Ngộ Xà

Chương 2: Chương 2




Sau khi nhìn lại thế gian này một lần cuối cùng, Thẩm Thanh Hiên cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm, hai mắt đột nhiên tối đen, phảng phất như bị người dùng miếng vải đen che lại hoàn toàn, không có một chút ánh sáng. Cùng lúc đó, luồng hơi nóng vẫn cố sức kềm chế trong lồng ngực chợt ào ra mãnh liệt, nhất thời sự nóng hổi tràn đầy trong miệng, mùi máu tanh khiến cánh mũi ngây ngây.

Biết rõ đó là máu của chính mình, Thẩm Thanh Hiên vẫn cảm thấy mùi vị này thật tanh hôi khó ngửi, nhủ thầm hóa ra thân thể mình đã dơ bẩn đến dường này, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bản thân mình phun ra một loại máu bất bình thường nào cả, mà chỉ thấy một viên đen thui bọc một chút màu đỏ ở giữa, mùi tanh hôi là từ thứ kịch độc làm mài mòn xương tủy này bốc ra, chen lẫn vào đó là mùi máu tươi nồng nặc, càng khiến cho người ta cảm thấy muốn ói.

Thứ mùi gay mũi khó ngửi đó tràn ngập trong sương phòng nho nhỏ, ngay cả Thẩm lão gia đang ngồi bên cạnh chăm sóc cho hắn cũng cảm thấy cảm giác muốn ói mửa cuồn cuộn trong lòng ngực.

Quản gia nhanh chóng mở cửa sổ ra, vừa thúc giục bọn tôi tớ đang dọn phòng nhanh chóng lau chùi giúp thiếu gia, vừa lui dần ra ngoài cửa, khe khẽ gọi lão bộc của sơn trang tới, giao trách nhiệm an bài hậu sự.

Thẩm Thanh Hiên tuy đã hôn mê, hơi thở rất mong manh, nhưng những lão nhân có chút kinh nghiệm đều biết, cửa ải này, thiếu gia nhà mình đúng là bước không qua rồi.

Thừa dịp hắn lưu lại một hơi thở cuối cùng, thân thể vẫn còn ấm áp, mang tới xiêm y sạch sẽ cho hắn thay, chuẩn bị sạch sẽ chu đáo, thanh thanh thản thản để tiễn hắn lên đường.

Trong làn gió lạnh lẽo, sơn trang lại trở nên yên tĩnh sau một ngày một đêm ồn ào huyên náo, cùng với ánh rạng đông cố xuyên qua tấm màng sương mù dày đặc, lại chìm vào một sự yên lặng khác.

Phướn trắng vải gai, tiền giấy quan tài, tất cả những đồ dùng dùng để tống tán đều được chuẩn bị đầy đủ vào lúc tờ mờ sáng, kèm theo những tiếng động dè dặt nho nhỏ, từ từ được đưa vào trong sơn trang bằng cửa sau, chuyển vào trong viện.

Thẩm Thanh Hiên khi thì lâm vào trong hắc ám khôn cùng, khi thì vô cùng minh mẫn.

Tuy không thể nhúc nhích, thế nhưng lại có thể nghe rất rõ những tiếng thì thầm khe khẽ và tiếng bước chân.

Hắn cũng không biết thứ gì sắp đến đây đón hắn, trong khoảng thanh tỉnh ngắn ngủi, hắn nghĩ, có lẽ là ngưu đầu mã diện trong truyền thuyết xách theo dây dẫn hồn đến lôi mình lên đường cũng không chừng. Chỉ là thời gian hắn thanh tỉnh cũng quá ngắn, trong đầu chỉ kịp chuyển vài dòng suy nghĩ, lại lâm vào trong hắc ám.

Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là một khoảng thời gian rất dài, hoặc có lẽ chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, Thẩm Thanh Hiên mơ hồ phát hiện, bên ngoài màn giường, thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.

Tựa như bóng tối vĩnh viễn trong đầm sâu, không có một chút tiếng người.

Thậm chí ngay cả tiếng gió cũng đều biến mất không tung không tích.

Trong lòng kinh nghi bất định, nhưng cũng không có sức lực để mở mắt ra nhìn.

Thẩm Thanh Hiên nằm ở nơi đó, vừa trông mong vừa nóng ruột cố gắng ngưng tụ tâm thần, lắng nghe động tĩnh.

Vẫn như cũ, im hơi, và lặng tiếng.

Thẩm Thanh Hiên tuy không thể mở mắt ra nhìn, nhưng trong lòng lại rất trấn tĩnh. Trong tình huống hiện tại, phụ thân chắc chắn sẽ không để mình nằm ở đây một mình, trong phòng nhất định sẽ an bài vài tên người hầu trông nom, nhưng hắn cái gì cũng không nghe thấy, không cảm giác được, cho dù một chút hơi người.

Tựa như cả thế giới rộng lớn này, chỉ còn lại một mình hắn nằm đây lẻ loi trơ trọi, thoi thóp chút hơi tàn.

Đang lúc kinh nghi bất định, lại thêm một búng máu nữa tràn ra khỏi khóe môi, xuôi theo má chảy xuống phía sau tai, đầu tiên là từng sợi từng sợi hơi nóng, sau đó do phơi mình trong không khí rét buốt mà lạnh lẽo dần dần, tựa như một con rắn nhỏ bé, trườn bò quanh cần cổ, không ai giúp hắn chà lau, cũng không có tiếng kinh hô của tỳ nữ, phảng phất như cả thế giới đã mất đi âm thanh.

Cảm giác không cách nào biết được khiến cho người ta thấp thỏm bất an, Thẩm Thanh Hiên cũng không ngoại lệ, nén lại hơi thở vốn đã rất mong manh, âm ỷ như đang chờ đợi thứ gì.

Cảm giác lâng lâng tựa như đang ở trong mộng, Thẩm Thanh Hiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, như có như không, tựa ảo tựa thực, nhất thời khiến cho người ta khó mà phân biệt đâu là trong mộng đâu là hiện thực, thậm chí không khỏi đoán mò, có phải là ngưu đầu mã diện mà hắn chờ đợi rất lâu rốt cục đã hiện thân, cầm dây dẫn hồn, kéo hắn bước lên con đường dẫn xuống hoàng tuyền.

Thế nhưng lại không hề hay biết, hắn có thể lưu chút hơi tàn kéo dài đến tận giờ, là nhờ pháp thuật của vị nam tử đang đứng trong góc tối kia.

Trong lúc cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, Thẩm Thanh Hiên cảm thấy có gì đó lạnh lẽo đặt lên trán mình, thứ đó tựa cứng lại mềm, to to lớn lớn, lạnh lạnh lẽo lẽo, trùm kín cả trán của hắn.

Thẩm Thanh Hiên cảm thấy hắn có thể cảm nhận được hình dạng thứ đó rất rõ ràng, nhưng nhất thời không nghĩ ra đó là thứ gì.

Đang lúc vắt óc suy nghĩ, lại nghe bên tai có một giọng nói truyền đến: “Mệnh cách thật ra cực vượng, cả đời phú quý.”

Thẩm Thanh Hiên trong lúc hỗn độn nghĩ thầm, người này có một giọng nói thâm trầm rất dễ nghe, rồi lại chợt giật mình, thì ra thứ lạnh lẽo đang đặt trên trán hắn chính là bàn tay của người nọ.

Sao lại có thể lạnh lẽo đến như vậy? Làm hắn suýt nữa không nhận ra. Vấn đề này còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Thẩm Thanh Hiên lại nhớ đến câu nói lúc nãy, mệnh cách, là chỉ mệnh cách của ai?

“Chỉ ngươi.” Giọng nói kia phảng phất có thể đọc thấu suy nghĩ trong đầu hắn, trả lời cực nhanh.

Suy nghĩ của Thẩm Thanh Hiên bị đình lại một chút, rồi lại tùy tiện nghĩ, người này chắc là nói bậy, nếu mệnh cách của hắn cực vượng, thì sao lại rơi vào tình cảnh này.

“Mệnh cách vô cùng phú quý, nên mới đắc tội tiểu nhân mà thôi.” Giọng nói của người đó khá hời hợt.

Thẩm Thanh Hiên nghe xong câu nói đó, tựa như động đến tâm sự, không hề cùng hắn tranh luận nữa, mà chỉ im lặng.

Người nọ cũng không nói nữa, ánh mắt dừng lại trên mặt Thẩm Thanh Hiên quan sát một lúc lâu, mới tiếp tục nói: “Thẩm Thanh Hiên, hôm nay ta lưu lại tính mạng của ngươi, được không?”

Thẩm Thanh Hiên tuy mệnh chỉ còn một sợi chỉ mỏng manh, nhưng trong đầu vẫn còn có chút minh mẫn, nhận thấy sự xuất hiện của người này rất kỳ quặc, lại không giống như đang trong mộng, trong lòng vốn đã nơm nớp lo sợ, đoán hơn mười khả năng có thể xảy ra rồi. Nhưng không ngờ người kia lại nói ra một điều như vậy, lại càng sửng sốt, theo bản năng nghĩ thầm trong lòng, tình trạng của hắn hiện giờ đã không còn cách nào xoay chuyển được nữa, trừ phi là thần tiên hiển linh may ra mới có thể cứu hắn được một mạng.

Trừ phi, người kia là thần tiên?

Hắn đoán như vậy cũng không kỳ quái, mà chỉ cảm thấy có chút buồn cười mà thôi.

“Ta là yêu.” Giọng nói nam nhân rất thâm trầm, nhưng Thẩm Thanh Hiên lại cảm thấy giọng nói đó khá dễ nghe. Lúc này Thẩm Thanh Hiên mới nghe rõ ràng, người nói cũng không phải nói bên tai hắn, mà là xác thực, để âm thanh trực tiếp vang lên trong đầu của hắn.

Yêu? Loại yêu gì?

Tuy đã không quan tâm đến chuyện sinh tử, nhưng Thẩm Thanh Hiên vẫn không khỏi hoảng sợ, nhưng cũng không phải quá sức hoảng sợ, mà hỏi tiếp theo bản năng.

“Con rắn đã cắn ngươi hôm nay, chính là ta.” Chất giọng của người nọ vô cùng bình thản, phảng phất nói ra những lời đó là một việc rất tự nhiên. Thân là rắn, tu luyện thành yêu, cắn người khác một cái – hắn thừa nhận đó là do sự lơ đễnh của hắn, thừa nhận vô cùng lãnh đạm.

Hắn đáp tuy rất sảng khoái, nhưng lại làm khó Thẩm Thanh Hiên, trong lúc nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào. Nếu hắn giờ phút này có thể nhúc nhích một chút, thì đôi mày đã sớm nhíu lại thật chặt rồi.

Khoảnh khắc, Thẩm Thanh Hiên mới nhớ lại câu nói trước đó, hiểu rằng con rắn này quả thật có thể giúp hắn lưu lại một mạng.

Thế nhưng lại không nhịn được nghĩ tiếp, hóa ra là xà yêu, chả trách bàn tay lại lạnh đến như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.