“Vậy đó hả?” Giang Trừng tay cầm
trứng rồng đã ký khế ước, tay chõ sang hướng rồng mẹ rời đi, “Đấy không
phải là linh thú thủ hộ ư? Cứ vứt con với đóa kỳ hoa mình cần bảo vệ rồi ngoảnh mông bỏ chạy mà được à, dễ dãi quá vậy!”
”Chẳng hiếm lạ gì.” Đại sư tà mị tựa trụ đá, biếng nhác buông lời:“Thường thì có hai lý do khiến loại linh thú thủ hộ này bảo vệ một món
đồ, một là vì vật đấy có ích cho mình, gác chờ đến lúc dùng, hai là do
đã ký khế ước thủ hộ, con rồng này chắc thuộc loại sau.”
”Chúng ta đến từ tử thành, nghĩa là cái hang này nằm ở vết nứt của tử
giới, chẳng biết đã tồn tại bao lâu. Để một thế giới trở thành cõi chết, khỏi nghĩ cũng biết phải cần rất nhiều thời gian, năm rộng tháng dài,
có khi khế ước đã hết hạn, tội gì phải canh giữ tiếp. Ta đoán, con rồng
ấy không rời khỏi chỉ vì ở tử giới chẳng có chỗ nào để đi, nhưng khi
chúng ta tới đây đã khai thông cầu nối giữa hai thế giới, biết có thể
đến nơi chúng ta đang sống, nó mới hấp tấp lên đường.”
”Với cả con rồng ấy vốn chẳng định ép ai chết thật, nếu không đã chả để
chúng ta lành lặn và dễ dàng lấy được trứng của nó đến thế.”
Giang Trừng sáng tỏ, “Vậy ý anh là, rốt đã chờ được đến ngày lại được
ngắm ánh mặt trời nên con rồng mẹ láu cá này nôn ra ngoài chơi, mình vừa khéo lại tới đây, nó bèn mắt nhắm mắt mở tiện thể tìm vú em cho bé con
chưa chào đời của mình à?”Read more…
”Không sai.” Đại sư gật đầu.
Giang Trừng không khỏi trao ánh mắt đong đầy thương cảm cho quả trứng
rồng khế ước trong tay mình. Chưa ra đời đã bị mẹ già vứt, à phải gọi là ruồng bỏ nhỉ?
Vừa nghĩ thế, Giang Trừng như cảm nhận được đôi chút hờn dỗi toát ra, sau đó, trứng rồng nhúc nhích.
”Ý, nó sắp nở à?” Giang Trừng đưa trứng đến gần quan sát kỹ, hơi hơi chờ mong, thú khế ước đấy nhé, dáng vóc rồng mẹ đã đẹp đến độ bệ vệ khôi
ngô, mai sau cô cũng sẽ có một cậu nhóc xinh xẻo như vậy, cưỡi rồng,
nghe sao mà oai thế ~
”Chưa đâu, cứ chờ đấy đã.” Đại sư tà mị thẳng thừng đập vỡ cơn ngóng trông của Giang Trừng.
Bấy mới nhớ ra mẹ rồng đợi biết bao nhiêu năm vẫn hoài công, Giang Trừng tức khắc hoảng hồn, chắc không đến nỗi cô tàn mạng rồi mà nó vẫn chưa
nở đâu nhỉ, vậy thì có cũng bằng không. Thôi, lần sau có dịp tìm con nào thường thường vậy.
”À phải rồi, linh thú ta nhận hộ bé đã ký khế ước bổn mạng, cả đời bé chỉ được nuôi mỗi con này thôi.” Đại sư tà mị bảo.
Giang Trừng: ... Tưởng đâu đại sư tà mị làm thế vì mình, rốt đã được một lần không họa hại, đúng là khờ quá đi thôi.
Giang Trừng cố chịu đựng, cất trứng cẩn thận. Dẫu không biết chừng nào
mới nở thì nó vẫn là linh thú bổn mạng duy-nhất của cô, thôi cứ bảo quản cho đàng hoàng. Để đỡ hậm hực, Giang Trừng dời sự chú ý sang đóa hoa lạ đang đong đưa cánh trên trụ đá kia.
”Còn bông hoa kia thì sao, nó là gì?”
Đại sư tà mị liếc phớt qua rồi thờ ơ đáp: “Không biết.”
Giang Trừng ngạc nhiên: “Không biết? Nom cái điệu am hiểu con rồng trắng kia, tôi cứ tưởng anh tỏ tường mọi thứ chứ.”
Đại sư tà mị cười nhếch mép, Giang Trừng thề rằng nụ cười ấy lồ lộ vẻ
giễu cợt, y bảo: “Ban nãy ta chỉ nói bừa thế thôi, vậy mà bé tin thật
hả.”
Giang Trừng: Đệt mợ muốn giã chết lão quá!
Có lẽ đã thấy dấu hiệu rục rịch của Giang Trừng, đại sư tà mị đứng thẳng dậy, vòng qua cô đến xem đóa hoa hiếm trên cột đá kia. Đóa hoa trong
suốt tựa ưu đàm đương kỳ nở rộ, không lá không rễ, như được bao bọc bởi
những đốm sáng lấp lánh ánh lam bạc. Giang Trừng đứng bên nín thở ngắm
nhìn, khen hoa kiều diễm mãi thôi, lại thấy đại sư tà mị thản nhiên thò
ngón ra chọc chọc nó.
”Ồ?” Y hơi chững lại, có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi lại thành ý nhị và hứng thú.
”Ha ha ~ Đúng là vừa nghĩ đã có ngay, ta chưa từng số đỏ như này đâu.
Hình như cứ đi với bé ta lại may mắn cực.” Đại sư tà mị khẽ cười đôi
tiếng, nhìn sợi tơ đỏ giữa nhụy đóa hoa hiếm, thì thầm tự nhủ.
”Gì cơ?” Giang Trừng nghe không rõ.
Đại sư tà mị không lặp lại mà hỏi cô: “Bé thích Thanh Đăng?”
”Sao lại hỏi vậy, ừ thích.” Giang Trừng lại thấy chẳng lành.
”Dù lão có thành thế nào cũng vẫn thích?” Đại sư tà mị hỏi tiếp.
Giang Trừng cân nhắc một lúc, thành thật lắc đầu: “Tôi không dám chắc,
biết đâu anh ấy thay đổi rồi tôi lại không thích nữa, chuyện này chẳng
ai đảm bảo được hết, trước khi tới đây, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích anh ấy.”
”Ha ha ha ~ Tốt tốt tốt ~”Nghe thế đại sư tà mị tự dưng lại hào hứng
hơn, thò tay xoa mặt cô, “Nhớ lời bé nói đấy nhe, ta giao kịch hay mình
muốn thưởng thức cho bé đấy.”
Vừa nói, y vừa nhẹ nhàng ngắt lấy đóa hoa kia, nhét thẳng vào mồm.
Giang Trừng: Ối đệt khoan, phải bảo tôi chuyện anh định làm hẵng đãããã!
Giang Trừng - kẻ phải khiếp sợ bởi độ họa hại của đại sư đã méo cả mặt,
cộng dồn mấy câu vừa nói, lão này chắc chắn sẽ lại hại đời cô, lại còn
là một vố lớn nữa kia! Xin anh ngừng quậy, được không! Cái bông này rốt
có công dụng gì, nói rõ hẵng đã! Giang Trừng ôm đầu, chừng như sắp điên. Sau khi đến thế giới này, sao cô cứ gặp phải cái ngữ thích họa hại
người khác trong im lìm vậy, có gì từ từ nói chứ!
Giang Trừng cáu kỉnh còn đại sư tà mị lại bình tĩnh vô cùng, y sẽ rất
vui nếu có thể khiến Thanh Đăng không vui, huống hồ giờ lại còn được
thưởng thức thêm màn Giang Trừng điên dại, vui hơn nhiều.
Kéo Giang Trừng sang, đại sư tà mị ôm chầm lấy cô, thủ thỉ bên tai: “Bé
tự nhào nặn một Thanh Đăng mới hoàn toàn, một Thanh Đăng thuộc về mình,
được không?”
Đóa kỳ hoa này tên là Thông Minh, hiểu thấu lòng người, tỏ tường niệm
dục, có thể trao cho con người tấm lòng thơ bé, khiến họ trong sáng tựa
lúc mới chào đời. Tóm lại, người nuốt hoa này có lẽ sẽ hồn nhiên như con trẻ vừa lọt lòng, vẹn nguyên hoàn hảo. Đã vậy, tất cả những gì đã mất
đi trước kia hẳn sẽ quay về, ví như tơ tình khuyết thiếu chẳng rõ lý do
của lão Thanh Đăng.
Chính lúc chạm vào đóa hoa này, đại sư tà mị đã lờ mờ ngộ ra, chỉ không
biết nó sẽ ảnh hưởng thế nào, đem lại hậu quả gì cho người hai nhân cách như mình. Nhưng bí ẩn như này thú vị hơn mà phải không?
Nghĩ đến đây, đại sư tà mị càng vui vẻ ngóng trông hơn.
Đột ngột được ôm vào lòng, Giang Trừng cáu điên vừa định tát bật họa hại ra, đại sư đã nhũn người đổ xuống. Cô vô thức duỗi tay ôm eo y.
”Đại sư? Đại sư họa hại? Thanh Đăng đại sư?” Giang Trừng lay cơ thể mềm
rũ của đại sư, y lại chẳng có phản ứng gì. Dẫn một tia linh khí từ đầu
ngón tay định dò vào mạch y, nhưng vừa chạm vào huyệt đầu tiên đã bị bắn ra, Giang Trừng bó cánh, đành phải bế đại sư cao lớn theo kiểu công
chúa rời khỏi đây, mọi chuyện tính sau.
Cơ mà vụ này lại chuẩn tuýp “họa vô đơn chí”, cô mới bế người lên, chưa
kịp rời đi đã thấy mặt đất dưới chân sáng lóe, cuốn cả cô và đại sư đang mê man trong lòng vào một cái xoáy.
Ờ, lại là cái ngữ truyền tống trận chết tiệt! Trước mắt tối sầm, Giang
Trừng buột miệng chửi khẽ. Cô chẳng tài nào hiểu nổi đám tu sĩ này, thật đấy, hơi tý lại bày cả đống truyền tống trận làm gì, đi đứng hẳn hoi
vào không được à? Mới cả báo lá cải mười mươi đã bảo truyền tống trận
rất hiếm rất khó hi hữu lắm mới gặp, vậy mà sao từ lúc vào đây đến giờ
cô lại đụng những mấy lần cơ chứ.
Nếu vẫn chưa ngất, đại sư tà mị sẽ giảng giải rằng, những chỗ bảo vật có linh thú thủ hộ như này hay có trận truyền tống ngẫu nhiên, vì nơi cộng sinh với bảo vật bị lấy kia thường sẽ sụp đổ. Chỗ cất giấu những món
bảo vật dành riêng cho hậu duệ thì càng phải có truyền tống trận, nhằm
để hậu duệ sở hữu nó có thể đến một nơi an toàn khác ngay, đỡ bị cướp.
Giang Trừng vốn định ngoan ngoãn chờ Thanh Đăng đại sư bản chính quay
về, cùng anh rời khỏi đây, ấy vậy mà người tính không bằng trời tính,
chúng ta mãi sẽ chẳng biết được rồi cuộc đời mình sẽ đi đến đâu, nhất là khi đính kèm một tên họa hại chả biết chết sống là gì.
Đinh ninh lần này sẽ bị truyền tống đến mộ U Tổ hoặc một thành chết nào
khác, nhưng Giang Trừng hoàn toàn không ngờ được rằng truyền tống trận
này hơi đỉnh, khoảng cách phải gọi là nhảy vọt, họ chẳng những rời khỏi
hang động trong thành chết mà còn thoát cả mộ U Tổ, đến thẳng... Ma vực.
Ờ đấy, Ma vực, sào huyệt của ma tu.
Nhìn chiếc lưới to màu tím thoắt ẩn thoắt hiện bao trùm cả vòm trời, lại nhòm đám ma kết đỏ - loại cỏ đặc trưng của Ma vực mọc khắp nơi và ba
chữ Ma Chủ thành khổng lồ được khắc trên tường thành cao ngất gần đấy,
Giang Trừng phát hiện, họ chẳng những đã đến Ma vực, mà còn đến ngay
thành chủ của Ma vực nữa kìa!
Với những tu sĩ chính phái như họ, ở cõi tu chân, nơi nguy hiểm nhất
không phải là tứ đại hung địa vang danh khắp chốn, mà là Ma vực nằm ở
cực tây thế giới, mảnh đất chỉ có ma tu mới biết cách đến, chỉ có ma tu
mới ngụ lại này. Chẳng linh tu đạo tu nào tùy tiện bén mảng đến đây chịu chết, huống hồ là phật tu - thiên địch của ma tu. À tất nhiên phải chừa đám khuyết tật não và bọn có thâm thù đại hận tính liều mình lưỡng bại
câu thương ra.
Trong một vạn ma tu chẳng có lấy một kẻ không căm thù tu sĩ chính đạo,
dầu gì cũng là ngữ cùng hung cực ác, nếu không đã chả mệnh danh ma tu.
Mà đã là ma tu thì thường sẽ thế này: Gặp phật tu, đánh ngay không nói
nhiều, có thua cũng phải đánh; gặp đạo tu linh tu, thắng được thì bắt
thịt, luyện thuốc, luyện vũ khí…, thua thì chạy.
Nghe đâu trong mắt phật tu, ma khí của ma tu bắt mắt hệt vết mực trên
giấy trắng, ngược lại, với ma tu, phật quang thánh khiết trên người phật tu cũng như đèn rạng giữa đêm đen.
Vứt một phật tu lợi hại như đại sư đến đây thì khác nào quẳng một chú dê béo vào bầy sói? Chưa kể đại sư còn đang bất tỉnh nữa chứ! Đệch!
Ma vực trong truyền thuyết lại chẳng có tầng không đầy những bụi mù hay
sương lạ tím ngắt, ngoài tấm lưới to trên trời và những kiến trúc kỳ lạ
đồ sộ đàng xa, thì vẫn chưa có gì quá khác so với thành trì của tu sĩ
bình thường. Về phần ma tu có ăn mặc làm đỏm chẳng giống ai không, Giang Trừng vẫn chưa rõ lắm, vì cô chưa gặp một ma tu nào đi ngang qua.
Cái truyền tống trận kia vẫn chưa quá đáng lắm, không ném hai người chả
chuẩn bị gì ráo vào giữa đám ma tu, chỉ vứt họ trên một con đường nhỏ
ngoài thành.
Đang mừng vì không có ma tu nào đi ngang, Giang Trừng đã lại phát hiện
xa kia khói bụi cuồn cuộn, ma khí rợp trời đến nỗi một linh tu quèn như
cô cũng không lờ đi nổi.