Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 16: Chương 16




Edit: Tiểu Quai Quai Nhà Ai

Beta: Tiểu Nhật Dạ

Ngôn Bình có chút sửng sốt, các học sinh khác lại không cho là đúng bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Thưa thầy, thần kinh Trương Hiểu chính là có vấn đề.”

“Cô ta bảo mình có thể nhìn thấy quỷ, nào có quỷ a.”

“Thầy không cần để ý đến cô ta đâu, lúc nào cổ cũng gạt người.”

Nữ sinh luống cuống, gương mặt bắt đầu đỏ bừng: “ Thầy, em thật sự không nói dối mà.”

Sắc quỷ ỉu xìu trở lại bên Ngôn Bình: “Bây giờ phải làm thế nào?”

Ngôn Bình lườm hắn một cái, mặc kệ, rồi quay xuống bên dưới sớm đã náo loạn thành một đoàn nói: “Các em không nên ầm ĩ nữa, chúng ta tiếp tục bài học.” Rồi nói với nữ sinh: “Trương Hiểu, hết giờ học đến văn phòng của thầy một chuyến.”

Nhìn các học sinh khác cười cợt chế nhạo, nữ sinh lại một bộ dạng muốn khóc. Ngôn Bình nhớ tới hoàn cảnh lúc nhỏ của mình, cũng giống như lúc này, trong ngực dâng lên cảm giác đồng tình, rồi lại vì không có biện pháp giải thích, đành bất đắc dĩ cười cười.

“Những học sinh kia bắt nạt người, thật đáng ghét.” Sắc quỷ thấp giọng lầu bầu một câu, không dám lại chạy loạn nữa, chui vào búp bê thế thân.

Tan học, các học sinh lần lượt ra về.

Nữ sinh đi tới trước mặt Ngôn Bình, Ngôn Bình vươn tay nhẹ xoa đầu an ủi, rồi mang theo cô bé đến văn phòng làm việc.

Các thầy cô khác đều đã đi ăn cơm, Ngôn Bình để nữ sinh ngồi xuống bên cạnh.

“Thầy, em thấy được thật đó.” Nữ sinh ngẩng đầu nóng nảy nói, “Về sau lại biến mất bên cạnh thầy, em nói không sai đâu.”

“Thầy biết!” Ngôn Bình cười cười từ trong túi mình lấy ra búp bê thế thân của Sắc quỷ để lên bàn. Nữ sinh kinh ngạc nhìn Sắc quỷ từ trong búp bê đi ra, ngồi lên bàn.

“Em cũng không có gì không bình thường cả, chẳng qua là em có mắt âm dương, có thể thấy một vài thứ người khác không thể thấy mà thôi.” Ngôn Bình cười nói, “Bởi vì em tâm địa thiện lương, ánh mắt sạch sẽ nên nhìn được những thứ kẻ khác nhìn không thấu.”

Ngôn Bình nói xong, Sắc quỷ ở bên cạnh hếch mũi coi thường: “ Hứ, đạo sĩ thối nhà ngươi, lúc nào cũng khi dễ bắt nạt ta, một chút cũng không tốt bụng thiện lương.”

Ngôn Bình trừng hắn một cái, lại nói tiếp: “Nhưng mà, dù sao cũng rất nhiều người không thể nhìn thấy, cho nên em không cần tùy tiện nói với người khác em thấy cái gì, bởi vì người không thấy sẽ không hiểu được.”

“Lão sư là đạo sĩ sao?” Nữ sinh tò mò hỏi.

Ngôn bình cười to, “Em đừng nghe hắn nói linh tinh, thầy chỉ là một linh sư (*) thôi.” Nghĩ nghĩ một chút, bổ sung, “Thầy được hiệu trưởng mời tới, bởi vì nghe nói trong trường có lệ quỷ, đây chính là nguyên do thầy ở đây. Em có mắt âm dương, vậy em có từng thấy qua lệ quỷ kia?”

(*) linh sư: pháp sư về lĩnh vực tâm linh.

“Lệ quỷ? Thầy nói Bối Bối sao?” Nữ sinh biện bạch, “Bối Bối không phải lệ quỷ, Bối Bối rất tốt a.”

“Em biết cô ta?” Nhận thấy có manh mối, Ngôn Bình cao hứng, “Em có thể cho thầy biết tình huống cụ thể không? Trong trường có vài người vì cô ta mà bị thương, thầy nghĩ em cũng không muốn tiếp tục có thêm người bị thương, sinh bệnh đi.”

Do dự một chút, nữ sinh nói: “Bối Bối so với em lớn hơn một năm, chị ấy học lớp 11. Bởi vì em có thể nhìn thấy thứ kia, nên các bạn học đều rất ghét bỏ em, chỉ có chị ấy thường xuyên tới tìm em chơi đùa, nghe em kể chuyện quỷ quái linh tinh. Chị ấy tốt lắm, lớn lên vô cùng xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, các nam sinh đều rất thích, nhưng các nữ sinh đều bài xích chị ấy.

Đại khái vào mấy tháng trước, có một nam sinh theo đuổi Bối Bối, nhưng Bối Bối không đồng ý. Vì thế nam sinh rất tức giận, tìm người cường bạo Bối Bối.” Nữ sinh bắt đầu nghẹn ngào. “Ngay tại cái hành lang phía bên cuối nhà kho kia. Về sau, người tuy rằng đã bắt được, thế nhưng bạn bè, đồng học trong trường đều dùng giọng điệu mỉa mai, ý nói Bối Bối dụ dỗ nam sinh kia, đáng đời bị như thế. Bối Bối không chịu nổi, hai thángtrước ở trong nhà kho kia tự sát.” Cô bé nói xong, nước mắt ào ào tuôn rơi.

Ngôn Bình thổn thức không thôi.

Sắc quỷ cũng tức giận đến nỗi không ngừng đập bàn, “Những học sinh này là ai a, miệng lớn như vậy, ác độc như vậy, sau này chết đi sẽ bị đày xuống tám tầng địa ngục cắt lưỡi. Đạo sĩ, chúng ta mặc kệ đi, bọn họ xứng đáng bị lệ quỷ quấn thân mà.”

Nữ sinh hơi sợ hãi nhìn Ngôn Bình: “Thầy, Bối Bối thực sự không phải người xấu. Mấy người… kia bị thương, là vì Bối Bối đã chết, bọn họ còn mắng Bối Bối, em tức giận cùng bọn họ tranh cãi, họ quay sang mắng em. Bối Bối không muốn hại người, cô ấy chỉ muốn giúp em thôi. Thầy, thầy đừng thương tổn Bối Bối được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.