Giang Trừng lì lợm thử thêm vài lần,
kết quả như nhau, đại sư lạnh lùng ngồi trước mặt, vẫn cứ lặp lại vài
chữ trong lời cô nói, hệt một chiếc máy ghi âm hỏng. Điều đáng mừng duy
nhất là, qua cuộc trò chuyện ù ù cạc cạc, tốc độ học nói của đại sư rất
nhanh, đã có thể lặp lại một câu hoàn chỉnh.
Giang Trừng buông xuôi, bắt đầu lớp chỉ - đọc. Cô chõ đại sư, gọi: “Đại sư.”
”Đại sư.” Đại sư lặp lại theo.
”Giang Trừng.” Giang Trừng chỉ vào mình.
”Giang Trừng.”
Đại sư lặp lại.
Giang Trừng chỉ tiếp xe ngựa bên cạnh: “Xe ngựa.”
Đại sư: “Giang Trừng.”
Giang Trừng: “...”
”Xe ngựa.”
”Giang Trừng.”
”Đây là Ma vực.”
”Giang Trừng.”
”Đại sư, anh đổi chữ khác được không?”
”Giang Trừng.”
Dẫu cô có nói gì khác, đại sư vẫn chỉ lặp lại hai chữ Giang Trừng, Giang Trừng dở giận dở cười. Cuối cùng, ngắm bản mặt lạnh của đại sư, cô tự
dưng lại bật cười, “Thôi được rồi, anh thích gọi cứ gọi.”
”Giang Trừng.”
”Đây đây đây, em đây, đại sư, anh ăn phải đồ hỏng thật à, sao đến nỗi
không biết nói luôn thế này.” Giang Trừng cũng chẳng hy vọng đại sư của
bây giờ có thể giải thích cho cô, than để đấy rồi bắt đầu cân nhắc điều
họ nên làm.
Chưa đến Ma vực lần nào, cô đương nhiên không rõ tình hình, cũng không
biết cách rời khỏi nơi này. Ở Ma vực, ngoài vô số ma tu ra thì còn muôn
vàn yêu thú hung ác, trước mắt tốt nhất cứ ngụ tạm lại thành Ma Chủ, chí ít cũng phải chờ đại sư lành thương, anh bây giờ đúng là...
Chợt thấy mặt mình man mát, Giang Trừng tỉnh ra, ngơ ngác đối diện với
gương mặt phóng to của đại sư. Chắc thấy cú “hốt hền” ban nãy chưa đủ
hết hồn, đại sư lại ghé đến gần, liếm mặt cô.
Ôi đệt đệt đệt đệt đệt! Cái chi mô răng rứa! Sao lại liếm vậy!
Bị-đại-sư-liếm-rồi, sự thật này khiến Giang Trừng như bùng nổ, vội vã
bụm gương mặt bỗng dưng đỏ lựng lùi cuống ra sau, để rồi sơ ý ngã xuống
đất, đập đầu vào tường, đau đến nghiến răng.
Đại sư vẫn ngại chưa đủ, lại sán đến gần, thò hai tay ra ôm đầu cô, cọ cọ chỗ bị đụng.
Gần như ngồi trọn trong lòng anh, Giang Trừng thấy mình vô phương cứu
chữa rồi, đơ người nghe tiếng tim kéo thình thịch, y như môtơ. Lực sát
thương của gã đại sư kỳ lạ này hơi quá ghê gớm rồi đó biết không! Hành
vi động tác và vẻ mặt lạnh lùng của anh rặt một điệu trống xuôi kèn
ngược! Trái dấu rõ lắm lắm ý.
Thấy người trong lòng ngơ ngẩn nhìn mình, đại sư lại khom xuống. Cúi
đầu liếm mặt cô thêm đôi lượt, thân mật cọ mũi, trông anh như sắp cọ cả
cổ và những bộ phận không thể tả rõ bên dưới, Giang Trừng rốt đã tỉnh
táo lại, hai tay kéo đầu anh ra, thở hắt một hơi.
”Khoan, đại sư, anh đang làm gì đó?” Lúc hỏi câu này, Giang Trừng như
thấy nỗi ngờ vực và chút tẹo tủi thân lấp lóe đáy mắt, thấp thoáng trên
gương mặt lạnh lùng của đại sư. Cứ như đang thắc mắc, 'Anh đang cọ đến
là ngoan, sao lại đột ngột kéo anh ra thế kia?'
Trước kia đại sư quá đứng đắn, tuy hơi thất vọng nhưng cô quen rồi, giờ
thoắt cái lại cực kỳ nhiệt tình và chủ động, cô hơi không đỡ nổi.
”Giang Trừng.”
”Ừm?”
Nghe đáp, đại sư lại kéo tay cô qua, liếm lòng bàn tay cô. Thấy nhoi
nhói, Giang Trừng bấy mới nhận ra tay mình đã bị thương tự lúc nào. Thế
ban nãy là sao? Giang Trừng sờ chỗ vừa bị liếm trên mặt, cũng hơi đau
thật, vậy ra đây là chiêu khử trùng bằng nước bọt?
Không không không, giờ nào phải lúc thơ thẩn chuyện này, cô nên nghĩ
cách ở tạm lại đây, tìm hiểu rõ bệnh tình của đại sư hẵng đã, không cứ
hơi tý lại nảy ra mấy vụ như này, trái tim bé nhỏ của cô chịu không nổi.
Đang nắm tay Giang Trừng, đại sư bỗng ngẩng phắt đầu lên, xoay nhìn ra
ngoài vách ngăn trên xe ngựa. Giang Trừng cũng đã nhận ra có người đến
gần, lập tức cảnh giác. Nhìn sang đại sư, cô phát hiện ánh mắt anh lạnh
hơn ban nãy nhiều, lộ rõ sát khí. Giang Trừng chắc rằng anh sẽ đứng dậy, xông ra giết tên ma tu vừa tới gần này ngay.
Chính lúc đại sư cử động, Giang Trừng trở tay kéo anh. Định chạy ra lại
bị giữ lấy, đại sư không chút đề phòng ngã đè lên Giang Trừng, cô dứt
khoát tay ghìm chặt tay bịt miệng anh, dịch người, lăn vào góc.
Ma tu tuần tra ngoài kia nghe tiếng động khẽ, thò đầu vào không thấy gì, lơ đễnh bỏ qua. Bị Giang Trừng kéo lại, đại sư ngoan ngoãn không quậy,
nhưng Giang Trừng vừa buông tay, anh đã đứng phắt lên tính bước ra
ngoài, cô vội vã nhảy tót dậy giữ chặt lấy anh, khẽ gọi: “Đại sư?”
Đại sư hơi thắc mắc ngoái lại nhìn cô, chân vẫn muốn bước ra ngoài.
”Anh định giết tên ma tu vừa nãy à?” Giang Trừng hỏi.
“... Giết... ma tu.” Chẳng hay đại sư chỉ đơn giản là lặp lại lời cô hay vì hiểu câu hỏi mới đáp, tóm lại Giang Trừng đã nắm được đại khái rồi,
liên tưởng đến cái tính liều mạng trước kia của anh, cô nhận ra rằng
hình như đại sư cứ hễ phát giác ma khí là lại muốn nhào ra đánh đập chém giết, không hề cân nhắc tình huống, tựa bản năng khi gặp kẻ thù không
đội trời chung của phật tu vậy?
Đại sư vẫn ngọ nguậy mãi thôi, Giang Trừng không nhịn nổi nữa, cau mày quát khẽ: “Đừng quậy nữa!”
Ngờ đâu nghe xong câu này, đại sư chợt lặng im, ngoảnh đi không thèm
nhìn cô nữa. Mới đầu chưa nhận ra, đến khi cô lờ mờ vỡ lẽ, ngẩng lên đã
thấy vẻ dằn dỗi của đại sư, Giang Trừng thoắt đã bật cười sửng sốt, đại
sư, dỗi á? Cô không ngờ rằng có ngày bản thân lại trông thấy đại sư dỗi
với mình đấy.
”Khụ, đại sư, anh nghe em nói này, chúng ta đang ở Ma vực, nguy hiểm cực kỳ, chúng ta thì chỉ có hai người, anh lại còn bị thương, giờ mình nên
khiêm tốn một tý mới đúng.” Giang Trừng dằn vẻ buồn cười lại, nghiêng
đầu nhìn đại sư, khẽ giọng khuyên dỗ, đến khi thấy rõ mặt anh rồi, Giang Trừng lại đờ ra.
Đại sư vẫn mặt lạnh như cũ, nhưng đôi mắt phiếm hồng kia thì đầy những
tủi thân, lại còn lấp lánh ánh nước, nước mắt đầy tràn chực rơi, ra
chiều nín nhịn dữ dằn lắm.
Giang Trừng lại buột miệng á đù, cái chi mô răng rứa? Đại sư sắp khóc
rồi ối trời đất mẹ ơi! Cô làm đại sư khóc á? Nhưng cô đã làm gì đâu, ban nãy hơi gấp nên nghiêm giọng chút tẹo thôi mà, cũng chỉ mới một câu thế thôi còn gì!
Sự thật rằng mình đã khiến đại sư phải rơi lệ hay việc tận mắt chứng
kiến vẻ cục cưng tủi thân ghê gớm, cục cưng hem muốn nói chuyện nữa của
đại sư, đều khiến Giang Trừng thấy mình như ngậm một họng đầy máu, chực
trào.
Sao không có máy ảnh nhỉ, giá mà chụp lại được dáng vẻ này của đại sư,
ra ngoài rồi hẳn sẽ khiến cả đám người tự chọc mù hai mắt ấy chứ.
Hít sâu thở dài, Giang Trừng cười thật hiền hòa, xoay đại sư sang đối
diện với mình, vỗ cánh tay anh, nói bằng giọng dịu dàng hơn nữa: “Xin
lỗi, em không nên gắt anh, tại em lo quá thôi, anh đừng khóc, em sai
rồi, em không bao giờ gắt anh nữa, được không? Đại sư ngoan ~”
Cô tưởng sẽ rất khó để dùng giọng dỗ trẻ nít nói chuyện với đại sư,
nhưng bắt đầu rồi mới thấy chẳng phải đến nỗi ghê gớm lắm, chuyện gì
cũng phải có lần đầu.
Quan trọng hơn, đại sư của hiện tại thế mà lại rất ưng xì tai này, được
cô dịu dàng dỗ dành vài câu, anh thoáng cái đã nguôi ngoai, không hờn
dỗi và cố ý tránh cô, cũng chẳng làm bộ đáng thương sau khi bị quát nữa, cơ mà lại ôm đầu cô cọ thêm một chốc, dây cả nước mắt lên mặt cô.
Bị ôm ghì trong lòng như gối hình người kiêm khăn giấy, Giang Trừng vừa
ngạt thở vừa nảy sinh ảo giác kỳ lạ rằng mình đã có con trai, một thằng
con ba tuổi.
Đây nhẽ nào là trường hợp trời đất xoay vần, gió mây chuyển dời trong
truyền thuyết? Trước đó đại sư xem cô là con gái, mới đấy đã đảo lại
rồi. Đơn giản chỉ là yêu thôi mà, sao tới cô lại rơi vào trường hợp dị
hợm quá vậy?
”Em không gắt anh nữa đâu, nhưng anh phải hứa sẽ không rời xa em, không ra tay khi đụng độ ma tu, được không?”
”Giang Trừng.” Chẳng rõ rốt cuộc đại sư có hiểu không, anh chỉ biết gọi tên cô thôi.
Giang Trừng nảy ra một ý, cô lau khóe mắt đại sư, sát lại khẽ dặn: “Nếu
em kéo lại thì anh không được nhúc nhích nữa, nghe lời một chút, chúng
ta phải an ổn rời khỏi chốn này.”
Bầu không khí bỗng lại mập mờ, Giang Trừng se sẽ cất tiếng, sóng mắt
long lanh dịu dàng, trao cho đại sư ánh nhìn chuyên chú và thân thiết.
Đại sư cũng nhận thấy bầu không khí khác với mọi khi, cơ mà anh lại cực
kỳ thích điều này, bèn sán đến mỗi lúc một gần Giang Trừng.
Ngay khi họ đã gần đến nỗi chỉ cử động nhẹ sẽ thành hôn nhau, bên ngoài
lại vang tiếng bước chân. Giang Trừng bừng tỉnh trước, siết chặt lấy tay đại sư, sợ anh xông ra ngoài. Nhưng lần này đại sư lại không hề cục
cựa, ngoan ngoãn dựa vào cô, im thin thít.
Lẽ nào đại sư lại hiểu được lời cô mới nói? Giang Trừng bấn loạn, lên
cơn rối rắm khi nhớ đến nụ-hôn-suýt-thành ban nãy, đại sư giờ đang chập
mạch, cô chẳng nên thừa nước đục thả câu, chứ không, anh tỉnh rồi lại
ngại.
Chờ ma tu bên ngoài rời đi, Giang Trừng lại lấy hai tấm áo choàng đen từ túi trữ vật ra, tự khoác một tấm, tấm còn lại phủ lên người đại sư. Họ
kẻ thì áo trắng đầy chính khí, người thì đầu trọc vận tăng y, bắt mắt
cực cùng. Khoác áo choàng nom cũng dị hợm, nhưng vẫn đỡ hơn chẳng mặc
thêm gì.
Canh đúng lúc, Giang Trừng nắm cổ tay đại sư, bước ra ngoài.
Đêm buông, thành Ma Chủ đèn đuốc tưng bừng, trong ma cung lại càng rộn
rã tiếng người, rộn ràng lắm thay. Nghe đâu Úc Cơ - con gái của Ma chủ
tiền nhiệm đến thành Ma Chủ chuyến này là để liên hôn cùng Ma chủ đương
nhiệm.
Ma chủ đương nhiệm mới lên được vài năm, tuy trời sinh đã là ma nhưng
kinh nghiệm vẫn còn non, gã lại còn thoắt ẩn thoắt hiện, thường không lộ mặt, chỉ nhờ Thất ma tướng xử lý một số công việc thay, thành ra khá
nhiều điều tiếng ở Ma vực, nếu muốn củng cố địa vị, cách tốt nhất dành
cho gã là tôn Úc Cơ lên làm hậu.
Đây là điều mà tất cả ma tu ở Ma Vực hiểu thầm trong dạ. Tiệc tối lần
này long trọng lắm thay, chừng như đã triệu tập toàn bộ thành chủ của Ma vực, chúng ma tu hẳn đã nghĩ, rốt cũng đến hồi tuyên bố hôn sự rồi.
Cung vàng điện ngọc xa hoa lộng lẫy, Ma chủ hiếm khi lộ diện lại thượng
tọa chủ vị, nhưng như được phủ sa mờ ngay trước mặt, không ai thấy rõ
dung mạo, chỉ có thể ngắm dáng người cao gầy rắn rỏi của gã. Úc Cơ ngồi
ngay phía dưới, nhẩn nha xem ca vũ giữa điện, chẳng mảy may chú ý đến Ma chủ, Ma chủ cũng không tỏ vẻ ân cần với nàng ta.
Thái độ của hai người này khiến đám thành chủ dưới kia nhấp nhổm mãi, vụ này chả giống như sắp tuyên bố hôn sự gì cả, vậy rầm rộ rứa là cớ làm
chi?
Mà chúng thành chủ vỡ lẽ ngay đấy thôi, vì Hồng Lâu và Lục Chử - hai
trong số Thất ma tướng được Ma chủ coi trọng đã giải một kẻ vào điện.
”Đây chẳng phải là Di Đà Sát thành chủ ở phía nam Ma vực à? Sao thế kia?”
”Đã bị Thất ma tướng bắt, hẳn phải động chạm gì đến Ma chủ rồi.”
Ma chủ ngồi trên giơ tay, mọi người yên lặng. Chỉ nghe chất giọng khó
phân nam nữ vang vang: “Di Đà Sát trái lệnh ta, tự ý phái ma tướng đến
cõi tu chân, làm hỏng kế hoạch của ta, nên giết.”
Dứt lời, gã nhấc một ngón tay lên, Hồng Lâu - cô gái áo xanh thanh tao
đâm ngay bàn tay trắng nõn vào cơ thể đang giãy dụa đến là hoảng hốt của Di Đà Sát. Máu tưới khắp người, Hồng Lâu vẫn không biến sắc, chỉ từ tốn rút bàn tay đầy máu, cầm một viên ma châu ra khỏi cơ thể Di Đà Sát, bóp nó thành tro, khiến Di Đà Sát chết hoàn toàn trước từng vẻ mặt khác
nhau của đám thành chủ.
Đây là một pha cảnh cáo và thị uy.
”Được rồi, xử lý một kẻ không nghe lời thôi mà, mọi người đừng căng
thẳng, yến ẩm tiếp nào.” Ma chủ ngồi trên ra hiệu kéo xác chết đi, buông lời.
Hồng Lâu và Lục Chử mang xác rời khỏi cung điện ồn ã, liếc vết máu trên
người Hồng Lâu, Lục Chử cau mày dời ra xa một tý, bực bội bảo: “Ta đem
xác của con lợn này đi nuôi yêu thú, cô về thay đồ đi, sao chẳng biết
bẩn là gì vậy.”
”Thế nhờ anh nhé.” Hồng Lâu không từ chối, đi thẳng về viện mình ở.
Giang Trừng và đại sư tránh ma tu tuần tra bằng chiếc lông đen kia cả
chuyến, vài phen giật gân nhưng vẫn an toàn, khó khăn lắm mới tìm được
đến một tiểu viện trông khá đơn sơ, nằm hiu hắt trong góc tối của ma
cung. Khắp ma cung sáng choang đèn đuốc, trang hoàng lộng lẫy, chỉ mỗi
nơi đây tịnh không bóng người, lại còn tối đen, Giang Trừng cân nhắc,
cảm thấy nơi đây hẳn chẳng ai lui tới, bèn kéo đại sư lén vào, định nghỉ ngơi qua đêm nay hẵng tính.
Ngờ đâu mới vào sân, chưa kịp tìm chỗ trốn đã nghe tiếng bước chân vang ngoài kia, có người đi thẳng vào cái viện nát này.
Vừa về Hồng Lâu đã nhận ra điềm lạ, mắt lóe ánh lạnh, quát: “Kẻ nào dám tự tiện vào nơi ở của ta, ra đây.”