Ngõ Ô Y

Chương 69: Chương 69: Quốc tang (1)




Búi tạm mái tóc rối phục vụ hắn trước, rồi nàng mới bảo Phương Như chuẩn bị nước tắm.

Nhưng vừa tắm xong thì lại nghe Phương Quyên gấp gáp thưa, nói là trước khi đi tướng quân dặn phu nhân đến Đông phủ báo một tiếng, sớm chuẩn bị lụa xanh vải trắng.

Tiểu Thất nghe thế thì giật mình, e rằng vị trong cung khó lòng qua khỏi, nàng vội vã mau chóng thay y phục đến Đông phủ.

Đã gần giờ Hợi hai khắc, Đông phủ đã đi ngủ, buộc lòng bảo người trực đêm gõ kẻng. Người trong nhà nghe thấy bốn tiếng, hớt hải thắp đèn dậy.

Mấy ngày qua Hắc thị sinh hoạt trong phòng cháu gái, vừa nghe thấy tiếng kẻng thì vội vã mặc quần áo đến đại sảnh.

Tiểu Thất gặp Hắc thị đầu tiên, sau khi nói rõ tình hình với bà, Hắc thị lập tức dẫn nàng đi tìm chồng, người này truyền tai người kia, cuối cùng cũng đến tai Lý lão thái gia.

Lão thái gia đang ngồi trên đệm cói đọc sách, lúc nghe thấy bốn tiếng kẻng là ông đã liệu được sự tình không ổn, bèn lệnh tiểu đồng hầu hạ mình mặc quan phục, tới khi con trai bước vào thì ông đã chỉnh trang y phục, dặn con trai dẹp hết đồ dùng vàng bạc, chặt mấy cây tre, bắt đầu chuẩn bị mành tế.

Chiếu chỉ trong cung cũng truyền tới đúng vào lúc này, cụ ông không nghỉ ngơi lấy một khắc, lập tức ngồi kiệu đi tới cửa cung.

Ông vừa đi, các phòng ở Lý trạch cũng sáng đèn: người quét dọn đình viện, kẻ thu dọn đồ đạc, chặt tre chặt trúc, treo rèm tế, phát tang phục.

Đầu canh năm khi gác chuông gióng lên hồi chuông báo tử, cửa chính Lý trạch cũng chậm rãi mở ra…

Ngay lập tức sư tử đá ở hai bên cửa được phủ lên đồ tang, có người dùng lụa xanh che đi đôi mắt, cắm tre xanh vào sau lưng bệ sư tử đá, trên ngọn tre treo tấm mành lụa đen.

Tiếp theo đó, cổng chính ở từng nhà trong ngõ Ô Y cũng mở lớn, dựng tre treo mành, cứ như vậy chậm rãi lan rộng. Khi chân trời phương Đông hửng sáng, toàn thành đã để tang, đứng nghiêm không tiếng động.

Không lâu sau khi chuông báo tử vang lên, dưới sự hướng dẫn của Lý Nhượng, cánh đàn ông nhà họ Lý đã tới cửa cung, cùng văn võ toàn triều quỳ bên ngoài điện Tuyên Đức.

Đến giờ Mão canh ba, trong cửa cung đi ra chín hàng người ngựa, toàn thân mặc đồ trắng, chia làm ba hướng Đông Tây Nam, đi dọc theo trục trung tâm của kinh thành báo tin buồn. Đến nỗi, mọi quan dân cúi đầu hướng về phía Bắc, òa khóc đau lòng.

Tiểu Thất tới thế gian này đã mười mấy năm, nhưng đây là lần đầu gặp quốc tang, không rõ quy định thế nào, chỉ biết nhìn Hắc thị làm theo nhất nhất.

Được Hắc thị dẫn đầu, toàn thể Lý gia quỳ trên đường hướng về phía Bắc khóc khoảng nửa canh giờ, đến giờ Thìn canh ba mới đứng dậy trở về.

Hắc thị dặn dò con dâu, cháu dâu và các nữ quyến những chuyện quan trọng trong lúc quốc tang, nhất là khoảng thời gian nhập quan của Thánh chủ, kỵ huyên náo, kỵ hưởng lạc, kỵ điểm trang, tóm lại không được dính dáng đến chuyện ăn chơi hưởng lạc. Rồi sau đấy là nói về các thủ tục phức tạp.

Tiểu Thất nghe mà lấy làm hưởng thụ, chỉ hận không cầm bút ghi chép lại. Dù gì nàng cũng không xuất thân từ nhà hào môn, biết rất ít các thủ tục “cao cấp” này. Không biết thì phải học, nhất là với thân phận của chồng nàng, nói không chừng sau này sẽ đi tới bước kia, giờ có thể học được chút nào hay chút ấy, đúng là Có học nhiều mới biết ta còn dốt.

Ở Đông phủ nghe hết các thủ tục cần thiết, nàng quay về nhà dặn dò một hồi, đến đầu giờ Tỵ mới bắt đầu ăn sáng.

“Bụng đã lớn thế này mà còn không ở nhà nghỉ ngơi, đến viện làm gì?” Nhìn Hồng Phất dọn bàn cơm, Tiểu Thất trách mắng.

“Bên ngoài xảy ra chuyện lớn quá, sợ chỗ phu nhân thiếu người, Thanh Liên và Mai Hương đều đã xuất giá, sợ người mới không lo liệu nổi, không giúp được gì.” Hồng Phất sờ cái bụng đã phình tô như chiếc nồi.

“Tạ Tế Đường cũng thật là, sắp sinh rồi mà còn để em chạy tới đây.” Tiểu Thất thở dài.

“Tối qua chàng đã ra ngoài cùng tướng quân, đến nay vẫn chưa về.” Được Phương Như dìu, Hồng Phất ngồi xuống ghế nhỏ, cầm đồ thêu Phương Quyên để trên bàn tiếp tục, “Hôm trước cháu ngoại của cha Tú Tuyết dẫn người nhà lên kinh làm ăn, ở lại chỗ bọn em vài hôm, thì có nghe cháu dâu của chàng nói vài chuyện về Mai gia, Mai Tư Ngọc kia vừa về Ngưỡng Xuyên đã bị lão phu nhân Đào gia hạ lệnh cấm túc, giờ đến nhà mẹ cũng không về được, Mai gia cũng không dám dính tới.”

Phương Như ngồi bên bĩu môi, “Thị ta làm ra chuyện đó với Hằng thiếu gia, chỉ cấm túc thôi là đã hời cho thị quá rồi.”

Tiểu Thất hừ lạnh trong bụng, loại đàn bà vừa ngu ngốc lại độc ác như thế cần phải trị mạnh tay mới được, tương lai hẵng còn dài.

“Mai Uyển Ngọc thì sao?” Phương Như tò mò tình hình dạo này của nàng ta.

Hồng Phất nhìn Tiểu Thất tập trung ăn uống, nói, “Nghe bảo nhà nàng ta đã tìm được nhà chồng tương lai cho nàng ta rồi, là một thương hộ làm gốm ở bên Ngưỡng Xuyên.”

“Thương hộ?” Phương Như cảm thấy quá chênh lệch, trước đó nàng ta là quý thiếp nhà Công hầu, thế mà lại đi kết thân với một tiểu thương hộ?

“Thanh danh không tốt, có nhà nào ở Tần Xuyên muốn nàng ta về làm dâu nữa, nhưng ra khỏi Tần Xuyên thì nào ai biết tới Mai gia nhà họ? Gả xa thì thà ở lại Tần Xuyên, chí ít còn có đằng ngoại mà dựa dẫm.” Hồng Phất nói.

Tiểu Thất mở miệng, “Thật ra đó chưa chắc đã là chuyện xấu với nàng ta.” Sống đơn giản sau khi hồi tâm dễ có khi sống thọ trăm tuổi, nhưng dĩ nhiên, tiền đề là nàng ta thật sự chịu hồi tâm.

Phương Như và Hồng Phất gật đầu nói phải.

“Thế mới thấy Triệu di nương có được kết quả tốt.” Phương Như cười nói.

Đã một thời gian Hồng Phất không đến nhà trên, đương nhiên không biết chuyện trong viện, lập tức hỏi đã có chuyện gì.

Phương Như trả lời, “Chuyện là nàng ta nhờ phu nhân tìm người mai mối giúp đó, bữa trước Vạn phu nhân ghé nhà, phu nhân thuận miệng nói đôi câu, Vạn phu nhân khen thẳng phu nhân nhà chúng ta đại độ đại lượng, thế là nhận lời luôn. Mới hôm trước còn sai người tới đưa tin, nói Vạn đại nhân có một thuộc hạ đang tòng quân ở Thanh Châu, năm ngoái vợ qua đời vì sinh khó, để lại một cô con gái. Vạn phu nhân cho người đi hỏi, bên kia cũng nhận lời rồi, nghe nói trong nhà cũng có ít ruộng đất, người kia cũng khá chững chạc, tuổi tác không quá lớn. Phu nhân bảo muội đến Lan Thảo đường chuyển lời, Triệu di nương đồng ý rồi, giờ bên kia đang coi ngày để đón người đi đấy.” Ai dè lại gặp quốc tang.

“Thế thì tốt quá, nhưng Triệu gia có bằng lòng không vậy?” Hồng Phất cảm thấy phải chu toàn mọi việc mới ổn thỏa.

“Tỷ chưa nghe nói hả? Cha của Triệu di nương đã ngã ngựa qua đời. Lo liệu tang sự xong, mẹ cả của nàng ta sai người đưa em trai về, cũng lấy luôn mấy mẫu ruộng ở Tần Xuyên, bảo là ra riêng, từ nay trở đi thân ai nấy lo.” Từ khi Mai Uyển Ngọc rời đi, thỉnh thoảng Phương Như sẽ đến tìm Thanh La tán gẫu, chuyện của Triệu gia cũng nghe được từ chỗ Thanh La.

Hồng Phất nghe thế thì thở dài, “Xẻ đàn tan nghé, mỗi người tự lo cho mình.” Mới có bao năm trôi qua, vậy mà Triệu gia kiêu ngạo năm nào đã thất thế.

“Thiên hạ này có bữa tiệc nào không tan.” Tiểu Thất tổng kết một câu.

Tiểu Thất vừa ăn xong thì ở cửa trong đến truyền tin, báo tướng quân vâng lệnh đến Hoàng lăng đốc thúc công việc mai táng, đầu giờ trưa sẽ đi qua ngõ Ô Y, dặn trong nhà chuẩn bị hành lý.

Nhìn đồng hồ cát, đã sắp tới trưa rồi, Tiểu Thất vội vã bắt tay vào công việc.

Đến đầu giờ trưa, quả nhiên Lý Sở mặc đồ tang tới cửa trong.

Tiểu Thất đứng chờ ngoài cửa thùy hoa, từ đằng xa thấy bộ tang phục trên người hắn có vẻ không vừa, lập tức bảo Phương Như lấy bộ đồ đã chuẩn bị sẵn trong tay nải ra.

Lý Sở đang bận, nào có thì giờ thay đồ, chê nàng rắc rối.

“Nói ít thôi, chàng mau thay đi, chàng ăn mặc thế này đi ra ngoài mà không sợ mất mặt triều đình hả.” Vừa nói nàng vừa cởi tang phục trên người hắn xuống, không biết mặc tạm đồ của ai mà tay áo thì ngắn, đến cả áo ngoài cũng không phủ quá giày.

Ngoài miệng Lý Sở cứ chê nhưng vẫn ngoan ngoãn để vợ cởi áo tang, cũng nhận đồ mới mặc vào.

Mặc vào xong, Tiểu Thất lại thắt một chiếc hà bao vào bên hông hắn, “Mấy ngày tới sợ chàng phải thức đêm, trong túi đen có vài viên thuốc, mỗi ngày chàng ăn một viên, còn mấy viên ở túi trắng chỉ được ăn khi nóng, chớ có nhầm đấy.” Rồi nàng nhìn hắn, “Thôi bỏ đi, nói với chàng cũng vô ích, để thiếp dặn Chu Thành.”

“Nàng trông coi nhà cửa cẩn thận, có gì không biết thì tới Đông phủ hỏi Đại bá mẫu, chứ sợ không để ý nổi.” Lý Sở cũng đang gấp không có nhiều thời gian, chỉ dặn dò vài câu rồi vội vã lên đường.

Tiểu Thất đứng trước cổng nhìn bóng lưng hắn rời đi, thở dài một hơi, cứ nói muốn giành thời gian cho nàng và các con, nhưng nhìn thế này, không biết bao giờ mới có dịp rảnh.

***

Tại phố sau ở Lý phủ.

Hồng Phất vác bụng bầu, được tiểu nha đầu đỡ chậm rãi đi vào tiểu viện.

Tú Tuyết đang phơi đồ trong sân, thấy nàng vào thì hô to vào phòng, “Cha ơi, dì Hồng về rồi kìa.”

Tạ Tế Đường đang thay áo tang, đáp một tiếng rồi đi ra, một tay áo còn đang vắt lủng lẳng trên vài, “Đang có thai sao còn đi ra ngoài?”

“Nửa đêm nghe thấy tiếng chuông báo tử, biết trong cung có chuyện, nghĩ bên chỗ phu nhân ngoài tụi Phương Như Phương Quyên thì toàn là người mới vào, ta không yên tâm nên dậy sớm qua đó.” Nàng một tay chống nạnh, một tay đỡ bụng, được chồng dìu vào nhà, “Chàng không cần theo tướng quân đến hoàng lăng à?”

“Có hội Chu Thành Lỗ Hợp đi rồi, không cần ta phải đi, trong phủ còn có biết bao nhiêu chuyện, lúc nãy trên đường về ta có theo tướng quân rẽ vào Ngụy gia một chuyến, lão gia bên kia cũng đang nguy kịch, cũng cần phải chuẩn bị.” Y cẩn thận đỡ vợ ngồi xuống giường sưởi.

“Lúc nãy ngồi ở nhà trên, Đại thái thái Đông phủ cho người tới tìm phu nhân lấy sâm núi, xem ra thái gia nhà chúng ta cũng thường xuyên dùng thuốc. Giờ còn phải ở trong cung thủ linh quỳ bái, cứ giày vò như thế, sợ cũng không xong.” Hồng Phất nói.

Tạ Tế Đường thở dài, “Trên đường về, tướng quân cũng có nói chuyện này, bảo ta chuẩn bị sớm.”

Hồng Phất nhìn rèm cửa, “Chuyện khác không khó, nhưng hôn sự của Tú Tuyết thì làm sao đây?” Tú Tuyết đã được hinh cho cháu họ của bà con xa nhà y, vốn năm nay sẽ qua cửa, nào ngờ gặp phải quốc tang, không biết phải chờ đến bao giờ.

“Theo lệ thì quốc tang sẽ kéo dài ba năm, nhưng xưa nay vẫn tùy cơ ứng biến, vì thế ba mươi sáu ngày sau khi hạ tang, quan viên hạ thần có thể cưới gả, hơn nữa nhà ta cũng không làm lớn, đợi xem trong cung định nhập quan bao lâu đã. Cùng lắm là chậm tới năm sau, hai đứa nó còn nhỏ, cũng không vội.” Lại nhìn bụng vợ mình, “Chỉ là nàng phải chịu thiệt rồi.” Sinh con vốn là chuyện vui, nên mở tiệc mời rượu mới phải, nhưng vì quốc tang nên có lẽ những chuyện này phải tạm gác lại.

Hồng Phất cười, “Mở tiệc cũng toàn để người khác ăn, chi bằng tiết kiệm giữ làm chi phí trong nhà.” Dù cả hai vợ chồng đều có tiền lương khá cao, nhưng chi tiêu trong nhà cũng nhiều, nay sắp sinh con, kiểu gì cũng thêm nhũ mẫu nha đầu, có thêm người không lẽ không thêm tiền, “Có phải chàng lại lén sai người đưa bạc cho hắn ta không?” Hắn này chính là ông anh nhà ngoại cố chấp của nàng.

Tạ Tế Đường hắng giọng, “Huynh ấy đổi tính rồi, cũng đã nhiều tuổi, vẫn phải thành gia lập nghiệp.”

“Tốt nhất là ở không cả đời đi, đỡ làm hại người khác.” Hồng Phất lẩm bẩm, dù nói thế nhưng trong lòng vẫn cảm kích chồng, không những không chê nàng có người anh như thế mà thỉnh thoảng còn đưa tay giúp đỡ.

Hai người đang nói chuyện thì một tiểu nha đầu vén rèm, xách cặp lồng đi vào.

Thấy Tạ Tế Đường đứng dậy toan đi, Hồng Phất níu y lại, “Ăn cơm đã rồi đi.”

“Trong nhà bận lắm, ta phải qua đó ngay.” Tạ Tế Đường nói.

“Không ăn thì chàng đừng hòng đi đâu.” Hồng Phất làm dữ.

Tạ Tế Đường sợ nhất là nàng làm nũng, nhất là ở trước mặt người ngoài, lần nào cũng luống cuống tay chân.

Tiểu nha hoàn vừa bày mâm cơm vừa hé môi cười trộm.

Hai tai Tạ Tế Đường đỏ bừng, bị kéo ngồi xuống bàn.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của y, Hồng Phất không nén nổi cười, nhớ lại đêm tân hôn y cũng như thế: ngồi nghiêm trên đầu giường, hai mắt nhìn thẳng.

Mới đầu nàng ngại không dám gọi y, hai người cứ thế ngồi đến nửa đêm, cuối cùng nàng không trụ nổi ngã ra ngủ, tới sau nửa đêm mới sực nhớ trên giường còn lót khăn trắng, nghĩ dù gì cũng đã mất thể diện, mất ở chỗ y còn hơn mất với bên ngoài, thế là nàng đứng dậy cởi đồ ra, thổi tắt đèn, tiếp theo đó y cũng không còn ngồi yên nữa.

Vừa gắp thức ăn cho y, nàng vừa nhớ đến mấy người bạn thuở tấm bé.

Nay Thanh Vi đã là phu nhân nhà quan, Thanh Liên là bà địa chủ, bản thân lại là quản sự nhà Hầu phủ, có mái ấm khá ổn, chí ít bọn họ đều rất hài lòng, cũng phải nên cám ơn Thất cô nương đã cùng lớn lên với các nàng, “Phu nhân nói muốn về Du Châu một chuyến sau khi hết quốc tang, ta cũng muốn đi cùng phu nhân.”

Tạ Tế Đường gật đầu, “Được.”

Nhìn y tập trung ăn uống, Hồng Phất đánh bạo giơ tay chạm vào mặt y.

Hồi trước khi còn phục vụ ở nhà trên, thỉnh thoảng nàng thấy phu nhân hay chạm vào tướng quân như thế, và hôm nào làm thế thì các nàng không cần trực đêm ở chái phòng nữa, vì động tĩnh trong phòng quá lớn. Nên nàng vẫn luôn muốn thử một lần.

Ừm, quả nhiên tối đó y không dám về ngủ, thậm chí cả lúc thay quần áo cũng không dám để nàng lại gần…

***

Vì Tạ Tế Đường phải sắp xếp mọi việc trong phủ, nhất là sau khi Thánh chủ từ trần, mọi chuyện tang sự do một tay y lo liệu, thế nên đã mấy hôm liền không thấy người đâu.

Sáng sớm hôm ấy, Hồng Phất vừa ăn sáng xong, nghĩ đến đồ cưới của Tú Tuyết vẫn còn nhiều món chưa thêu xong, nhưng vừa cầm kim chỉ lên thì bà tử trong phủ tới tìm nàng, báo là phu nhân ở Mạc trạch tới, phu nhân đi vắng nên gọi Hồng Phất ra sau vườn tiếp chuyện.

Lúc Hồng Phất tới vườn, Ngô Thiếu Quân đang ngồi trong thảo đình, Lâm ma ma đứng bên hầu hạ.

Thấy nàng đến, Lâm ma ma lập tức đi tới đón, nói sáng nay phu nhân đã theo thái thái và các phu nhân ở Đông phủ đến Ngụy gia, nghe bảo lão thái gia bên ấy đang cơn nguy kịch, nửa đêm hôm qua đã mặc luôn cả áo liệm rồi. Cô thái thái ở Ngô gia đến thật không đúng lúc.

Hồng Phất đã hầu hạ chị em Ngô gia từ khi còn nhỏ, biết rất rõ sở thích của mỗi người, thế là bảo Lâm ma ma đi trước, lại sai bọn nha đầu xuống bếp lấy mấy món điểm tâm Ngô Thiếu Quân thích đến.

Mấy người chủ tớ hàn huyên chuyện trò.

“Hôm qua vợ chồng Đại lão gia Mạc gia lên kinh thành, phu nhân và lão phu nhân sang thỉnh an, có nghe nói một chuyện, vì nghĩ có liên quan đến Đại cô nhà tỷ nên tới nói một câu.” Thanh Phỉ giải thích mục đích.

Hồng Phất ngạc nhiên, “Đại cô nào cơ?” Đại cô Lý gia là Lý Liên Nhược, nhưng nếu nói về phòng các nàng thì đó chính là Lý Hồng Nhược.

“Đương nhiên là nhà các tỷ rồi.” Thanh Phỉ nói.

Hồng Phất ngạc nhiên, “Nhà nàng ấy thì gặp chuyện gì?” Đào gia không phải nhà lớn, con cái cũng ít, có chuyện gì tới nỗi lại truyền ra ngoài?

“Là cậu con trai nhà nàng ấy, tên Trường An, có phải sẽ kết thân với cô nương Tôn gia ở Thanh Châu không?” Thanh Phỉ hỏi.

“Đúng là có chuyện này, phu nhân còn dặn chuẩn bị không ít đồ, tiểu công tử rất cầu tiến, năm ngoái đã đỗ Cử nhân, còn định năm nay sẽ đưa sính lễ tới, sao vậy?” Hồng Phất hỏi.

“Rốt cuộc là ai làm mai?” Ngô Thiếu Quân hỏi.

Hồng Phất do dự, “Chuyện này nô tỳ cũng không rõ, nhưng hồi đầu năm Đại cô có gửi thư tới, nói là đã đính hôn cho công tử, lúc ấy phu nhân và tướng quân đang bận chuyện chuyển nhà nên không để ý nhiều lắm.”

“Bà cô nhà tỷ cũng thật là, hôn nhân đại sự của con trai mà không hỏi thăm rõ ràng.” Thanh Phỉ thở dài.

Có một người nhà họ Mạc có thông gia tại Thanh Châu, Thanh Châu cách kinh thành không xa, nên khi Mạc lão gia tới thì bên kia cũng phái người đến thỉnh an. Nữ quyến tụ tập lại với nhau, tám chuyện xa gần là cách dễ nhất để kéo lại khoảng cách, huống hồ còn là phụ nữ ở nhiều nơi ngồi lại, chắc chắn không thiếu chuyện để nói. Một người trong đó đến từ Thanh Châu mới kể đến chuyện ở Thanh Châu.

Nhân vật chính trong chuyện lần này chính là cô nương Tôn gia ở Thanh Châu, nghe nói vị cô nương này mặt mũi ưa nhìn, đầu óc nhanh nhạy nên rất được trong nhà nuông chiều, từ nhỏ đã không đếm xỉa đến quy củ, mới mười một mười hai tuổi đã tìm người dạy mình cưỡi ngựa, vấn đề nằm ở chỗ người dạy này.

“Mười bốn mười lăm tuổi đã theo người ta chạy ra ngoài hơn mười ngày, Tôn gia cố ý giấu diếm, nhưng chính gã dạy cưỡi không biết xấu hổ tung tin đồn, nói trong những ngày đó, cả hai như hình với bóng, cùng gối chung chăn… Nói chung là chuyện khó nghe lắm.” Thanh Phỉ khoát tay, nàng không nói nổi mấy lời làm bẩn lỗ tai đó.

“Hả?” Hồng Phất ngớ người, “Tôn gia cũng từng làm quan, có cô nương nào mà không có nha hoàn bà tử theo hầu? Sao có thể chạy không ra ngoài hơn mười ngày được?” Nghe sao khó tin quá?!

Ngô Thiếu Quân mới nói, “Vậy mới thấy rõ gia phong của Tôn gia, tuy lời đồn chưa chắc đã là thật, nhưng sau này biểu thiếu gia của các ngươi còn phải làm quan, danh tiếng là điều rất quan trọng, hôn nhân đại sự không thể không cẩn thận, vẫn nên cho người nghe ngóng thêm đi.”

“Đúng thế, nghe nói Tôn gia kia đã đồn khắp Thanh Châu là cô nương nhà họ sắp gả cho biểu thiếu gia ở phủ các tỷ, giờ toàn Thanh Châu đều cười nhà bọn tỷ, lời gì cũng nói được hết. Phu nhân nhà muội nghe mà giận lắm, nghĩ vẫn thấy nên báo một tiếng.” Thanh Phỉ nói.

Hồng Phất nghe xong cũng giận run, “Đúng là xúi quẩy, đang yên đang lành tự dưng chịu oan, chuyện nhà họ liên quan gì tới phủ chúng ta!”

Đến khi Tiểu Thất từ Ngụy gia quay về, nghe thuật lại thì không quá giận dữ, nhưng vẫn thấy bực mình, Lý Hồng Nhược là người chu toàn, đáng nhẽ sẽ không để xảy ra sai lầm nhỏ nhặt như thế mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.