CHƯƠNG 63 PN6
Edit: Tiểu Nhật Dạ
Trưởng thôn dẫn Ngôn Bình vào nửa căn nhà đó, “Tôi nhớ rõ, lúc ấy đang chuẩn bị lắp xà nhà (*). Ở nơi này của chúng tôi, lắp xà cho nhà mới là một việc đại sự, toàn thôn khuơ chiêng gõ trống để chuẩn bị gắn xà nhà lên.
(*) xà nhà: thanh gỗ đặt ngang để đỡ nhà.
Bởi vì nhiều người, âm thanh ồn ào ầm ĩ, mọi người ai cũng vui mừng phấn khởi gắn xà nhà lên phòng chính, đúng lúc đó, có con đại xà (rắn lớn) to bằng một cánh tay đột nhiên rơi từ trên xuống. Nó màu đen, toàn thân là hoa văn màu vàng đất. Mấy người trợ thủ lắp xà nhà run lên, xà nhà liền rớt xuống, rơi đúng trên thân mình đại xà.
Nhiều người sợ hãi, mấy thanh niên khỏe mạnh liền đến gần xem, định đánh đuổi đại xà. Thế nhưng lúc đến gần nhìn, đại xà lại không thấy đâu nữa.”
Ngôn Bình gõ tường nhà, xoa cằm suy nghĩ một lát.
“Ra vậy, chắc nguyên nhân là cái này rồi.” Ngôn Bình móc la bàn ra, kim la bàn quay vòng bốn phương.
“Là… Xà tinh sao?” Trưởng thôn thận trọng hỏi.
“Cũng tương tự như vậy.” Ngôn Bình thu hồi la bàn, quay đầu hỏi trưởng thôn, “Gia đình này ở đây từ rất lâu rồi phải không?”
“Đúng vậy, mấy đời đều ở đây. Vài năm trước, nhà ông ta kiếm được ít tiền, nói muốn sửa chữa nhà để cả họ hàng quây quần, đang xây nhà mới, dọn dẹp nhà cũ. Ai ngờ không lâu sau lại xảy ra chuyện.”
Ngôn Bình lắc đầu, “Nhà cũ là nơi ở của mấy đời, chắc hẳn là sẽ có vài vật hoặc động vật lưu trong nhà, có linh tính. Đặc biệt là loài rắn, đất xây nhà cũ của gia đình này rất dễ nuôi rắn, nếu như kinh động đến người đã khuất, loại tinh quái này có thể sẽ bảo hộ các cụ già tổ tông trong nhà. Khi sửa nhà, khó tránh khỏi việc kinh động đến bọn chúng, đại xà bị rơi từ trên xuống, hơn nữa còn bị xà nhà đè vào thắt lưng. Đại xà vẫn luôn bảo vệ ngôi nhà, nào ngờ đột nhiên lại vướng phải tai họa, cho nên mới sinh lòng oán hận. Bởi vậy những người lúc ấy tham gia sửa chữa căn nhà, nhất là những người lắp xà nhà đều mắc căn bệnh đau thắt lưng này. Đơn giản là vì đại xà bị thương ở thắt lưng, nó cũng chưa chết, cho nên còn có thể cứu được.”
Thôn dân nghe xong, đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt đau đớn như dự tang cha mẹ. Trưởng thôn dẫn đầu đoàn người vội vã quỳ xuống, “Thỉnh Ngôn sư phụ cứu chúng tôi.” Phía sau, những thôn dân khác cũng lần lượt quỳ xuống.
Ngôn Bình vội vã ngồi xổm xuống nâng trưởng thôn dậy, “Tôi đã nói là sẽ giúp mọi người, cho nên nhất định là sẽ giúp, mọi người không cần phải như vậy đâu.”
“Này, đạo sĩ, ngươi có thực sự làm được không?” Đào Hải thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi Ngôn Bình.
“Đao đã kề trên cổ rồi, không làm được thì cũng phải làm.” Ngôn Bình lặng lẽ nói, “Đều là vì tìm thân thể cho ngươi đấy.”
“Đạo sĩ, ngươi thật tốt.” Đào Hải dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy người Ngôn Bình, còn cố sức rướn mỏ thân thân mặt Ngôn Bình một cái.
“Đừng nghịch ngợm.” Ngôn Bình nhẹ vung tay, quăng Đào Hải xuống dưới.
“Như vậy, thỉnh trưởng thôn giúp tôi chuẩn bị một pháp đàn, còn các bà con khác, thỉnh mọi người lùi xa ra một chút.” Ngôn Bình nói với các thôn dân. Nhưng các thôn dân lại không chịu lùi xa, cứ đứng quây thành một vòng tròn, tò mò nhìn Ngôn Bình bày biện pháp đàn.
Tầng cát mịn ở hai bên bờ sông dâng lên, Ngôn Bình đốt bảy ngọn nến đặt trên tầng cát, vẽ Thất Tinh trận.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Ngôn Bình thỉnh trưởng thôn bê pháp đàn ra, “Mong ngài chỉ đạo các thôn dân cách xa ra một chút, lát nữa nếu thấy bất luận cái gì thì cũng không được kinh hoảng, la hét, tránh việc lần thứ hai quấy rầy đại xà.”
Trưởng thôn gật đầu, chỉ đạo các thôn dân lùi ra xa.
Ngôn Bình nói với Đào Hải, “Ngươi cũng cách ra xa một chút, ngươi là linh thể, ta sợ sẽ làm tổn hại đến ngươi.”
“Đạo sĩ, ngươi cẩn thận.” Đào Hải nói xong, liền vội vàng lùi ra xa.
Từ phía xa nhìn Ngôn Bình đứng giữa pháp đàn, tay cầm bùa chú, miệng niệm mật ngữ.
Bỗng nhiên, tầng cát dưới chân Ngôn Bình như có sinh mệnh quay tròn, lúc đầu chầm chậm, lúc sau ngày càng nhanh, giống như một cơn lốc nhỏ, hình thành một vòng xoáy bên người Ngôn Bình.
Cơn lốc cát hướng về phía trước chậm đi, xoay tròn xoay tròn, những hạt cát dần dần chui vào kẽ nứt trên mặt đất. Chốc lát sau, cơn lốc cát xoay tròn kia đều chui xuống mặt đất, ngay cả một hạt cát cũng không thấy đâu, tựa như xoáy cát vừa rồi chỉ là ảo giác.