“Mình là một người chính trực, không
được giậu đổ bìm leo!” Giang Trừng lại thầm răn bản thân lần nữa, ấn
trái tim đang đập ngày càng nhanh của mình, hít sâu thở dài, rụt rè vén
áo Thanh Đăng đại sư lên.
Thanh Đăng đại sư hôn mê được Giang Trừng đưa đến một gian phòng nào đó
giữa tòa thành chết. Tối tăm phủ khắp, bầu không khí trong thành u ám âm trầm, không lâu sau khi đến, nhất là sau khi đại sư ngất đi, Giang
Trừng đã thấy lòng mình nặng trĩu lạ lùng, ốc ác nổi đầy, nhưng khi nhìn sang đại sư đang mê man bên cạnh, cô bình tĩnh lại ngay.
Phải khám vết thương của đại sư rồi tìm một chỗ nào đó cho anh nghỉ ngơi đàng hoàng, chờ anh khỏe lại. Tuy nói ra nghe hơi thảm hại, nhưng nếu
không có đại sư, một mình cô không rời khỏi đây nổi. Hình như cô cứ luôn vào nhầm vào phó bản cao cấp trong khi mới chỉ là tân thủ, độ nhọ kể ra cũng chẳng vừa đâu.
Vẻ mặt lúc thiếp đi của Thanh Đăng đại sư thư thái hẳn, đang bị thương
nhưng anh không có vẻ gì là đau đớn, trông rất bình thường, góc nghiêng
mái đầu gối lên tay Giang Trừng lúc cô dìu anh dậy kiểm tra vết thương
sau lưng nom bình yên lắm.
Giang Trừng cẩn thận vạch phần lưng áo anh ra, chểnh mảng ngắm hàng mi
thật dài thật rậm che phủ bọng mắt kia, ngoan ngoãn một cách bất
ngờ.Read more…
Đại sư, ngoan á? Giang Trừng lặng lẽ dằn cơn si chực trào và đôi mắt
đẹp-hóa mọi thứ của mình lại. Cũng do cái chứng “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” hết!
Thấy vết thương sau lưng đại sư, Giang Trừng cau chặt mày, chẳng hơi sức đâu ngắm hàng mi dài quyến rũ của anh nữa.
Cô không ngờ thương thế đại sư lại nghiêm trọng đến vậy, nhẹ nhàng đỡ
vai Thanh Đăng, Giang Trừng không biết nên xử lý vết thương dài ngoằng
ấy sao cho phải.
Vết thương từ bả vai chếch xuống độ hai mươi xen-ti, không chảy máu
nhưng trông nghiêm trọng hơn chảy máu nhiều, vì nó không có vẻ gì là
muốn khép lại, miệng vết thương lật ra, da thịt bên mép cháy đen, quẩn
quanh vết thương là một luồng khí đen.
Giang Trừng liếc thoáng đã nhận ra thứ đang chế ngự vết thương là ma khí của một ma tu rất lợi hại hoặc một món vũ khí cao cấp nào đó, nếu
không, người có tu vi cao như đại sư đã chẳng gục bởi chỉ một vết thương như vậy. Tóm lại, luồng ma khí chết tiệt này thâm độc vô cùng, nó ngăn
cản vết thương khép miệng, không thể chữa bằng cách thường.
Thấy trên mặt vết thương nhàn nhạt ánh vàng, Giang Trừng biết đại sư đã
phong ấn ma khí vào cơ thể mình. Giờ cô mới ngộ ra lý do đại sư không
cho mình xem và chạm vào vết thương.
Ma khí lợi hại đến thế cũng chỉ mỗi đại sư có thể bình tĩnh khống chế,
không để lộ ra như vậy, nếu là Giang Trừng, có khi chỉ mới chạm vào đã
bị nó gặm cho rữa ra luôn rồi.
Cứ luôn ở một thời khắc bất chợt nào đó, cô lại nhận ra đại sư tốt đến nhường nào.
”Rốt cũng không thoát được, chả biết trước đó em đấu tranh làm gì, sao
anh lại tốt như vậy?” Giang Trừng rũ mi, giấu ánh mắt mình đi, nhẹ nhàng lướt tay trên đôi mày của Thanh Đăng. “Vốn ra, em không nên có bất cứ
một ý nghĩ nào, nhưng ai bảo anh lại tốt đến vậy, giờ thành thế này, anh bảo phải làm sao đây?”
Giang Trừng cho đại sư thử hết thuốc trị thương mình mang theo, rốt vẫn
chẳng nên cơm cháo gì, đành phải đút anh một số đan dược bồi bổ cơ thể,
rồi gác ngay cạnh chờ anh tỉnh. Đương nhiên, đại sư gối đầu lên chân cô. Giang Trừng thông suốt rồi, không muốn kìm chế nữa, đấy không phải
phong cách của cô.
Hẹn hò được thì hẹn hò, còn không thì thôi, cô còn rất nhiều việc phải
làm, thế nên mục tiêu quan trọng nhất trước mắt vẫn là nhân lúc đại sư
hôn mê, sàm sỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chuẩn chưa! Chuyện đã xảy
ra không thay đổi được, nắm chắc hiện tại mới là quan trọng nhất!
Giang Trừng mặt mày ngay thẳng nắm tay đại sư, chợt nghe tiếng “Ưm?” mơ
màng, cô giật nảy mình, vô cùng tự nhiên buông tay anh ra, quan tâm hỏi
han như lẽ dĩ nhiên: “Đại sư, anh tỉnh rồi à?”
”Giang Trừng?” Đại sư gọi.
Giang Trừng phát hiện đại sư có gì đó sai sai, ánh mắt sai, biểu cảm
sai, tóm lại chẳng có chỗ nào là đúng hết, khí chất toát ra khi vừa mở
mắt khác hoàn toàn với đại sư trước kia, ... tà khí khó tả. Giang Trừng
minh mẫn chứ không ngốc, cũng cực kỳ dứt khoát chứ chẳng do dự khập
khừng, thế nên vừa cảm thấy không ổn, cô đã quả quyết ra tay.
Hai tay Thanh Đăng đại sư bị trói bởi thừng Hồng Ti vốn ngoan ngoãn làm
dây buộc tóc của Giang Trừng, rồi bị cô kéo lên giữ chặt trên đầu. Tuy
trói nhưng phòng trường hợp mình nhầm và vì tình trạng thương tích của
đại sư, Giang Trừng ra tay cực kỳ chừng mực.
Thanh Đăng đại sư hơi lạ lùng kia bị Giang Trừng bắt trói và đè như vậy, nhìn cô nửa cười nửa không.
”Mi là ai, mi không phải Thanh Đăng đại sư.” Giang Trừng lạnh lùng
nghiêm nghị, cô liên tưởng đến chính mình, thoắt cái bèn đoán đại sư đã
xuyên không, hoặc bị thứ tà ác gì đó chiếm xác rồi. Nếu bị chiếm xác...
Ánh mắt Giang Trừng sầm xuống.
”Cô là Giang Trừng?” Thanh Đăng đại sư bình thản nằm đấy, không giãy
dụa, không trả lời câu hỏi của cô mà hứng chí săm soi cô một lượt, cười
hỏi: “Cô có mang theo thứ gì ăn được không? Lâu lắm rồi ta không được
xơi thức ăn đúng nghĩa.”
Giang Trừng: “Hả?”
”Lão hòa thượng Thanh Đăng kia cứ cấm thực ta mãi, hễ ta xuất hiện là bị nhốt ra sau núi Thượng Vân tự, thấy khó ưa không?”
Giang Trừng: Ổng đang nói gì vậy?
”Ta ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên người cô, đào thiên hương à?”
Giang Trừng: Cất trong túi trữ vật rồi mà, sao ngửi được hay vậy?
Cuối cùng, Giang Trừng cũng chả biết sao sự tình lại thành thế này --
Thanh Đăng đại sư phiên bản tà mị chả rõ lý do kia ngồi đất xơi đào
thiên hương cô lấy ra từ túi trữ vật, còn cô thì thả tóc ngồi cạnh trông chừng. Hồng Ti bị vị này gỡ ra một cách bạo lực tủi thân quấn quanh cổ
tay cô, như đang làm nũng.
Giang Trừng chưa từng cho rằng mình sẽ khống chế được đại sư, nhưng vẫn
cảm thấy thôn thốn khi chứng kiến gã lai lịch bất minh gỡ trói nhanh
gọn, đồng thời dùng một ngón tay đẩy mình ngã sấp mặt như vậy. Song
chiêu nhất dương chỉ quen thuộc của đại sư lại khiến Giang Trừng nhẹ
nhõm một cách lạ lùng. Sau công cuộc đoán bậy đoán bạ kinh khủng kia,
đong đếm kỹ mấy câu nói của y, Giang Trừng mới phát hiện ra vài vấn đề.
Một, đại sư phiên bản tà mị này có vẻ quen thân với Thanh Đăng đại sư,
chắc đã xuất hiện nhiều lần rồi. Thế hẳn là đại sư không sao cả, có lẽ
sẽ chóng quay lại thôi.
Hai, quan hệ giữa đại sư phiên bản tà mị và Thanh Đăng đại sư có vẻ
không tốt lắm, bằng không y cũng sẽ chẳng nói rằng mình cứ xuất hiện là
bị nhốt.
Ba, dường như y sở hữu ký ức của Thanh Đăng đại sư, nếu không sao biết tên cô, lại còn ra vẻ thân quen lắm.
Bốn, đây là một gã háu ăn.
Giang Trừng chực vỡ lẽ, đừng bảo là, nhân cách phân liệt nhé?!
”Chẳng nhẽ mi là một nhân cách khác của đại sư?” Giang Trừng hỏi dò.
Đại sư đang gặm dưa liếc sang, đuôi mắt hẹp dài kia vấn vương tà khí,
nhưng không lẳng lơ đồng bóng mà đầy tràn quyến rũ động lòng.
”Nhân cách khác, nhân cách là gì?” Đại sư tà khí đưa chót lưỡi đỏ hồng
ra liếm nước quả bên mép và ngón tay thon dài của mình, lúc tựa người
biếng nhác xơi thức ăn lại tản mác cảm giác thỏa thuê kỳ lạ.
Giang Trừng cố gắng dùng cách phổ thông dễ hiểu nhất giải thích cho y.
Sau khi nuốt xong, đại sư phiên bản tà mị ung dung gật đầu, lại ngoạm
thêm một miếng dưa, thong dong đáp: “Ờ đúng đó, ta sinh ra từ ác niệm
của lão hòa thượng Thanh Đăng ấy, đại diện cho phần ác của lão.”
Giang Trừng: Thực ra thì ngoài cái mã, vẫn chưa thấy mặt ác của gã đại sư tà mị này.
Vừa nghĩ thế, Giang Trừng chợt nhận ra đại sư mới ngồi đấy đã đến trước mắt, giơ tay nhấc mặt cô lên.
Nhanh thật! Tròng mắt Giang Trừng thít lại, vô thức nắm thanh kiếm gỗ giắt bên eo.
”Ta khuyên cô đừng làm bậy, đã rất nhiều năm không giết người, nhưng ta
không ngượng tay một chút nào đâu.” Đại sư tà mị cười, sát ý đáy mắt
lạnh lùng trĩu nặng, mỗi khí thế thôi đã đủ chấn trụ Giang Trừng, khiến
cô không hít thở nổi. Đây là lần đầu tiên Giang Trừng cảm nhận được uy
áp lớn nhường này từ đại sư, vì bình thường anh luôn khoác vẻ vô hại và
khó hiểu.
Giang Trừng biết đại sư rất ghê gớm nhưng chưa từng sợ anh, nhưng gã
trước mặt này, Giang Trừng buộc phải thừa nhận rằng mình sợ y, là phản
xạ tự nhiên khi bị đè nghiến, lạo không chống cự nổi.
Nhìn Giang Trừng căng cứng như dây cung, gã đại sư dọa dẫm người ta kia
lại dửng dưng vuốt má, vuốt mi, nghịch tóc rồi xoa gáy giữa ánh mắt phức tạp của cô. Còn trưng ra vẻ 'Thì ra cảm giác như này' nữa chứ.
Tuy là nhân cách khác nhưng rất nhiều động tác lại quen thuộc lắm thay,
trừ vài phần khó chịu khi hoảng hốt ban nãy, Giang Trừng ngạc nhiên phát hiện ra mình không sợ nữa, lại còn thấy y đáng yêu lạ lùng. Dù sao
trước giờ đại sư chưa từng cười thế kia, cũng sẽ chẳng xơi quà vặt tựa
sóc như vậy. Ê khoan! Không đúng! Cái cơn dại yêu ảnh hưởng IQ chết
tiệt này!
”Ta đã thấy cô trong ký ức của lão hòa thượng Thanh Đăng kia.” Đại sư
phiên bản tà mị nghiên cứu tóc tai Giang Trừng một hồi, ngồi trước mặt
cô như muốn họp bàn.
”Ta còn biết hai người gặp nhau lần đầu đã lăn tới lộn lui trong ngôi miếu rách kia, cô chủ động.”
Mặt Giang Trừng hết sức “cầu vồng“.
Đại sư tà mị quen tay moi quà vặt từ túi trữ vật của cô ra, vừa nhâm nhi vừa nói: “Thực ra lần trước tỉnh lại rồi trông thấy cô trong ký ức của
hòa thượng già, ta đã muốn biết cảm giác khi làm chuyện ấy với cô, hơi
tò mò.”
Mặt Giang Trừng lại càng “cầu vồng” hơn.
”Nhưng tiếc nỗi, giờ ta lại không muốn nữa.” Đại sư phiên bản tà mị lôi
một túi hạch thơm lừng ra, bắt đầu tách vỏ, “Hòa thượng già gian xảo vô
cùng, lão áp biết bao cấm chế khiến ta không thể làm rất nhiều việc,
đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là chúng ta có chung tình cảm và cảm
xúc, cũng có nghĩa là giờ ta xem cô như một... bé con đáng yêu, không ra tay nổi.”
Y tách xong vỏ một quả hạch, chợt đút vào miệng Giang Trừng, véo mũi cô, cười híp mắt: “Gọi cha đi.”
Giang Trừng phừng phừng lửa giận, mấy món quà vặt chuẩn bị sẵn sắp bay
sạch rồi! Còn muốn cô gọi mình là cha á, mơ đi! -- Đương nhiên đấy không phải là mấu chốt.