ĐI ĐÂU VỀ ĐÂU?
Ngày mở cửa chùa Thượng Vân năm nay đã thành công mỹ mãn, đồng thời giữ
vững thành tích tốt đẹp mấy ngàn năm qua -- chẳng để một ai lọt vào, cả
chùa mừng vui, lần này vẫn không có đệ tử mới.
Về phần Giang Trừng, cô bị đại sư thẳng thừng từ chối, quấy phá vô ích, lại bị treo cây.
Lúc Thù Vọng tụng xong kinh vãn đến cứu cô, đã an ủi rằng: “Thượng Vân
tự không nhận nữ đệ tử, cho phép tỷ tỷ ở lại chùa mấy tháng nay đã là
hiếm có. Mà sao tỷ tỷ lại muốn làm hòa thượng chứ, nói thật thì với
người thường, cuộc sống trong chùa hơi đơn điệu.”
”Nghe Giang Trừng tỷ tỷ kể về những món ngon, cảnh đẹp, con người thú vị mà tỷ đã ăn, đã ngắm, đã gặp ngoài kia,... đệ nghĩ, Giang Trừng tỷ tỷ
hẳn muốn rời khỏi đây, về với thế giới bên ngoài mới phải.”
Hòa thượng nhỏ có thông minh hơn nữa cũng không biết Giang Trừng đến từ
một thế giới khác, nên thứ cô thích không phải cái thế giới gần như lạ
lẫm bên ngoài chùa Thượng Vân, mà là thế giới thuộc về mình, thế giới mà cô đang nhung nhớ.
Giang Trừng thở dài, xoa đầu Thù Vọng, cười bảo: “Vì Thù Vọng và đại sư ở đây chứ sao, nên nếu được thì chị cũng muốn ở lại đây. Trong thế giới
này, những người chị quen đều ở đây cả, chị một mình chả biết phải đi
đâu.”
Thù Vọng ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt vô thần, như hiểu như không, “Giang Trừng tỷ tỷ đang sợ ư?”
”Ừ, sợ đến hạn ba tháng sẽ bị đuổi cổ ra khỏi chùa, cô đơn mình chị,
chẳng biết mình đi được những đâu.” Giang Trừng so vai.Read more…
Hòa thượng nhỏ: “Trước đây khi đến một nơi mới, đệ thường sợ hãi vì
không biết ở đâu sẽ xuất hiện những hòn đá, bậc thang, bức tường khiến
mình sẩy chân, làm mình ngã, chắn lối mình. Đệ không nhìn thấy được nên
luôn cho rằng mọi thứ đều là trở ngại, đứng im mãi mà chẳng dám dấn
bước, e sợ chỉ một bước đi thôi mình sẽ ngã. Sau này sư phụ đứng sau
lưng giục đệ đi, hễ đệ dừng chân thì Người sẽ lại giục đệ tiến về phía
trước.”
”Lúc đệ mới bắt đầu bước đi, trong lòng vẫn sợ, nhưng khi bị sẩy chân
bởi đá thật, đệ bỗng bình tĩnh hẳn. Chỉ ngã một cú thôi mà, không đau
như mình tưởng tượng, vậy thì có gì đáng sợ đâu. Sư phụ nói, sự sợ hãi
của con người bắt nguồn từ những điều chưa biết và trí tưởng tượng của
chính bản thân, thực ra, có rất nhiều chuyện vốn chẳng hề khó khăn như
mình nghĩ.”
”Mới mấy tuổi đầu mà đã an ủi người khác giỏi thế này, đến chị cũng bị
em thuyết phục rồi đấy.” Giang Trừng cười khì bế phắt cậu lên, đi về
viện Tùng Phong mình đang ở.
Hòa thượng nhỏ Thù Vọng đưa tay ôm vai Giang Trừng, mỉm cười nói tiếp:“Sư phụ bảo, 'Lời nói nông cạn biết mấy, nếu muốn ai đó hiểu một đạo lý
thì phải để người ấy đích thân trải nghiệm, đau đớn rồi, sẽ hiểu thôi'.”
”Thù Vọng đúng là đồ đệ nhí đáng yêu mà ~ Nghe lời quá ~ Nếu sau này chị có một đồ đệ đáng yêu được bằng Thù Vọng thì tốt biết mấy ~”
”Sẽ có thôi mà.” Thù Vọng nghiêm mặt, thật tình đáp.
Đại sư từ chối thỉnh cầu làm hòa thượng của Giang Trừng, hôm sau Giang
Trừng cũng chẳng nhắc đến, nhưng sau khi cô luyện xong tư thế ngày hôm
nay, đại sư buông cây chổi đã cầm rất lâu ra, bảo cô: “Đi theo ta.”
Hai người một trước một sâu lướt đi trên con đường nhỏ lát đá xanh thăm
thẳm, băng qua hai tòa kinh đường và một ao sen, đến nơi mà thiên hạ
kháo nhau rằng miếu hòa thượng nào cũng phải có - Tàng Kinh các.
Giang Trừng nhìn cái bảng Tàng Kinh các được treo trên đại điện xám xịt, thoắt cái đã kích động. Tàng Kinh các đó nha, là nơi giấu bí tịch tuyệt thế và cao nhân tuyệt thế ẩn mình đấy! Hơi bị thường xảy ra một vài
chuyện hiếm khi xảy ra đó nha! Chẳng biết hôm nay sẽ thế nào đây?
Ổn định tâm trạng kích động, Giang Trừng theo đại sư vào Tàng Kinh các.
Vừa vào trong, Giang Trừng đã không kềm được dáo dác ngó quanh. Nhưng cô thất vọng ngay, bên trong Tàng Kinh các cũng xám xịt y như bên ngoài,
không gian chật hẹp, với cả chẳng thấy tăm hơi quyển sách nào, chỉ có
chín cánh cửa lớn đánh số thứ tự kiểu Ất Giáp Bính Đinh* buông màn đỏ
thắm, và một hòa thượng già ngồi ở quầy giữa gian phòng.
[*Như A, B, C, D bên mình ấy.]
Hòa thượng già này cũng có vài nét gọi là khí khái cao nhân trong truyền thuyết, ngồi im không chớp mắt như đang ngủ, chiếc bàn nhỏ kê trước
người bày đầy những cuộn dây đỏ, rất giống thứ mà người ta bán ngoài sạp trang sức ven đường. Xung quanh treo đầy những dãy thẻ tre được buộc
bằng dây đỏ, nếu ông không mặc áo tăng xám và để đầu trọc, thì nom hệt
ông tơ.
Đại sư bước tới niệm a di đà phật, hòa thượng già vẫn rũ mắt, giơ tay
trả lễ mà chả biết có tỉnh ngủ hay chưa. Sau đó, đại sư bảo: “Vấn dị
thế, vấn thần hồn.”
Đôi con ngươi dưới mi mắt buông rũ của hòa thượng già rục rịch, rồi ông
ta chìa cánh tay khô quắt như cây cành trong tay áo ra, vung giữa không
trung. Trong số những thẻ tre treo chung quanh có một tấm tự cởi dây
treo, bay vào tay ông. Hòa thượng già đưa thẻ tre viết Bính thiên nhị
lục bát* cho đại sư, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.
[*C 1268.]
Đại sư đón lấy tấm thẻ, đi đến cánh cửa khung đỏ có ký hiệu là Bính.
Giang Trừng ngoái lại nhìn hòa thượng già nọ hai lượt mới sải chân bước
theo đại sư.
Thẻ tre mà đại sư đang cầm là thẻ dẫn đường, sau khi hai người bước qua
cửa Bính buông màn đỏ, thẻ tre trong tay đại sư tự động trôi lơ lửng về
một hướng nào đó. Còn cô-nông-dân-Giang-Trừng đã sửng sốt trước tòa Tàng Kinh các nhuốm màu cổ kính này. Giang Trừng đã đến rất nhiều thư viện
tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Nam Kinh, ... ở thế giới cũ, thế mà vẫn run
rẩy một thôi một hồi trước thư viện cực lớn nơi đây.
Những giá sách nâu dài tít chẳng thấy đầu cứ như kéo mãi đến xa xăm,
từng dãy đèn có đế trổ hình sen thắm đỏ cũng nối dài như thế, ngửa đầu
nhìn lên, trăm mối giá sách và thềm thang xoay vòng hướng lên cao như
con đường khúc khuỷu nơi vách núi chót vót, chẳng thấy đỉnh điểm. Rộng
lớn đồ sộ, có cảm giác y như rơi vào “biển sách”, khiến người đứng giữa
chốn này lại đâm ra kính nể.
Ánh sáng bập bùng, cứ cảm thấy nơi khuất tối lổm ngổm đầy quái vật đáng
sợ. Giang Trừng theo sát đại sư, được thẻ tre và đèn sen dẫn lối, đến
trước một giá sách nào đó.
Đại sư bước thẳng tới, rút hai quyển sách thuộc mớ đặt trong hộp phía góc đưa cô, “Trang bảy mươi.”
Giang Trừng thấy bìa sách viết “Dị nhân lục”, tò mò lật sang trang bảy mươi theo lời đại sư.
Viết rằng có một người tên “Vô Yến Quân” sống thời vạn năm trước, từng
làm mưa làm gió ở cõi tu chân, hầu như mọi người buổi ấy đều kính sợ ông ta, ông ta còn tự tay sáng lập một môn phái tư chân tên là Dung Trần
giới, chỉ một môn phái thôi đã đủ sức thành cõi riêng, sự khổng lồ của
nó cứ phải gọi là.
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất chính là sách còn ghi lại một câu mà Vô
Yến Quân từng nói, ông nói mình đến từ một thế giới khác, thể nào cũng
sẽ quay về.
Dám tuyên bố thẳng thừng rứa thì đây hẳn là một nhân vật thuộc loại trâu bò, hệt như có thể cảm nhận được sự tự tin và phóng khoáng của ông ta
qua từng câu chữ. Nhưng trong sách lại chép rằng, một hôm Vô Yến Quân tự dưng cười to, bảo mình nên quay về rồi, sau đó biến mất... Vấn đề ông
ta rốt có về được thế giới của mình không thì lại chẳng đề cập tới!
Có lẽ vì trông thấy vẻ mặt của Giang Trừng, đại sư đứng kế bên nhắc cô, “Quyển còn lại, trang mười hai.”
Giang Trừng vội giở quyển sách kia ra đọc. Quyển này tập hợp những suy
đoán và thảo luận về thế giới khác của các tu sĩ nổi tiếng xưa nay, chép lại cả câu nói kia của Vô Yến Quân. Đầy những vấn đề như ngoài thế giới này còn thế giới nào khác hay không, những thế giới đó và thế giới này
thì liên quan gì với nhau, phải làm sao mới đến được những thế giới ấy,
phần nhiều chỉ là phỏng đoán, không có thông tin cụ thể và xác thực.
Trang mười hai đề cập đến Vô Yến Quân, theo nguồn tin bí mật từ đệ tử
Dung Trần giới - môn phái mà ông ta sáng lập nên, vị tu sĩ này tiết lộ
rằng sau khi lão tổ Dung Trần sơn Vô Yến Quân đột ngột biến mất đã về
được đến thế giới của mình. Về phần Vô Yến Quân quay về bằng cách nào,
thì nghe đồn ông ta tìm được một món thần khí, món thần khí này đến nay
vẫn đang ở Dung Trần giới.
Giang Trừng đọc kỹ lại lần nữa, sau đó khép sách lại hỏi đại sư: “Đại sư muốn nói với tôi rằng, nếu có thể tìm được món thần khí đó, có lẽ tôi
sẽ về được thế giới của mình chăng?”
Đại sư: “Ta chỉ tìm được mỗi thông tin này.”
Giang Trừng thở phào, chân thành nói: “Cảm ơn đại sư nhé, ba tháng trước đại sư bảo sẽ giúp tôi quay về, tôi còn tưởng đại sư chỉ đãi bôi lấy
lệ, ngờ đâu đại sư lại tìm giúp thật. Thực ra tôi vốn chẳng nghĩ rằng
vẫn có cách để về thật, giờ đọc được tin này vẫn thấy kích động, tuy mục đích có vẻ rất khó đạt được, nhưng ít ra còn đỡ hơn chẳng có hy vọng
nào, đúng không.”
”Lấy được món thần khí ấy, khó lắm ư?”
“... Đại sư à, chẳng nhẽ anh không cảm thấy đây là kiểu nhiệm vụ bất khả thi à? Dạng như phần thưởng chỉ có thể đạt được khi thăng tới cấp cao
nhất sau cuộc đánh quái tăng le vồ ấy? Thần khí, mới nghe đã thấy báu
rồi, sao mà kiếm thấy dễ dàng được?”
”Cũng phải.” Đại sư nói.
Giang Trừng: “Đại sư, anh đang trêu tôi hả?”
”Không.” Đại sư đáp.
Giang Trừng cười, phát hiện quyển sách bị mình giữ chặt đã hơi nhăn, vội thả tay vuốt phẳng.
”Đại sư, anh đưa mấy quyển này cho tôi đọc là tính bảo tôi đến Dung Trần giới hả?”
Đại sư: “Giờ không còn Dung Trần giới nữa, từ lúc Vô Yến Quân khai sơn
lập phái đến nay thì chẳng còn một môn phái nào có thể đạt đến khí khái
năm ấy của Dung Trần giới, giờ chỉ còn lại một Dung Trần sơn phái thôi.”
Giang Trừng đành giơ tay ra chiều đầu hàng, “Rồi rồi rồi, ý là anh kêu tôi tới làm đệ tử sơn phái Dung Trần chứ gì?”
”Đúng.” Đại sư đáp ngắn gọn, khẳng định suy đoán của Giang Trừng.
Giang Trừng tựa vào giá sách, thấy hơi mệt, “Đại sư, chắc chắn anh sẽ
không để tôi đi cửa sau, nhưng tôi chẳng biết chẳng hiểu gì thế này,
người ta bằng lòng nhận tôi không? Tuy nghe có vẻ không phong độ như dạo trước, nhưng giờ nó vẫn là một môn phái tu chân không tồi mà, phải
không?”
Ngờ đâu đại sư bỗng bảo: “Nếu cô muốn đi, ta đưa cô đi.”
Giang Trừng ngẩn ra, hơi khó tin, “Đại sư, anh dẫn tôi chạy cửa sau á?”
”Ừm.”
Giang Trừng: “Là một đại sư ngay thẳng, sao anh lại làm thế được?”
Đại sư bình thản: “Sao lại không được?”
”Thường thì đại sư phải lương thiện trong sáng không nói dối, vừa trêu
sẽ đỏ mặt, không chống cự lại mới đúng. Còn anh coi anh đó, chuyện trước kia thì không nhắc nữa, dạo gần đây tôi chỉ đùa có chút xíu mà anh đã
treo tôi lên cây chôn tôi xuống lá, không phải anh nên dạ trong như nước sao, đùa có tý mà làm dữ vậy!”
Mặt mày đại sư hiền khô, bình thản đáp: “Chắc tại ta già rồi.”
Giang Trừng: Mình thế mà không vặt lại nổi.
“... Xin lỗi nhé, tôi quên anh già tới mức có thể làm ông cóc mình.”
Đại sư đón lấy quyển sách Giang Trừng đang cầm, phất nhẹ tay sách đã
phẳng lì trở lại, rồi đặt về chỗ cũ. Sau đó, anh ta đưa ánh mắt thấu
suốt của mình sang nhìn Giang Trừng, “Cô có muốn đi không?”
”Đi.” Giang Trừng chợt bật cười, đáp dứt khoát.
”Nửa tháng sau, ta đưa cô đi.” Đại sư xoay người đi ra ngoài.
Giang Trừng đuổi theo sau, “Còn mỗi nửa tháng là tôi phải đi rồi, không
nỡ rời xa các anh chút nào, ôi, đại sư, anh coi tôi đau buồn thế này,
cho mượn vai tựa được hem?”
”Cô có thể thử.” Đại sư ngừng chân đáp.
Giang Trừng thử tựa vào, sau đó đầu đập vô giá sách. Ngẩng đầu lên nhìn
thì thấy đại sư vốn đứng cạnh mình đã cách khoảng mười mấy bước, từ tốn
sải chân.
Giang Trừng che trán tặc lưỡi.
Hòa thượng già, đúng là hẹp hòi nhỏ mọn mà.