CHƯƠNG 43:
Edit: Tiểu Nhật Dạ
“Bỏ nhà đi a…” Ngôn Bình xoa cằm, “Không xong a, mất công làm một bàn thức ăn lớn như vậy, ngon thế này.” Nói rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm đũa, gắp lên một miếng bầu dục, “Hơn nữa, ta đang nghĩ muốn thương lượng với ngươi, giúp ngươi tìm một thân thể nha… Aiz, ngươi không muốn thì thôi vậy.”
“Thân thể…” Mắt Đào Hải sáng lên, vội chạy tới bàn ăn, “Cái gì thân thể, thân thể như nào?”
Ngôn Bình liếc mắt lườm Đào Hải, “Ngươi muốn bỏ nhà đi cơ mà, vậy nên thân thể cũng không cần cơ mà.”
Đào Hải ở dưới bàn đá đá Ngôn Bình, “Đáng ghét, mau nói mau nói.”
“Chính là muốn tìm một thân thể cho ngươi, chẳng lẽ ngươi cứ muốn như vậy, bay bay mấy chục năm a?”
“Là thân thể như nào? Cũng không thể cướp đoạt thân thể người sống.” Đào Hải lẩm bẩm, “Ta không muốn vì mình mà hại chết người khác.”
“Ta đâu có nói là đoạt lấy thân thể người sống.” Ngôn Bình nói, “Như vậy chỉ tổ giảm thọ.”
“Vậy là thế nào?” Đào Hải thần sắc đầy chờ mong.
“Muốn biết sao?” Ngôn Bình nâng cằm, nhàn nhã nhìn Đào Hải.
“Muốn, đương nhiên muốn.” Đào Hải mở to hai mắt nhìn Ngôn Bình, trong mắt tràn ngập ánh sáng.
Ngôn Bình quay đầu, dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung gõ gõ chiếc đũa, “Hiện tại hơi đói, ăn no sẽ nói cho ngươi biết.”
“Hanh!!” Đào Hải oán hận hanh một tiếng, cố sức đá cái ghế, buồn bực bới bới rau. Tuy rằng mùi thức ăn rất thơm, ngửi thấy liền muốn ăn, thế nhưng trong ngực lại vô cùng oán hận, thực không có tâm trạng ăn uống, chỉ mong Ngôn Bình ăn mau lên.
Thấy Ngôn Bình rốt cuộc đã buông bát, trong lòng Đào Hải vui vẻ một trận. Tất nhiên Ngôn Bình biết Đào Hải đang suy nghĩ gì, nhưng chỉ là chậm rãi ngồi thẳng, thỏa mãn thở dài một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ, “Hẳn là đúng giờ nha.”
“Giờ gì?” Đào Hải ngây thơ nhìn Ngôn Bình, “Đúng giờ cái gì… Chuyện gì xảy ra…” Đào Hải bỗng nhiên kinh hoảng phát hiện ra mình dần có thực thể, vậy mà không hề có cảm giác thống khổ như lúc bị nhét bùa vào người, dĩ nhiên… Hiện ra thực thể.
“Đạo… Đạo sĩ, có chuyện gì vậy, ngươi… Ngươi làm cái gì?” Đào Hải kinh ngạc nhìn thân thể mình.
” ‘Tá thể’ a.” Ngôn Bình lơ đãng cười, “Ngươi ngược lại không chịu nghe lời ta, ta chỉ có thể đem ‘Tá thể’ trộn lẫn với thức ăn, đun nóng lên, sẽ làm thời gian giữ được thực thể lâu hơn, hơn nữa còn trộn với thức ăn bổ thận tráng dương, hy vọng sẽ có ích với thân thể ngươi.”
Ngôn Bình cười gian xảo nói, Đào Hải tức giận nghiến răng ken két, bặm môi hung tợn nhìn chằm chằm Ngôn Bình.
Ngôn Bình ha ha cười, “Như vậy thật không tốt, vốn dĩ ta đã an bài một đêm lãng mạn thế này.” Sau đó cúi người tới gần sát Đào Hải, “Hơn nữa đã lâu rồi chưa làm, ngươi hẳn là bị kìm nén đúng không.”
Không biết có phải vì bên trong cơ thể có bùa chú của Ngôn Bình hay không, lúc Ngôn Bình ghé vào tai nói chuyện, một luồng hơi thở phả ra, Đào Hải có cảm giác cả người tê dại, dường như thân thể không phải do mình điều khiển nữa.
“Thế nhưng… Thế nhưng… Ta muốn ở phía trên.” Đào Hải vẫn tiếp tục đấu tranh tới cùng.
“Vấn đề này, — chúng ta có thể chậm rãi thương lượng.” Nói xong, tay liền vươn tới thân thể Đào Hải.
Có chút không được tự nhiên, thân thể Đào Hải cứng nhắc dán trên ghế tựa, những ngón tay Ngôn Bình đầy xúc cảm lướt trên người. Quần áo từng bước cởi ra, tựa như hồ điệp thoát kén.
Ngôn Bình cúi đầu mút lấy cánh môi Đào Hải, cánh môi mềm mại lại mang theo chút hơi lạnh.
Dục vọng trong Đào Hải cũng vì những ham muốn của Ngôn Bình mà được khơi dậy, môi Ngôn Bình bao lấy môi hắn, đầu lưỡi cùng nước bọt dây dưa, mỗi nơi bị lưỡi liếm qua đều để lại một cảm giác ướt át.
Vì vậy thanh âm kháng nghị nơi cổ họng chuyển đổi, liền biến thành tiếng rên rỉ khiêu gợi.
“Ngươi xem, ngươi mong ngóng như vậy, nhất định là bị kìm nén rất lâu rồi, làm sao có thể không muốn được.” Ngôn Bình đắc ý cười, tập kích dục vọng như thế liền đánh tan được sự kháng nghị của Đào Hải, —- tất nhiên, một phần cũng là do máu của Ngôn Bình và bàn ăn bổ thận tráng dương vừa nãy hỗ trợ.
Nghĩ muốn bỏ nhà, còn muốn thượng ta, tiểu tử kia, ngươi còn lâu mới làm được!