Sau khi làm gỏi sạch đám ma tu vẫn
đang thở hổn hển dưới sân, Giang Trừng xách kiếm đi từng bước lên bục,
thấy Du tán nhân - tên ma tu Ma Anh đã bị đại sư ngứa đòn bắt giữ. Đại
sư thong dong đứng đấy, chân giẫm lên ngực Du tán nhân, vị trí cất giữ
Ma Anh.
Du tán nhân nằm cứng dưới đất, không vùng vẫy gì nổi, rõ đã bị đại sư hạ cấm chế rồi. Mới đây thôi gã vẫn đang khoe khoang hàng mình săn được
trước ánh mắt nồng cháy của quần chúng ma tu, vậy mà thoắt cái đã trở
thành tù nhân, phải nếm trải nỗi sợ khi sinh mạng nằm trong tay kẻ khác.
Giang Trừng xách kiếm đi đến chỗ đại sư ngứa đòn và Du tán nhân đang nằm dưới chân y, bình tĩnh hỏi: “Tôi phải làm sao mới giết được gã?”
Tu vi thấp thì thảm vậy đó, dẫu có bày một ma tu với tu vi cao hơn cô
vài cấp, không thể phản kháng được ra trước mặt, cô vẫn không giết nổi.
Vì một khi tu luyện đến Ma Anh, vũ khí pháp thuật của linh tu thường sẽ
không tổn thương được đến căn thể của ma tu, nếu đối phương cùng là linh tu thì họa may còn cách.
Đại sư ngứa đòn nghe thế, ồ một tiếng cao vút, sau đó xán lại bên tai cô khẽ bảo: “Trên người bé còn khí Kim Phật của hòa thượng già, bé thử dồn nó vào linh kiếm xem, có khi sẽ giết được tên ma tu này đấy.”
Y muốn thấy Giang Trừng đỏ mặt, thế mà nói xong người ta lại dửng dưng
như không, chỉ gật đầu ra chừng cân nhắc, cầm kiếm cảm nhận hai nhịp đã
có thể phủ một lớp ánh sáng dịu lên thanh kiếm bén nhọn vàng óng. Mới
thử một lần đã thành công, Giang Trừng cũng chẳng lấy làm đắc chí, chỉ
bình thản đâm thẳng kiếm về phía trước. Vào Ma Anh của Du tán nhân.
Quả nhiên, lưỡi kiếm vàng phủ khí Kim Phật vừa đâm vào Ma Anh, Du tán
nhân đã méo cả mặt mày, hóa già bằng tốc độ mà mắt thường nhìn được,
Giang Trừng thấy có tác dụng, tay cầm kiếm thuận thế rạch xuống, cứa vỡ
cả Ma Anh và ma đan, không để một tý chút cơ hội trọng sinh nào lại cho
Du tán nhân.
Đấy là lời giảng của lão tổ ở hắc thất, lúc cần ra tay tàn nhẫn thì tuyệt đối không được để lại một tia sinh cơ nào cho kẻ địch.
”Đến cả giết người cũng không muốn cho lão nhúng tay, bé bảo bọc hòa
thượng già kỹ thật đấy.” Đại sư ngứa đòn dời chân, lướt mắt ngó các linh tu bị bán như hàng hóa, giờ đang túm tụm vào cứu nhau dưới kia, rồi lại đưa mắt về nhìn Giang Trừng rút kiếm, máu rơi đầy đất, “Dẫu cho kẻ đang dùng cơ thể này là ta.”
Giang Trừng thu lại sát khí giết người ban nãy, liếc y khinh bỉ, thoáng
cái đã lại trở về dáng vẻ một... cậu chàng tuấn tú rạng ngời như ánh mặt trời, tức giận lườm vội đại sư ngứa đòn, “Tôi là đang che chở cho anh,
hai người là một, dù anh có không muốn thừa nhận thì đấy vẫn là sự
thật.”
Dứt lời, cô bèn mặc kệ đại sư ngứa đòn, hấp tấp đến bên tiểu hòa thượng
Thù Vọng. Thiếu niên tuấn tú lặng im ngồi đấy, khí chất xuất trần quẩn
quanh giống sư phụ mình như tạc, tuy vẻ ngoài nhếch nhác, nhưng vẫn hệt
vị phật thượng tọa đài sen, cười nhìn chúng sinh vui giận, và nét từ bi
khoan dung nơi cậu còn rõ hơn, bắt mắt hơn sư phụ mình.
Giờ đây, khi được cậu nhìn bằng đôi mắt từ nhỏ đến lớn vẫn trong veo,
Giang Trừng thoáng cái đã được xoa dịu, lúc bước sang đã dùng thuật pháp làm sạch xử lý sơ máu trên người trên tay mình. Vịn vai Thù Vọng, một
tay xoa mái đầu trọc, nhìn vết thương trên mặt và vết máu rịn ra khỏi áo tăng trắng của cậu, Giang Trừng đau lòng lắm thay.
”Tiểu Thù Vọng, sao em lại ở đây? Ôi thôi chuyện này sau hẵng bàn, giờ
em thấy sao, có khó chịu chỗ nào không? Bị thương nhiều không? Vẫn cầm
cự được đến khi rời khỏi đây chứ? Đừng sợ nhé, chị dọn sạch đám xấu xa
rồi.” Giang Trừng chừng như đang vỗ về trẻ em, kéo hòa thượng nhỏ săm
soi khắp lượt.
Đại sư ngứa đòn lạnh lùng theo dõi, bỗng hỏi: “Sao chưa bao giờ thấy bé
thắm thiết đến thế với Thanh Đăng lão hòa thượng nhỉ? Cả quỷ mít ướt kia bé cũng không đối xử như này.”
Giang Trừng bơ y, đàn ông với trẻ nít giống nhau mà được à? Đứa bé ngoan ngoãn tội nghiệp đã chịu khổ, phải dỗ cho êm chứ.
Từ nãy Thù Vọng đã lấy làm ngờ, ngặt nỗi họ đang giết địch không tiện
quấy rầy, đành chờ đến giờ. Cậu đưa mắt sang phía đại sư ngứa đòn, vẻ
ngờ vực lộ rõ trên mặt, “Là, sư phụ ạ? Tuy con nhớ hơi thở của Giang
Trừng tỷ tỷ và sư phụ, nhưng, chẳng biết sao sư phụ lại khiến con cảm
thấy...”
”Không sao không sao đâu.” Giang Trừng xoa đầu cậu vỗ về, “Sư phụ em uống nhầm thuốc, sẽ ổn lại ngay thôi.”
Thù Vọng vẫn còn thắc mắc, có điều trước giờ cậu luôn ngoan ngoãn hiểu
chuyện, nghe ra ý của Giang Trừng bèn không gặng hỏi nữa, cũng không tò
mò lý do hai người đột nhiên xuất hiện, chỉ gật đầu: “Đệ rõ rồi, hai
người có mặt ở đây thì tốt. Trước đó, đệ đến Ma vực tìm hoa ma tuyền
theo lời nhờ vả của người khác, vừa khéo chạm mặt ma tu bắt giữ một nhóm tu sĩ, bèn muốn cứu giúp, vì một vài sơ xuất nên bị áp giải chung đến
đây, đệ không cứu nổi người khác lại suýt liên lụy đến tất cả, thật lấy
làm hổ thẹn.”
”Có sao đâu nè, em mới bao lớn chứ, những đứa trẻ độ này ở chỗ bọn chị
vẫn còn đang cắp sách tới trường, đầu óc mít đặc kia kìa, lúc bằng tuổi
em, chị chẳng được lợi hại như thế, đến cả sư phụ em cũng...” Nói đến
đây, Giang Trừng sực nhớ lại một chuỗi các thành tích trông như hack kia của Thanh Đăng đại sư, lập tức nghẹn lời, hắng giọng một tiếng rồi
tiếp: “Tóm lại, tiểu Thù Vọng đã rất lợi hại rồi, trưởng thành phải có
thời gian, muốn trở nên đáng gờm cũng phải từ từ tích góp, nên em đừng
sốt ruột.”
Cô đang dỗ dành trẻ nít bên này, bỗng có giọng nữ chẳng lấy gì làm khách khí vọng đến: “Thù Vọng đại sư không có lỗi gì cả, người gần như đã đưa được chúng tôi trốn ra ngoài, cũng tại con ả quả tạ phiền phức Đào Sa
này hết, nếu không vì ả tự dưng đánh thức tên ma tu ấy, chúng tôi đã
chẳng bị bắt trở về!”
Ngoài Thù Vọng ra thì ở đây còn hai mươi mấy linh tu nữa, họ đều bị Du
tán nhân bắt, tổng cộng chỉ có sáu nam tu, còn lại là nữ tu, bốn người
trong số đó trông như cùng một tông môn, mặc đồ giống nhau. Giang Trừng
không biết đấy là đồng phục của tông môn nào, chắc cũng chỉ là môn phái
nhỏ, cõi tu chân bao nhiêu là tông môn, đâu thể nhớ hết được.
Nữ tu lên tiếng là một trong bốn người, nàng ta chỏ một nữ tu khác đang
nước mắt đầm đìa thu mình trong góc, mặt mày chẳng lấy gì làm vui vẻ.
”Đúng đấy! Thật là thành sự không đủ bại sự có thừa! Chuyến săn yêu thú
trước đó cũng vậy, cả nửa ngày vẫn chẳng thể xuống tay, rõ tốn cơ hội
tốt mà bọn ta tạo ra, người gì đâu mà vô tích sự, chỉ biết liên lụy tới
người khác, Đào Sa, sao mi không chết phứt đi cho rảnh!” Một nữ tu khác
ác mồm độc miệng hơn, không hề che giấu vẻ chán ghét trên gương mặt, lúc nói còn định giơ chân đạp nữ tu Đào Sa đang rúm ró kia. Nữ tu còn lại
trong số bốn người rõ rang cũng không thích Đào Sa, chỉ khoanh tay trước ngực lạnh lùng dõi theo.
Các tu sĩ khác có mặt ở đấy vừa thoát khỏi bóng ma của cái chết, ánh mắt lúc nhìn Đào Sa cũng chẳng tốt lành gì, người nào người nấy lặng lẽ ngó chừng, ai định can ngăn sẽ bị người bên cạnh giữ lại. Mâu thuẫn trong
nội bộ tông môn người ta, tán tu như họ không can dự vào thì tốt hơn.
Nhưng nữ tu giận dữ muốn đạp Đào Sa kia lại không trúng đích, nàng ta
vừa thấy nhói chân đã vô thức ngã đè lên xác ma tu bên cạnh, nhìn tay
mình chống xuống thi thể máu me nhòe nhoẹt kia, nàng ta tức thì nhảy
thót dậy, mặt mày xám ngoét.
”Thôi, ồn ào cái gì, im lặng một chút đi, linh lực chưa phục hồi đã muốn nội chiến rồi.” Giang Trừng lạnh nhạt buông lời, đưa mắt liếc đám tu sĩ quèn dưới kia, nhìn họ cúi hết đầu xuống, không ai dám lên tiếng nữa.
Tu vi của những tu sĩ này không cao, trong số đó có người còn lớn tuổi
hơn cả Giang Trừng, tu vi lại không bằng cô. Ở cõi tu chân, các tu sĩ lạ không có quan hệ tông môn thì chỉ có thể xếp thứ bậc bằng tu vi, tu vi
đám người này không bằng Giang Trừng, đương nhiên chỉ còn biết nghe lời
cô, huống hồ bây giờ chẳng ai trong số họ đã hồi đủ linh lực, vẫn phải
cậy vị ân nhân này đưa mình rời khỏi đây, nào dám đắc tội.
Thấy họ im lặng trở lại, Giang Trừng không rầy rà nữa, trực tiếp bảo họ thay quần áo ma tu, rồi đưa họ rời khỏi đó.
Những người khác còn đỡ, nhưng tiểu Thù Vọng cũng giống Thanh Đăng đại
sư, Giang Trừng đành khoác thêm cho cậu một chiếc áo choàng đen, trùm
kín từ đầu tới chân lại.
Đi một chuyến đã vác theo một đống tạ người như này, Giang Trừng chẳng
tài nào buông lỏng cảnh giác nổi, nhưng cô cũng không thể không cứu, thế là bèn hỏi ý kiến đại sư ngứa đòn.
”Vứt lại đây là xong.” Đại sư ngứa đòn đáp thẳng.
Giang Trừng và tiểu Thù Vọng đưa hai cặp mắt nhìn y, Thù Vọng còn lấy
làm ngạc nhiên, đại khái là thấy sư phụ mới đấy đã thay đổi quá nhiều,
Giang Trừng thì nhấc chân đạp y, khẽ mắng: “Trước mặt con trẻ, anh chú ý một chút coi!”
Đại sư ngứa đòn bật cười thành tiếng, thong dong bảo: “Được thôi, bé muốn thì cứ cứu đi.”
Giang Trừng gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi biết chứ, không bảo vệ được
thật thì thôi, nhưng nếu đủ khả năng thì tôi vẫn sẽ cứu họ, còn đại sư,
anh nhất định phải bảo vệ tiểu Thù Vọng cho tốt!”
Đại sư ngứa đòn liếc Thù Vọng đang lặng lẽ nghe hai người trò chuyện, bảo Giang Trừng: “Nó lợi hại hơn bé đấy.”
Thù Vọng tiếp lời đúng lúc: “Giang Trừng tỷ đừng lo, khi nãy mới thử, linh lực đệ đã hồi lại rồi, đệ có thể bảo vệ bọn họ.”
”Đã bị thương thì lo mà nghỉ ngơi cho chị.” Chỉ buông một câu ngăn tiểu
Thù Vọng, Giang Trừng lại nhìn sang đại sư ngứa đòn, trực tiếp dùng ánh
mắt lạnh nhạt ép y quay đầu đi chỗ khác.
”Rồi.” Đại sư ngứa đòn so tay đáp.
Cả đám xem xét những tòa nhà có vườn trước, Thù Vọng cảm nhận được mùi
máu đặc quánh trong một căn viện tử, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó
từng giết rất nhiều người, bèn chỉ tay về phía ấy, Giang Trừng liền kéo
đại sư dẫn đầu sang đấy.
Ma tu đã hại không ít người thì khi ra tay mình cũng chả cần khách sáo,
với cả máu tanh thế mới che giấu nổi tung tích của cả một nhóm nhiều
linh tu như này. Lúc cả đám xông vào nhà, tên ma tu xui xẻo nọ đang dùng hồn người tế luyện một con dao, hồn thể giãy giụa rít gào kia đang bị
ép lôi vào con dao đỏ máu ấy.
Thù Vọng tiến lên một bước ngăn lại trước nhất, chế ngự và quẳng tên ma
tu ấy vào xó mà không cần sự trợ giúp của Giang Trừng hay đại sư. Lúc
Thù Vọng bước tới siêu độ cho các oan hồn ở trong ma đao, Giang Trừng đã tuốt kiếm giết tên ma tu kia bằng cách cũ. Họ không ở lại đây đâu, đông người lắm chuyện, lòng người khó rèn, để phòng bất trắc thì tốt hơn hết vẫn nên giết chết tên ma tu này.
Hai mươi mấy tu sĩ ngoan ngoãn theo sau lưng họ thấy hành động của Giang Trừng, có vài nữ tu khó chịu ra mặt, xoay phắt đầu đi, từ lúc giết ma
tu ở quảng trường Giang Trừng đã phát hiện thái độ họ không bình thường, có điều được khỏa lấp rất nhanh. Giang Trừng hiểu rõ họ đang nghĩ gì,
chắc cũng lại cho rằng cô quá tàn nhẫn thôi.
”Mọi người nghỉ ngơi đi, cố gắng hồi lại linh lực, bằng không khi gặp
nguy hiểm tôi cũng chẳng dám đảm bảo an toàn cho tất cả, tôi nghĩ mọi
người không muốn bỏ xác ở đây, để hồn bị đem đi luyện ma khí đâu nhỉ.”
Giang Trừng cười bảo, chẳng để bụng sự nhỏ mọn của họ.
Nghe Giang Trừng bảo thế, các linh tu rối rít chắp tay cáo từ, vài người tụ tập lại chọn phòng trống trong vườn.
Năm sáu tán tu nữ tu túm tụm cùng một gian, một người trong bọn cẩn thận trông ra cửa, sau đó mới khẽ bảo mấy nữ tu khác: “Các cô có thấy vị
tiền bối kia tàn độc quá rồi không?”
”Tôi cũng thấy thế, mỗi cú huơ kiếm của ngài ta lại rơi một đầu ma tu,
tôi chưa từng gặp linh tu nào đáng sợ như vậy, gọi ngài ta là ma tu coi
bộ còn chính xác hơn. Vị tiền bối còn lại có vẻ rất lợi hại, nhưng cũng
giống ma tu hơn.”
”Cô nói xem ngài ta có phải là ma tu giả dạng tới lừa bọn mình không?”
Một nữ tu mặt mày lạnh nhạt ngồi phía khác nghe câu chuyện ấy bỗng phá
ra cười, hếch cằm với họ: “Buồn cười thật đấy, nếu tỷ ta không cứu,
chúng ta bây giờ chả biết đã phải chịu kết cục nào, còn nữa, đám tán tu
quèn như chúng ta thì có giá lắm ý, đáng để người ta bỏ công bỏ sức ra
để lừa cơ. Với cả Thù Vọng đại sư quen họ mà, chúng ta tận mắt thấy họ
trò chuyện, tuy không nghe rõ lời họ nói, nhưng đã giao hảo với Thù Vọng đại sư thì làm sao có thể là người xấu được?”
”Có thời gian nghĩ mấy chuyện không đâu này, chi bằng tu luyện hồi phục
linh lực còn hơn.” Nói xong, nữ tu hừ một tiếng, ra góc phòng ngồi tu
luyện.
Trên mặt nữ tu này đầy tro che đi dung mạo thật, chỉ thấp thoáng vài
phần xinh đẹp. Nếu nhìn kỹ nữ tu này, Giang Trừng sẽ phát hiện nàng ta
có chút ngọn nguồn với mình. Vì nữ tu này vốn là Giang Lạc Nhiên, em gái trên danh nghĩa của Giang Nguyệt - chủ cũ của thân xác cô.