Ngộ Phật

Chương 68: Chương 68: Chuyện Chùa Thượng Vân




“Tơ hồng ta bện, há lại dễ cởi như vậy.” Duyên Dữ đại sư - hòa thượng già gác Tàng Kinh các rũ mắt, bình thản buông lời, tay thong dong thắt tơ hồng bằng chỉ đỏ với tốc độ mà mắt thường gần như không bắt kịp, động tác nhanh tựa gió, khéo léo khó ngờ.

”Cơ mà đại sư , nếu không cởi được thì bao nhiêu người mua tơ hồng ngài bán sẽ phải buộc nó mãi à?” Giang Trừng dắt đại sư ngơ vẫn im thin thít ngồi xổm trước mặt ông, lắc lắc sợi chỉ trên cổ tay hai người.

Duyên Dữ đại sư rốt cũng đã ngẩng đầu lên liếc cô, “Nếu không dùng kèm tâm pháp thì nó chỉ là tơ kết duyên bình thường, không có tác dụng gì, đương nhiên có thể cởi được.”

Ý là, cô tự xài kèm tâm pháp thì giờ uy lực khắc sẽ mạnh thôi.

Giang Trừng chưa chịu bỏ cuộc: “Không cởi ra được, vậy thì có cách nào để chúng tôi tách ra không, ngài xem giờ bọn tôi không thể rời nhau quá xa. Đến khi xác định được rằng Thanh Đăng đại sư không sao cả, tôi còn phải về tông môn, nếu cứ buộc mãi thì biết làm sao?”

”Cách thì có.” Duyên Dữ đại sư bảo.

Mắt Giang Trừng sáng lên, vừa định lên tiếng đã thấy Duyên Dữ đại sư xòe tay năm ngón, từ tốn nói tiếp: “Năm trăm linh thạch.”

Giang Trừng: “... Tôi không đem theo nhiều linh thạch như vậy, khất trước được không?”

Cô không hiểu nổi tại sao một phật tu ở chùa Thượng Vân, trông coi Tàng Kinh các như Duyên Dữ đại sư không những phóng khoáng ưa làm Nguyệt lão mà còn thích kiếm tiền đến vậy.

”À, là vì trước khi vào Thượng Vân tự, Duyên Dữ đại sư từng là đệ tử của Kế Duyên tông.” Thù Vọng đứng đợi bên ngoài Tàng Kinh các giải đáp thắc mắc của Giang Trừng.

Giang Trừng thấy cái tên Kế Duyên tông hơi quen, ngẫm hồi mới nhớ, tông môn này đã được nhắc đến trong một quyển sách chuyên liệt kê các tông môn kỳ lạ. Nói thẳng ra, tông môn này chính là miếu Nguyệt lão giữa nhân gian, chuyên môn bói duyên cho người, hương khói hưng thịnh, sau này chẳng rõ tại sao lại lụi tàn, mấy trăm năm trước đã biến mất, không ngờ ở đây vẫn còn một đệ tử của Kế Duyên tông.

Quả nhiên, ai xuất gia làm hòa thượng cũng đều có một quá khứ huy hoàng. Càng thần bí kỳ lạ, càng chất chứa nỗi niềm.

”Giang Trừng tỷ, đã giải quyết xong chuyện tơ hồng chưa ạ?”

Giang Trừng hoàn hồn từ cơn ảo tưởng bộc phát, giơ cánh tay đang nắm tay đại sư lên cho Thù Vọng xem, “Tuy chị vẫn còn cảm giác nhưng không nhìn thấy mối thắt nữa rồi, với cả giờ đã có thể tách ra xa một chút, Duyên Dữ đại sư lợi hại thật đấy.” Có điều hơi tham.

Thù Vọng gật đầu bảo: “Tuy bên ngoài đều bảo người có bối phận cao nhất hiện nay ở Thượng Vân tự là sư phụ, nhưng thực ra trong chùa còn rất nhiều lão tiền bối như Duyên Dữ đại sư, dù không muốn xuất thế vì đủ thứ nguyên nhân song họ luôn tọa trấn đâu đó, sẽ xuất hiện khi gặp việc liên quan đến sự tồn vong của Thượng Vân tự hoặc thế giới, rất nhiều sư tổ chưa tọa hóa đều đang thanh tu ở Thiên Phật tháp.”

Giang Trừng gật đầu, “Chị biết mà, Dung Trần sơn phái bọn chị nhiều người là thế, Thượng Vân tự chắc hẳn không chỉ có bấy nhiêu đây, những nhân vật lợi hại quả nhiên đều thâm tàng bất lộ.”

Trụ trì và những đại hòa thượng khác lập hội họp khẩn bàn cách chữa bệnh cho Thanh Đăng đại sư, tạm thời chưa rảnh để mắt đến họ, Giang Trừng bèn dắt đại sư và Thù Vọng dạo lại chốn cũ, tiện đường đến Tàng Kinh các tìm cách cởi tơ hồng.

Giang Trừng tán gẫu cùng Thù Vọng, đại sư ngoan ngoãn làm nền. Kể ra thì chỉ cần không gặp ma khí ma tu nọ kia, đại sư khờ là người dễ dỗ dành nhất trong ba nhân cách, lúc được nắm tay thì ngoan như trẻ nít, dễ hiểu lại không ồn ào, không khiến người ta thường xuyên nổi cơn tam bành như đại sư ngứa đòn, cũng không khó đoán như Thanh Đăng đại sư, ngoài chuyện bám hơi dai thì không có chỗ nào đáng chê, muốn “ăn đậu hũ” thì anh cũng rất chi là phối hợp.

Mới vừa nghĩ đến, Giang Trừng đã cảm nhận được tay bị siết, soạt một tiếng, cô bị đại sư ngơ kéo vượt lên phía trước.

”Ơ?” Thù Vọng chỉ cảm thấy bên người chợt lướt qua cơn gió, khí tức của Giang Trừng tỷ và sư phụ mới đang cạnh mình đã dần xa.

Giang Trừng: “Ấy?”

Cô vẫn đang ngơ ngác, đại sư đã kéo cô rẽ vào một con đường nhỏ, Giang Trừng ngẩng đầu lên nhìn, một tòa tháp cao bốc khí đen đập ngay vào mắt, khỏi nói cũng biết đây là Trấn Ma tháp tiếng tăm lẫy lừng của Thượng Vân tự rồi, đám yêu ma quỷ quái bị Thanh Đăng đại sư hàng phục đều đang được trấn áp bên trong.

Đại sư ngơ mười mươi chính là một cái máy dò ma khí, một khi cảm nhận được khí tức này sẽ từ một chú cừu bông bé nhỏ ngoan hiền biến phắt thành tên cuồng sát bạo tàn, đến ánh mắt cũng sắc bén hơn nhiều.

Động tác của đại sư quá nhanh, Giang Trừng chưa kịp ngăn, anh đã bước thẳng vào tháp, Giang Trừng cũng buộc phải đi theo. Vừa vào Trấn Ma tháp, Giang Trừng thấy mình như đến một nơi còn giống Ma vực hơn chính Ma vực. Vùng đất trù phú như Ma vực sao có thể quỷ quái kỳ dị bằng tháp Trấn Ma trước mặt đây, nơi này mới giống hang ổ của lũ ma tu trong trí tưởng tượng của cô. Bóng đen lay động, tiếng cười quái gở vang lên từng hồi, oán khí và ma khí ùn ùn hòa trộn vào nhau, tạo thành cảm giác rất chi là khó chịu.

”Oa ~ Chuyến này hòa thượng còn dắt theo cả một oắt con đến nữa cơ, đúng là đã lâu chưa được nếm lại món thịt tu sĩ nha ~ mùi vị thơm ngon cực kỳ ~ Khặc khặc khặc khặc ~ Đã tới rồi thì ở lại đây luôn đi ~”

”Trông mặt mày lão hòa thượng hơi lạ, sao vậy, hôm nay không tính niệm kinh siêu độ nữa à há há há~”

”Lão hồ ly lại tính giở trò gì đấy?”

”Thả ta ra cái lão lừa trọc chết tiệt này! Bổn tọa phải luyện thần hồn của mi thành lệ quỷ! Vĩnh viễn không siêu sinh mới bõ!”

Từng giọng nói rền vang trong đầu, ầm ĩ nhức óc, Giang Trừng xuýt xoa, cau mày vận linh khí, nhẩm niệm chú trấn tĩnh hòng kháng lại cuộc tập kích này.

Bỗng tất cả mọi âm thanh im bặt, rồi lại đột nhiên ầm một tiếng bùng nổ mạnh mẽ hơn, Giang Trừng chấn động, choáng mất một chốc.

Tất cả yêu ma quỷ quái bấy giờ đều dõi theo tay đại sư bằng ánh mắt kinh ngạc, bàn tay dày dặn thường cầm kinh thư nhang đèn của anh đang siết lấy một hồn ma đánh lén. Lòng bàn tay lập lòe ánh vàng, hồn ma bị anh vô cảm khống chế giãy dụa trong đau đớn, sắp hóa khói xanh.

Trong tháp, có không ít hồn ma loại này rít lên bén ngót, lũ lượt xích ra xa anh hơn, không dám tiến tới khiêu khích nữa. Nhưng vẫn có một vài ma đầu lại tỏ ra phấn khích, ngó chừng vẻ lạnh lùng của đại sư, rục rà rục rịch.

”Lão hồ ly rốt cũng đã ngưng cái điệu từ bi giả tạo, đạo mạo nghiêm trang kia, bắt đầu đại khai sát giới rồi, ha ha ha, đến đây, đánh thêm trận nữa với bổn tọa nào!”

”Con lừa trọc này trông có vẻ sai sai, oan gia ê đừng chọc gã nữa ~ đáng sợ quá đi í hí hí ~”

Đại sư đưa ánh mắt lạnh lùng, ngập tràn sát khí nhìn khắp các bóng đen xung quanh, môi khẽ mấp máy, tay phác liên hồi, thoáng cái ánh vàng bừng sáng, không ít tàn hồn hắc khí lửng lờ bị chiếu vào liền tan ra như tuyết dưới nắng trời, ngay cả những bóng đen ngưng tụ thành hình, lời nói đậm mùi khích bác kia cũng ào ào tránh né, rốt đã lộ ra vẻ mặt cứng đờ.

”Tên hòa thượng này khùng rồi!”

”Chắc không phải giỡn chơi đâu ha!”

Giang Trừng cố kìm cơn váng đầu, giữ đại sư đang chuẩn bị ra thêm đòn lại, mạnh tay kéo ra ngoài, một chân vừa bước ra khỏi cửa Trấn Ma tháp, tiếng ồn vẫn vang vọng trong đầu chợt bặt tăm như bị bấm nút tắt, không nghe thấy nữa.

Vịn cửa, Giang Trừng xoa huyệt thái dương, ngẩng đầu lườm đại sư ngơ... Vẻ mặt bây giờ của anh chẳng “ngơ” tý nào, đôi mắt lạnh lùng vẫn đang lăm le đám bóng đen bay la đà bên trong cánh cửa, sát khí mạnh đến nỗi lưng Giang Trừng còn phải tuôn mồ hôi lạnh liên tục, bàn tay tóm lấy anh hơi nhói.

”Trời ơi nhức đầu quá! Em sắp chết vì đau rồi!” Giang Trừng bỗng ôm đầu hét to.

Đại sư ngơ dời mắt sang nhìn cô, lập tức lại trở về vẻ ngơ ngẩn, mắt chớp chớp hơi cuống, sau đó ngồi xổm xuống cọ đầu cô ra chiều dỗ dành, nhè nhẹ đưa tay vuốt trán, động tác dịu dàng lệch pha hoàn toàn với gương mặt lạnh băng của mình.

”Ôi chao đau chết em rồi, đi thôi về thôi, em phải nghỉ ngơi! Hỏng rồi đau quá đi mất!” Thấy anh lại liếc cửa chính Trấn Ma tháp, Giang Trừng cao giọng la to hơn, thu hút sự chú ý của đại sư lần nữa. Thế là anh không tiếp tục lăn tăn luồng ma khí nồng nặc nơi đây nữa, một lòng một dạ xoa bóp đầu cho cô.

Thù Vọng đứng im một bên cười bảo: “Giang Trừng tỷ, đệ quên nói cái này, Thù Ấn sư huynh dặn đệ rằng sư phụ nên đến ngâm suối Vô Cấu rồi, phiền Giang Trừng tỷ đưa Người đi.”

Giang Trừng vẫn đang vờ vịt rên rỉ bỗng nghẹn lời, cô nhớ ra rồi, hình như đại sư có bệnh vặt gì đó, cứ cách một khoảng thời gian lại phải tắm suối một lần, chính là dòng suối hồi đầu cô từng ngâm mình ấy.

Nghe đồn tắm suối đấy không được mặc đồ, thực sự có thể để cô tháp tùng đại sư à?

Kỳ lạ thay, tuy không nhìn thấy nhưng Thù Vọng lại như đoán được ý nghĩ của Giang Trừng, cậu cười khẽ, nói: “Sư phụ không chịu buông Giang Trừng tỷ ra. Huống hồ, lòng không tạp niệm ắt sẽ chẳng trông thấy gì, mặc hay không mặc thực ra không khác nhau mấy.”

Giang Trừng: “...” Đại sư lòng không tạp niệm nhưng chị thì có đó! Chị vẫn chưa tu luyện được tới cảnh giới đó đâu, tiểu Thù Vọng à, em tin tưởng chị một cách quá mù quáng rồi!

Thù Vọng: “Đệ tin Giang Trừng tỷ.”

Chẳng biết tại sao trong đầu Giang Trừng lại nảy ra một cảnh, căn phòng mờ tối, sức nặng khỏa lấp cơ thể, da thịt ấm nóng tiếp xúc với nhau, áo tăng trắng lướt qua tay rơi xuống đất, mi mắt buông hờ của đại sư, chuỗi hạt bồ đề đeo trên cổ tay đang nhấc... Ồ, tự dưng chột dạ quá chừng. Giang Trừng đưa tay sờ mũi.

Rốt cuộc, dưới ánh mắt đầy tín nhiệm của Thù Vọng, Giang Trừng vẫn dắt đại sư mải miết xoa đầu mình đến suối Vô Cấu.

”Cởi đồ, ừm, lần này cởi sạch, đúng rồi, cởi quần luôn, xong chưa? Xong rồi thì xuống đi, ngồi im trong đó là được.” Giang Trừng chính nhân quân tử lắm thay, cô buộc vải bịt mắt, chấp hành khẩu hiệu “không thấy đỡ lăn tăn”, ngồi bên bờ suối chỉ đạo đại sư.

Người thương cởi áo tháo thắt lưng ngay trước mặt, dù anh có đang tỉnh hay không thì cô cũng rất khó kiềm chế. Giang Trừng hiến một tay cho đại sư nắm, ngồi trên bờ chờ anh.

Mới đầu cô còn ngồi đàng hoàng, nhưng đợi mãi lại bắt đầu không kìm được cơn mệt, sau đó tự nhiên nằm xuống tảng đá bên bờ ngủ luôn. Chắc là do trước kia cứ hễ tắm ở đây là lại gà gật thành thói, vừa đến đã muốn ngủ.

Say giấc rồi Giang Trừng lại trở mình, rút tay ra khỏi tay đại sư, cô chép miệng ngủ tiếp, đại sư thì bất chấp, đứng dậy định nắm lại tay cô, nhưng Giang Trừng đang nằm xoay lưng lại với con suối, có mò thế nào cũng không nắm được. Đại sư thò tay ra, nước suối vô ý bắn lên chóp mũi Giang Trừng khiến cô cau mày hừ hai tiếng, đại sư tức khắc lại rụt tay về.

Chốc sau, đại sư đưa tay nắm lấy vạt áo buông bên bờ của Giang Trừng, trên gương mặt lạnh lùng thấp thoáng vẻ tủi thân.

Chính lúc Giang Trừng đang say giấc, một con chim gấp bằng bùa trắng và một con chim đưa thư lông đen mắt đỏ đáp xuống trước cửa chùa Thượng Vân, được hòa thượng canh cổng phát hiện.

”Ủa, đây là phù điểu của Dung Trần sơn phái, thư gửi Giang tu sĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.