CHƯƠNG 50:
Edit: Tiểu Nhật Dạ
Kim quang xuyên thấu thân thể Hàn Diệp, tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua người, Hàn Diệp đau đớn, gắng gượng nhảy ra khỏi luồng kim quang, thừa dịp kim quang yếu đi, hắn cố sức vung đao bổ về phía Ngôn Bình.
Ngôn Bình lui về phía sau né tránh, đao Hàn Diệp cắm xuống đất, trong nháy mắt, sắc đỏ sậm từ thanh đao lan ra mặt đất, làm giảm bớt uy lực của bùa chú.
Nhân cơ hội đó, Ngôn Bình vung phù tác cuốn lấy cổ tay Hàn Diệp, Hàn Diệp vội vàng rút đao ra, nhưng vẫn chậm một bước. Phù tác quấn lấy chuôi đao, “Chi” một tiếng vang thật lớn. Chuôi đao văng phù tác ra, điện quang lóe lên, phóng tới cổ tay Hàn Diệp.
Ngôn Bình tạm thời chiếm thế thượng phong, tuy vậy cũng không dám buông lỏng cánh giác.
May mà Hàn Diệp hóa ma chưa lâu, ma đao hắn luyện ra tuy rằng lợi hại, nhưng bản thân hắn cũng chưa hoàn toàn biết cách sử dụng.
Cho nên, phải thừa dịp ngay lúc này kết liễu hắn, tránh cho tới lúc hắn hoàn toàn biết cách điều khiển ma đao, đối phó với hắn sẽ khó khăn hơn nhiều.
Trong lòng nghĩ như vậy, tay Ngôn Bình ra sức kéo, mục đích là muốn giật lấy ma đao từ tay Hàn Diệp. Hàn Diệp lại nhịn đau, vững vàng cầm chặt lấy ma đao, không chịu buông tay.
Sau một hồi thấy không thuận lợi, Ngôn Bình suy nghĩ lại, rút phù tác về.
Đau nhức trên cổ tay đột nhiên biến mất, Hàn Diệp định bụng thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện phù tác đổi phương hướng, bay tới bên hông mình, Hàn Diệp vội vàng nhảy về phía sau, phù tác giống như có sinh mệnh đuổi theo, quất vào người Hàn Diệp, Hàn Diệp “A” một tiếng kêu thảm thiết, thanh âm thê lương.
Vết thương mà bùa chú và phù tác gây ra càng thêm chồng chất, Hàn Diệp đã nỏ mạnh hết đà (thế suy sức yếu).
“Mẹ kiếp, không nghĩ tới một tên linh sư chết dẫm như ngươi lại lợi hại đến thế.” Hàn Diệp thấy mình không chiếm được tiện nghi, vừa nói, vừa lùi về phía sau.
Ngôn Bình đâu thể để hắn chạy trốn, liền khua phù tác, theo Hàn Diệp thật sát.
Nào ngờ, động tác thối lui của Hàn Diệp chỉ là hư chiêu, thấy Ngôn Bình mắc câu, hắn bỗng nhiên xoay người quơ đao xông về phía Ngôn Bình.
Ngôn Bình vội vã nghiêng người tránh thoát, thế nhưng vẫn bị ma đao xẹt qua cánh tay, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, cảm giác có dị vật từ vết thương xâm nhập vào cơ thể, Ngôn Bình biết đó là ma dục, vội vã nhảy vài bước cách xa Hàn Diệp.
Hàn Diệp tuốt đao đuổi theo, nở nụ cười quái dị, “Ma dục của ta đã xâm nhập vào thân thể ngươi, giờ trốn cũng vô ích.”
Đào Hải thấy Ngôn Bình rơi xuống thế hạ phong, ở trong kết giới nóng nảy muốn chạy ra ngoài.
Khóe mắt Ngôn Bình liếc thấy, vội vàng hét lớn, “Đào Hải, đứng yên ở trong kết giới, cấm bước ra gây thêm phiền phức.” Vì vừa nói vừa tránh, chân Ngôn Bình bị trễ một nhịp, ma đao Hàn Diệp lại phóng tới trước mắt.
Không đợi ma đao chém xuống, phù tác đã tự động vung lên ngăn cản, bảo vệ chủ nhân. Thừa dịp lúc này, Ngôn Bình lấy bùa từ trong ngực ra, dán lên vết thương, ngăn cản ma dục tiếp tục xâm nhập.
Hàn Diệp bị phù tác ép lui về sau mấy bước. Ngôn Bình nhân cơ hội, vung phù tác đánh về phía Hàn Diệp.
Vì thắng lợi nhất thời làm mờ đầu óc, Hàn Diệp không hề đề phòng, bị cánh tay đang thụ thương của Ngôn Bình vươn tới với tốc độc cực nhanh phản kích, hơn nữa, do Hàn Diệp cũng bị trọng thương, tốc độ giảm bớt, phù tác nhân cơ hội đó cuốn quanh thắt lưng hắn.
Cổ tay Ngôn Bình gắng sức vung mạnh, tập trung sinh lực của mình vào phù tác, đem Hàn Diệp quật ngã trên mặt đất, sau đó chạy tới, dùng chân ngăn chặn Hàn Diệp.
Hàn Diệp vẫn muốn phản kháng, Ngôn Bình cấp tốc rút ra bùa tinh lọc dán lên trán Hàn Diệp. Đó là bùa chuyên môn mà cha dùng để đối phó với ma vật và không chế nhân ma, có thể đem ma khí từ trong cơ thể người hút ra. Chỉ là đối với những nhân ma đã bị ma hóa sâu như Hàn Diệp, bị loại bùa này tinh lọc, đau đớn không khác gì cực hình. Chỉ nghe được Hàn Diệp kêu thảm, một bên cao giọng mắng chửi Ngôn Bình, một bên không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi loại đau khổ này.
Sợ Hàn Diệp chạy trốn, Ngôn Bình móc từ trong áo ra bốn lá bùa áp chế, dán lên cổ tay và cổ chân Hàn Diệp, làm Hàn Diệp không thể động đậy.
Cuối cùng cũng làm xong, Ngôn Bình thở dài một hơi, ngồi bệt xuống mặt đất, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán. Lúc trước cùng Đào Hải lên giường triền miên cũng đã tiêu hao kha khá nguyên khí, giờ lại cùng Hàn Diệp giao đấu, quả thực là mệt rã rời.
Đào Hải thấy Ngôn Bình rốt cuộc đã chế phục được Hàn Diệp, vội vã chạy ra khỏi kết giới tiến đến.
“Đạo sĩ đạo sĩ, ngươi bị thương hả? Có sao không?”
“Ta không sao.” Ngôn Bình cười nhìn Đào Hải đang chạy tới, bên tai nghe thấy tiếng Hàn Diệp chửi rủa, có cảm giác khoái trá khi thắng lợi.
Ngôn Bình đứng dậy, vươn tay về phía Đào Hải.
Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, Ngôn Bình cảnh giác lập tức ngẩng đầu, thấy một đạo bạch quang (ánh sáng trắng) từ trên trời giáng xuống, trong lòng kêu một tiếng không ổn, nhào qua ôm lấy Đào Hải lộn vòng trên mặt đất.
Luồng ánh sáng mạnh đánh xuống nơi hai người vừa đứng, một tiếng vang thật lớn, mặt đất thủng thành một hố to.
Hàn Diệp nằm bên kia hét to một tiếng, sau đó im bặt.
“Đồ vô dụng.” Thanh âm lạnh lùng từ trên trời vọng xuống.