ĐẠI SƯ BIẾN MẤT.
”Sư phụ, từ xa đã nghe tiếng khóc của ba sư muội, xảy ra chuyện gì thế
ạ?” Một giọng nói hơi quen khiến Giang Trừng phải ngẩng cái đầu đang vùi xuống cuốn sách của mình lên.
Một thiếu nữ áo xanh ngọc và một thiếu niên áo lam, một trước một sau
bước vào đình. Thiếu nữ nọ cười dịu dàng, ba loli đang vùi mặt khóc
trong lòng Tạ sư bá thấy thiếu nữ thì quen hơi nhào tới nắm váy cô ta,
nhao nhao gọi Thanh Sương sư tỷ, Thanh Sương sư tỷ.
”Hảo sư muội, Mỹ sư muội và Lệ sư muội, chẳng phải đã nói lớn lên muốn
thành đạo lữ của Tạ sư thúc các muội ư? Thế thì không được khóc nhe ~
Bằng không, sư phụ tỷ không thích các muội, không cho các muội làm đạo
lữ của mình đâu ~” Thiếu nữ ngồi xổm xuống, ôm cả ba loli rồi chùi cái
mũi ửng đỏ vì khóc của từng đứa, giọng ngập tràn thương yêu.
Lần đầu và lần thứ hai gặp mặt quá khác nhau, đến nỗi Giang Trừng phải
ngờ rằng mình đã nhận nhầm người, có khi thiếu nữ này là chị em gì đó
với cái cô lần trước.
Ngay hôm Giang Trừng mới đến sơn phái Dung Trần, lúc tam sư tỷ Trịnh Dao đưa cô về đỉnh Bạch Tín cũng đã gặp một cô gái trên đường, cô gái đó
thái độ chả xanh chín gì, còn chê cô nửa đực nửa cái, Giang Trừng nhớ
tam sư tỷ giới thiệu tên cô ta là Hứa Thanh Sương, không lẫn đi đâu
được. Vẫn cậu thiếu niên này theo sau.Read more…
Nhưng xem thái độ hôm đối chọi với tam sư tỷ và thái độ hôm nay của cô ta, chậc, khác xa.
”Nên ba sư muội phải ngoan, không được khóc... ha.” Hứa Thanh Sương áo
xanh dịu dàng dỗ được một nửa, chợt trông thấy Giang Trừng đang ngồi bên bàn đọc sách trong góc, mặt mày biến sắc ngay, biểu cảm cứ như táo bón, âm cuối của lời dỗ dành dịu dàng kia gượng gạo trúc trắc lắm thay.
Ba loli không nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của Thanh Sương sư tỷ bọn nó, đứa nào đứa nấy bịt mắt cam đoan.
”Vâng, bọn muội không khóc nữa ~”
”Bọn muội đã lên bảy rồi, còn khóc nhè thì mất mặt lắm.”
”Là nhị tỷ bắt đầu trước đấy ạ! Muội nín rồi!”
Giang Trừng đứng dậy bước sang, cười chào: “Thanh Sương sư tỷ?” Ngó bản
mặt thối hoắc nhưng lại như dè chừng gì đó, không dám trả treo của Hứa
Thanh Sương, nụ cười của Giang Trừng càng chân thành hơn. “Thì ra Thanh
Sương sư tỷ là đệ tử của Tạ sư bá, lần trước gặp mặt thất lễ quá rồi.”
”Trừng Trừng sư điệt đã gặp Thanh Sương rồi à?” Tạ sư bá lấy làm ngạc nhiên.
Giang Trừng: Trừng Trừng sư điệt là kiểu xưng hô gì rứa...
Thấy vẻ mặt chả đẹp đẽ gì của Hứa Thanh Sương, Tạ sư bá như chợt sáng tỏ điều gì, khẽ cau mày. Nhưng ông không lập tức tra hỏi, chỉ giới thiệu
Hứa Thanh Sương và thiếu niên áo lam - cái bóng lặng lẽ sau lưng cô nàng với Giang Trừng: “Đây là hai đệ tử của ta, nhị đồ nhi Hứa Thanh Sương,
tiểu đồ nhi Hứa Tố Tề.”
Rồi Tạ sư bá lại bảo hai người: “Trừng Trừng sư điệt là đệ tử mới của
tiểu sư thúc các con, các con là sư tỷ sư huynh, phải yêu thương sư muội nhiều vào.”
”Vâng, sư phụ.” Hứa Thanh Sương mặt thối, bất đắc dĩ đáp lại, còn Hứa Tố Tề áo lam dè chừng sắc mặt của Hứa Thanh Sương, thấy cô đã trả lời mới
thở phào, ngoan ngoãn dạ vâng.
Giang Trừng không dằng dai, cùng đọc một quyển linh tự với ba chị em
loli Xinh Đẹp Quá, Hứa Tố Tề cũng bị Tạ sư bá đuổi sang chỗ họ, bảo cậu
dạy linh tự cho cả bốn. Còn Hứa Thanh Sương thối mặt được Tạ sư bá hiền
lành gọi sang một góc đàm đạo cuộc đời.
Cái đình cũng chỉ rộng bấy nhiêu thôi, bọn Giang Trừng ngồi chỗ mấy cái
bàn bên trái, Tạ sư bá và Hứa Thanh Sương thì ở mé phải, chỉ cần để ý
thì sẽ nghe được họ nói gì. Thế là mấy đứa ngồi học bên đây dựng thẳng
lỗ tai lên nghe bên kia nói chuyện.
Tạ sư bá thở dài bảo: “Thanh Sương, con lại vô lễ với Dao Dao sư tỷ rồi?”
Hứa Thanh Sương không đáp.
Tạ sư bá bắt đầu càu nhàu: “Ta cũng đã nghe chút chuyện về huynh trưởng
và Dao Dao sư tỷ của con, ngoài hai đương sự ra, người ngoài chúng ta
sao rõ được sự thật thế nào, huynh trưởng đã không để bụng, tội gì con
cứ phải giữ rịt không buông? Con khó chịu, thấy con như vậy, huynh
trưởng và Dao Dao sư tỷ của con cũng chẳng vui vẻ gì. Ta nhớ hồi bé, con thích Dao Dao sư tỷ nhất, giờ thành thế này, thực khiến những người
quan tâm đến các con như bọn ta lo lắng.”
Hứa Thanh Sương không kìm được buột miệng: “Dù có ra sao, cô ta cũng không nên tổn thương ca ca con!”
Tạ sư bá đặt tay lên trán cô, “Chuyện tình cảm, nếu có một người tổn
thương thì người còn lại cũng chẳng thể nào vô sự, như ta đã nói, chúng
ta rốt vẫn chỉ là người ngoài cuộc, sao định luận nổi chuyện họ chứ?
Thanh Sương còn bé, hôm nào đấy gặp người trong lòng sẽ hiểu thôi.”
”Nhưng con...”
”Thanh Sương ngoan nào, đừng để huynh trưởng con lo nghĩ, tháng này lại
có thư gửi từ Thương Nguyên đến, nó vô cùng lo lắng cho con, nếu Thanh
Sương vẫn không nghe lời, răn mãi không sửa, lúc hồi âm huynh trưởng
con, ta sẽ kể chuyện con lại lục đục với Dao Dao sư tỷ đấy.”
”Đừng mà sư phụ! Sức khỏe của ca ca vốn đã không tốt, đừng để huynh ấy lại nhọc nhằn vì con!”
”Biết thế thì con cũng tự kiểm điểm lại mình đi thôi. Thanh Sương, đồ
nhi ngoan, nào, giơ tay hứa với sư phụ, lần sau gặp Dao Dao sư tỷ sẽ
không gây sự nữa, sẽ lễ phép hơn, và sẽ xin lỗi vì trước đó mình đã thất lễ.”
Hứa Thanh Sương cứ như con mèo bị điểm trúng tử huyệt, dùng dằng giơ một tay lên, lí nhí hứa rồi hờn dỗi: “Sư phụ, con không còn là trẻ nít
nữa.”
”Con mới bao lớn chứ, không phải trẻ nít thì là gì, với sư phụ thì đứa
nào cũng đều là trẻ nít cả, dù có tu đến Kim Đan Nguyên Anh hay thậm chí đại thành Độ Kiếp, cũng vẫn chỉ là trẻ nít. Mà đã bảo mình không còn là trẻ nít, thế tại sao lại giở thói trẻ nít ra. Thôi, lát nữa đi đưa quà
xin lỗi Dao Dao sư tỷ, phải chân thành, tự mình làm mẻ bánh, loại lần
trước sư phụ dạy con ấy, khá lắm. Làm nhiều một chút cho cả Trừng Trừng
sư muội nữa, con là sư tỷ mà không tặng một món quà gặp mặt nào thì
không hay.”
”Con biết rồi sư phụ.” Hứa Thanh Sương ảo não.
”Kể ra thì Thanh Sương cũng đã luyện đến Dung Hợp trung kỳ rồi phải
không? Khá lắm, không lười biếng, sư phụ sẽ thưởng, con muốn gì nào?” Tạ sư bá cười ha hả vẫy tay với mấy đứa dỏng tai thật cao bên kia, cũng
bảo Hứa Tố Tề: “Tố Tề cũng thế, muốn quà gì, chỉ cần sư phụ có là được.”
Xem ra đây không phải là lần đầu Hứa Tố Tề và Hứa Thanh Sương được sư
phụ tặng quà, ngay cả Hứa Tố Tề im lặng nãy giờ cũng phải bất đắc dĩ
thưa: “Sư phụ, bọn con thật chẳng còn là trẻ nít nữa.”
Tạ sư bá: “Rồi rồi rồi, Tố Tề và Thanh Sương đều không còn là trẻ nít nữa, vậy các con thích quà gì nào ~”
Ba chị bé giả vờ học chữ bên kia không kìm được tiếng cười khúc khích
rồi lại vội vàng bụm miệng, gắng ra vẻ nghiêm túc. Giang Trừng thì chẳng nín nhịn làm gì, cứ hễ muốn là cô cười thôi, Hứa Thanh Sương nghe
tiếng, ngoái đầu lườm một cái.
Thực ra Giang Trừng khá ngưỡng mộ cô ta, trong trí nhớ của cô, người duy nhất sẽ nói chuyện với cô như thế chỉ có mẹ mình, tiếc rằng bà mất quá
sớm. Nhìn sư phụ người ta như vú em rồi xem lại sư phụ mình, Giang Trừng xác định, đại sư đang dìm cô.
Hiện Giang Trừng đang học hai môn ở đây, một là kiến thức căn bản về cõi tu chân, giáo viên: Tạ sư bá. Tạ sư bá dịu dàng này là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cao thâm hơn sư phụ Bạch Nhiễm Đông của cô, dạy mớ kiến thức
căn bản hơn cả căn bản này mà chẳng có vẻ gì là phiền hà, các loại sự
tích điển cố hễ muốn là tuôn, bài giảng sinh động thú vị, không khiến
học trò cảm thấy khô khan nhàm chán, dù có là trẻ con hiếu động cũng vẫn vui vẻ nghe giảng.
Nhìn Tạ sư bá gọi chị bé loli đứng dậy trả lời một câu hỏi cực dễ, sau
đó vui vẻ khen cô bé, Giang Trừng càng có cảm giác như mình đang học mẫu giáo.
Ngoài kiến thức căn bản còn môn rèn chữ, chữ phải rèn ở đây không phải
là chữ bình thường, mà là một loại sách linh tự, tổng cộng có một ngàn
linh tám chữ, chế bùa luyện khí luyện đan hay tu luyện gì cũng phải xài
loại linh tự này.
Tuy là món vô cùng căn bản, nhưng những người tu luyện nhuần nhuyễn chỉ
cần dùng tay lăng không viết chữ là đã có thể thành chiêu cực mạnh, đây
là sách linh tự căn bản nhất, người mới nhập môn đều phải học. Ba chị bé đã học xong, mỗi ngày đều phải ôn lại, còn Giang Trừng, dù gì cũng đã
là người lớn, lại còn khá sáng dạ nên chả khó khăn gì mấy, nhưng học
linh tự không như học chữ bình thường, bắt buộc phải nhớ như in, nhớ đến mức quen thuộc, đặt bút không chút chần chừ, chỉ có vậy thì chữ mới lóe sáng, chữ lóe sáng mới gọi là biết là thuộc.
Giang Trừng chăm chỉ học chữ, chữ nào không biết sẽ hỏi Tạ sư bá hoặc
bọn Hứa Thanh Sương, Hứa Tố Tề, hai người này đã là tu sĩ Dung Hợp kỳ,
ghê gớm hơn Giang Trừng chưa lên cả Trúc Cơ nhiều. Ngay cả ba chị bé
loli mới lên Trúc Cơ cũng được dịp chỉ bảo Giang Trừng vài chữ.
Ba sư tỷ loli tranh nhau dạy tiểu sư muội mới tới, quên cả học chữ phần
mình, chỉ lo xoắn xuýt quanh Giang Trừng, chị một câu em một câu giảng
giải cho cô, mách cô phải viết thế nào mới ổn. Tạ sư bá đứng ngay sau
lưng cả bọn, chốc thì chỉnh lại chỗ sai, chốc lại hướng dẫn hai đệ tử
nhà mình tu luyện những thứ cao thâm hơn.
Ba thầy trò họ áp dụng cách thức một hỏi một đáp, Giang Trừng nghe chừng hai câu hỏi đã nhận ra mình hoàn toàn chả hiểu gì, đành tiếp tục vùi
đầu nghiền sách linh tự căn bản nhất dưới sự giúp đỡ của ba chị bé.
Giang Trừng một ngày thuộc năm mươi linh tự, được Tạ sư bá khen một hồi, tặng cả một đóa dâm bụt -- chính tay Tạ sư bá trồng. Ba chị bé loli
cũng có phần, khấp khởi cài lên tóc. Xong việc còn đòi giắt bông bụp vào tai Giang Trừng, Giang Trừng cân nhắc độ “dễ nhìn” của gương mặt giai
đẹp và bông bụp cặp bên tai, đảo mắt ngó lơ ba loli.
Nhưng Hứa Thanh Sương lại thúc cho một đòn, cô ta trợ sức ba loli, dữ
tợn hung tàn cắm đóa dâm bụt thắm tươi lên đầu Giang Trừng, còn thắt một cái nút to, tháo không được.
Tạ sư bá cười cười ngắm đồ đệ và sư điệt nhốn nháo, chẳng định ngăn cản. Thực ra, thế hệ nào cũng sẽ gom các đệ tử hòm hòm tuổi nhau của sư
huynh muội lại dạy chung, có thế thì sau này bọn nhỏ mới đoàn kết hơn.
Đương nhiên, lý do quan trọng nhất chính là thế hệ nào cũng sẽ có kẻ
lười dạy đệ tử và người ưa nhọc công làm vú em.
Giang Trừng học mẫu giáo ở sơn phái Dung Trần, còn Thanh Đăng đại sư ở
chùa Thượng Vân thì chẳng được nhàn nhã như cô. Trước đó phải mất hơn
nửa tháng mới đưa Giang Trừng đến nơi, một mình anh thì chả cần tới nửa
tuần trà đã về đến chùa Thượng Vân.
Đến nơi, Thanh Đăng đại sư không làm tăng quét dọn dưới gốc hạnh cổ nữa mà một mình vòng ra sau núi.
Sau núi chùa Thượng Vân là một nơi nguy hiểm chẳng kém tứ đại hung địa - đầm Quỷ Trảo, rừng Mê Vụ, thung lũng U U và đất Táng. Mới đầu xây chùa
Thượng Vân ở đây cũng là để trấn mảnh đất đại hung này -- khe nứt Ma
Khí. Bên trong khe thường có các loại ma vật âm sát sinh sôi tự nhiên,
cũng có ma vật ở thế giới bên ngoài xông vào hòng xâm nhập nhân gian,
toàn bộ đều bị phật khí cuồn cuộn phong ấn sau núi.
Nơi đây tịnh không bóng cỏ, môi trường sống cực xấu, người phàm đến đây
sẽ bị khí ma sát dạng sương mù xói mòn thành xương trắng chỉ trong một
hơi thở, dù có là tu sĩ bình thường cũng sẽ chẳng trở tay kịp, bị ma sát hấp thụ chỉ còn xác rỗng sau vài hơi thở.
Thanh Đăng đại sư đến sau núi, trụ trì Thù Ấn đã chờ sẵn ở đấy cùng thú
cưng mèo đen chễm chệ trên đầu, bên tay bày bộ kỷ trà gã vớ bừa theo,
đang thong thả nhẩn nha phẩm trà.
”Sư thúc đến hậu sơn, nghĩa là y lại sắp ra rồi nhỉ. Tuy không phải lần
đầu tiên, nhưng gần đây ma khí ở khe nứt hậu sơn sôi trào cực lực, sư
thúc phải cẩn thận hơn nhé.” Thù Ấn híp mắt bảo.
Với ánh mắt từ bi và vẻ mặt bình thản, Thanh Đăng đại sư gật đầu với gã, sau đó, tấm áo tăng trắng muốt chậm rãi bước vào khe nứt đỏ thẫm. Ánh
vàng lóe lên, sắc đỏ sậm nuốt chửng áo trắng.
Thế giới trong khe nứt là một đồng hoang đất đỏ, không khí đỏ nhạt mơ
màng, bầu trời lập lòe sáng, chốc chốc lại dậy tiếng rít tiếng hí hoang
mang lòng người. Thanh Đăng đại sư như một ngọn đèn, phật quang màu vàng trên người cực kỳ bắt mắt, những bóng đen vây quanh anh hễ chạm vào
phật quang sẽ gào thét rồi biến thành bụi đỏ. Nhưng dù biết là nguy
hiểm, những con quỷ cắc ké xem ăn uống cắn nuốt là bản năng ấy vẫn không từ bỏ, quanh quẩn gần bên, lom lom nhìn Thanh Đăng đại sư.
Thanh Đăng đại sư như không trông thấy chúng, sải chân không nhanh không chậm, vững bước đến ngồi trước một tảng đá to đã bị xói mòn.
Lặng lẽ ngồi được một lúc, anh lại dứt khoát phủi bụi trên tảng đá rồi nằm dài xuống nhắm mắt, như định ngủ.
Trước đó, rất nhiều bóng đen la đà trong không khí vì phật quang nồng
hậu trên người anh mà không dám đến gần, nhưng dần dần, chúng lại phát
hiện phật quang lấp lánh kia yếu đi, thậm chí sau rốt còn biến mất.
Sau khi người nằm trên tảng đá to mất phật quang hộ thể thì nom vừa vô
hại vừa ngon lành, với các tiểu quỷ dập dềnh này, đây là thời cơ tốt
nhất để ăn thịt anh. Vì thế bóng đen ùn ùn thét gào bao vây lấy Thanh
Đăng đại sư, sốt ruột chia chác máu thịt anh.
Thanh Đăng đại sư nằm đấy chợt mở bừng mắt, đôi mắt vốn thanh tịnh kín
đáo lại đỏ như máu, mi mày từ bi chất chứa ý nhị khó tỏ bằng lời. Thanh
Đăng đại sư bây giờ, tuy mặt mũi vẫn hệt Thanh Đăng đại sư ban nãy,
nhưng ai nấy nhìn thấy cũng sẽ tưởng là hai người khác nhau. Một thanh
khiết tự chủ, như gió mát trăng sáng; một dầy đặc hỗn mang, như đầm lầy
ăn thịt người.
Những ngón tay thon dài tóm lấy một tiểu ma đang hoảng hốt giãy dụa, môi đỏ mấp máy, nuốt non nửa tiểu ma vào bụng.
”Dở quá, mấy thứ trong này vẫn cứ dở như vậy.”
Y vừa dứt lời, cơ thể của tiểu ma hóa thành bột vụn. Bàn tay biếng nhác
buông bên người, chộp bừa bóp nát một con tiểu ma, chuỗi Bồ Đề Tử trên
tay phủ một lớp bụi, ảm đạm.