa mặt, vừa vào cửa đã đi thẳng vào nội thất, cách chăn quấn lấy người trên giường.

“Về trễ vậy?” Tiểu Thất hỏi hắn bằng giọng mũi.

“Hai ngày nữa là ngày hạ huyệt của thúc phụ kia, bận bàn công chuyện mai táng nên ở lại lâu.” Hắn đưa tay gạt tóc trên trán nàng, “Tối nay ta đã nói chuyện phù chính nàng với thúc gia.”

Tiểu Thất từ từ mở mắt, đợi câu nói tiếp theo của hắn, nhưng hắn không mở miệng, cứ nhìn nàng chằm chằm, có vẻ không thành công rồi.

Cũng may nàng cũng không ôm nhiều hy vọng, đang định khuyên hắn hai câu thì nghe thấy hắn nói, “Bá phụ bảo, đợi mấy hôm nữa nàng khỏe, sẽ để Đại bá mẫu dẫn nàng đến từ đường tế bái.” Biểu cảm của hắn vẫn chẳng thay đổi khi nói câu này, nhưng trong mắt lóe lên vẻ đắc chí, như thể muốn nói: nàng xem, có phải ta xử lý chuyện này rất tốt không?

Tiểu Thất thấy hắn buồn cười quá, nằm trên gối bật cười. Mới đầu hắn tưởng nàng vui, sau lại phát hiện là nha đầu này đang cười nhạo mình, thế là lập tức trở mặt.

Ở bên ngoài, Mai Hương vừa bưng trà vào thì nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng, nàng nhìn Thanh Liên, khẻ hỏi: “Có chuyện gì vui hả? Không phải lúc ăn tối còn rầu rĩ lắm sao?” Giờ cơm tối, đại thiếu phu nhân ở nhà chính phái người đến đưa thiệp, nói là mấy ngày nữa sẽ mở tiệc tẩy trần cho nương tử, nương tử còn đang ảo não vì chuyện ấy, không hiểu sao bây giờ lại vui rồi?

Thanh Liên lắc đầu, ai biết được, tướng quân vừa về là đi thẳng vào trong phòng, nàng cũng không biết là có chuyện gì nữa.

“Có cần báo với Lâm ma ma không?” Lâm ma ma đã thông báo, nương tử vừa mang thai, bào thai vẫn chưa ổn định, bảo các nàng nhớ để ý tướng quân, sợ ngài ấy mạnh tay lại gây chuyện.

Thanh Liên nghĩ ngợi, “Để ta đi nói một tiếng.” Tối nay là ca trực của hai người các nàng, cả hai thấy tướng quân là hệt như chuột núp mèo, không dám ho he gì chứ đừng bảo là khuyên ngài ấy, “Cô đứng đây canh nhé, đừng để tướng quân lộn xộn, ta đi một lúc sẽ về ngay.”

Mai Hướng cuống quýt giậm chân, thấp giọng lẩm bẩm, “Ta canh thế nào đây!” Nàng có thể ngăn không cho tướng quân lên giường được sao!

Một lúc sau Lâm ma ma chạy đến, nhưng cũng không dám tùy tiện vào phòng, chỉ đứng ngoài nói với vào: Trời đã tối, nương tử nên nghỉ sớm thôi.

Vậy mà Lý Sở ở bên trong đáp lại: Biết rồi, các ngươi lui xuống cả đi.

Lâm ma ma chức nhỏ, không dám phản bác, đành ảo não lui xuống, nghĩ bụng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, nhưng Vương ma ma có thể nói tướng quân thì lại không ở đây. Bỗng bà sực nhớ tới hai vị di nương ở Tây viện, hẳn lời nói của các nàng có phân lượng hơn.

Vậy là trong gia yến ngày hôm sau ở Thạch viện, hai vị di nương bắt đầu “giảng bài” cho Lý Sở, chỉ tiếc hắn nghe không hiểu…

Còn Tiểu Thất thì nghe rất rõ nhưng vẫn giả vờ không hiểu, đâu thể giải thích với hắn trước mặt người nhà được? Chuyện này dĩ nhiên chỉ có thể nói thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.