Edit: Ngự Chi Tuyệt
Phạn Già La đi thang máy xuống bãi đậu xe, nhanh chóng tìm thấy xe hơi của nguyên chủ. Hắn có vẻ khá lạ lẫm với thứ gọi là kỹ năng lái xe này, nhưng lại trông rất thích thú, đầu tiên là cẩn thận quan sát đồng hồ tốc độ, làm quen các chức năng của xe, sau đó sờ lên vô lăng và hộp số tự động, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên ánh sáng, để lộ vài phần trẻ con.
Sau khi quen với bố trí trong xe, hắn nhắm hai mắt lại, dường như đang cố nhớ lại cách lái xe, sau đó trực tiếp vặn chìa khóa khởi động xe, đạp chân ga, rồi lái ra khỏi bãi đậu xe với tốc độ nhanh nhất. Lúc sắp tới lối ra, phần đuôi xe hơi lắc lư vài cái như sắp đâm sầm vào tường, nhưng lại nhanh chóng ổn định rồi chạy mất hút.
Nửa tiếng sau, Phạn Già La đã tới trước công ty giải trí Tinh Huy, quen thuộc đi đến phòng làm việc của người đại diện Tào Hiểu Phong, mới vừa gõ cửa bước vào đã thấy nguyên cái gạt tàn bay thẳng tới trước mặt.
“Đ* má, cuối cùng cậu cũng xuất con mẹ nó hiện rồi! Ba ngày qua cậu chết ở xó xỉnh nào? Tôi thà cậu chết quách cho rồi, vậy thì tôi có thể trực tiếp làm đám ma cho cậu luôn, quăng hết cái mớ bòng bong kia với quan tài của cậu vô lò thiêu sạch, đỡ phải liên lụy người khác! Có biết STARS bị cậu hại thê thảm cỡ nào không? Tôi mới nhận được mấy hợp đồng đại sứ thương hiệu đều bị cậu phá hư hết! Cậu muốn solo phải không, má, bây giờ cậu lập tức solo đi! Nếu sớm biết cậu có ngày hôm nay, lúc cậu nói muốn solo lẽ ra tôi nên để cậu ôm hết đống tài nguyên đó cút cho khuất mắt!”
Phạn Già La chụp lấy gạt tàn thuốc, rồi thong thả đặt xuống mặt bàn, thái độ rất hờ hững. Trong trí nhớ của nguyên chủ, thái độ của Tào Hiểu Phong đối với hắn không giống như hiện tại, lúc trước thì lời ngon tiếng ngọt, bây giờ lại tùy tiện đánh chửi, quả nhiên lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Tào Hiểu Phong không thèm nhìn tới thanh niên, gã đứng lên, cố nén cơn tức, nói: “Đi thôi, Lưu tổng muốn gặp cậu.”
Phạn Già La im lặng theo sau Tào Hiểu Phong, đôi mắt đen nhánh cứ quan sát bài trí trong công ty, vẻ mặt không hốt hoảng cũng không sợ hãi, trái lại, hắn giống như du khách đang thích thú dạo chơi xung quanh.
Hai người đi qua hành lang, vào thang máy rồi lên thẳng phòng phó giám đốc ở tầng 28, thư ký chặn họ lại trước cửa phòng làm việc, không nóng không lạnh nói: “Lưu tổng đang có việc bận, hai người chờ một chút.”
“À à, được.” - Tào Hiểu Phong cúi người gật đầu, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn Phạn Già La.
Thư ký vốn muốn phạt đứng Phạn Già La trước cửa phòng làm việc, đến khi Lưu tổng gọi thì mới được vào, nhưng hình như hắn không có ý thức tự giác đó, cũng không biết mình đã đắc tội ông lớn, hắn đi thẳng tới khu nghỉ ngơi, tìm một cái ghế sofa mềm mại ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra lướt web.
Hiện giờ, chỉ cần mở mạng lên là một đống tin hắc của Phạn Già La lập tức ùn ùn kéo đến, các loại bình luận chửi bới độc ác đã sớm công chiếm Weibo của hắn, mười triệu fan lúc trước hiện đã tăng thành hai mươi triệu fan, một nửa số đó là vào để chửi hắn, nửa còn lại cũng từ fan biến thành antifan, liều mạng quay về chà đạp hắn, số fan trung thành đã ít lại càng ít, mới vừa ló đầu ra đã lập tức bị cư dân mạng hấp diêm, hơn nữa còn bị gắn cho cái mác “óc chó“.
Nếu đổi lại là một minh tinh kiếm cơm nhờ lưu lượng* thì đoán chừng giờ đã sắp chết ngất luôn rồi, nhưng Phạn Già La vẫn bình chân như vại, không khóa bình luận Weibo, cũng không khóc lóc trốn chui trốn nhủi, hắn thậm chí còn thích thú đọc hết tất cả tin tức liên quan tới mình.
*Lưu lượng: Lượng fan hâm mộ hùng hậu (thuật ngữ Cbiz)
Tào Hiểu Phong không chịu được bộ dạng hờ hững của hắn, đang chuẩn bị đi tới mắng cho một trận, thì thấy hai thanh niên cao lớn đẹp trai vội vã chạy đến, chính là hai thành viên còn lại của STARS - Cao Nhất Trạch và Tôn Ảnh.
“Các cậu tới rồi.” - Tào Hiểu Phong lập tức tiến lên chào đón, vẻ mặt sốt sắng quan tâm.
Ba người đứng một chỗ nói chuyện với nhau, tốc độ nói rất nhanh, có vẻ đang trao đổi chuyện tẩy trắng. Phạn Già La sờ trán, nhìn về phía hai tên đồng đội của nguyên chủ, biểu cảm thờ ơ chợt trở nên chuyên chú, sau đó lại biến thành hứng thú. Nếu nhìn gần, người quan sát nhạy bén sẽ phát hiện ra —— đồng tử của hắn chẳng biết đã co rút thành hai đường thẳng từ lúc nào, dựng đứng như mắt của dã thú, màu mắt vốn đen nhánh hiện tại chợt sâu không lường được.
Cao Nhất Trạch bỗng cảm thấy cả người rét run, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía khu nghỉ ngơi, phát hiện đầu sỏ gây tội cũng tới thì lập tức tỏ thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi lại nhẫn nhịn chịu đựng. Tôn Ảnh cũng nhìn thấy Phạn Già La, nhưng thay vì kiềm chế như nhóm trưởng, gã sắn tay áo lên, chuẩn bị chửi lộn.
Tào Hiểu Phong kéo gã lại, thấp giọng nói: “Đây là nơi công cộng, cậu chú ý chút đi. Hiện tại, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm các cậu đấy, đừng có gây sự.”
Cao Nhất Trạch bấu vai Tôn Ảnh, ghé vào tai gã nói mấy câu, trấn an thanh niên như sắp khạc ra lửa này.
Lưu tổng đang bề bộn công việc trong truyền thuyết nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, bèn cất giọng nói: “Tiểu Trạch và tiểu Ảnh tới rồi à? Mau vào đi.”
Ba người không thèm nhìn Phạn Già La nữa, nối đuôi nhau đi vào phòng làm việc.
Các nhân viên trong tầng đi tới khu nghỉ ngơi, nhưng không một ai để ý đến Phạn Già La, nghiễm nhiên coi hắn như không khí. Lần này Lưu tổng gọi Phạn Già La tới là chuẩn bị đóng băng hắn, chuyện này đã sớm không phải là bí mật trong công ty.
Trước kia do nể mặt Phạn gia nên lãnh đạo của Tinh Huy - Triệu Văn Ngạn – mới đặc biệt chiếu cố Phạn Già La. Còn bây giờ, Triệu Văn Ngạn phủi sạch quan hệ của mình với đống scandal của Phạn Già La, cũng chưa từng khống chế đống tin hắc kia, từ đó có thể thấy rõ, không phải y không có năng lực giải quyết những chuyện này, chẳng qua chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn thôi.
Cái gọi là trên làm dưới noi theo, bộ phận PR* đề ra mấy phương án tẩy trắng đều bị cấp trên bác bỏ, trái lại đặt trọng điểm vào hai thành viên còn lại, ý muốn phủi sạch quan hệ của bọn họ với Phạn Già La. Nếu làm tốt, Cao Nhất Trạch và Tôn Ảnh còn có thể lợi dụng những thủ đoạn như tỏ ra đáng thương khiến fan đau xót, hoặc so sánh với Phạn Già La thảm hại, để thu được nhiều fan và sự chú ý hơn nữa. Đây gọi là trong cái rủi có cái may, công ty đang chuẩn bị dẫn dắt luồng dư luận sang hướng tích cực.
*Public Relations: Quan hệ công chúng.
Tình huống như vậy đối với Phạn Già La mà nói giống như dậu dổ bìm leo, nếu như sách lược của công ty có hiệu quả, sự nghiệp và tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Nhưng hiện tại trông hắn không có vẻ gì là sầu não, trái lại còn hỏi mượn thư ký một cuốn sổ tay và một cây bút, ung dung thong thả vẽ vời gì đó.
Ba người kia trò chuyện với Lưu tổng trong phòng làm việc, hơn nửa tiếng sau, Tôn Ảnh đi ra trước, còn Tào Hiểu Phong với Cao Nhất Trạch vẫn đang ở lại bên trong bàn đối sách. Cho dù là tài năng hay là vẻ ngoài, Cao Nhất Trạch đều thuộc top đầu trong giới giải trí, cũng là idol có lượng fan cao nhất trong nhóm, công ty coi trọng anh ta hơn cũng là điều dễ hiểu.
Tình cảm giữa Tôn Ảnh và Cao Nhất Trạch còn thân thiết hơn cả anh em ruột, cả hai không hề có tâm lý ghen tị lẫn nhau. Tôn Ảnh đóng cửa xong thì lập tức hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ Phạn Già La, thấp giọng nói: “Chúng ta tới cầu thang nói chuyện chút.”
“Nói chuyện gì?” - Phạn Già La để bút xuống, cười như không cười hỏi.
“Mày mau đi với tao!” - Tôn Ảnh nắm cổ áo hắn, kiên quyết kéo hắn đi. Đám nhân viên đang qua lại biết rõ Tôn Ảnh sẽ động thủ nhưng lại không chạy lên ngăn cản gã. Phạn Già La sống hay chết liên quan gì tới họ chứ?
Rầm một tiếng vang lớn, cửa khu thang bộ bị Tôn Ảnh đá văng, sau đó gã lập tức hung hăng nện Phạn Già La lên tường, thiếu chút nữa nện nát xương lưng của hắn. Phạn Già La cuối cùng cũng hơi nhíu mày, lộ ra biểu cảm đau đớn hiếm thấy.
“Nếu mày thức thời thì mau chủ động đăng một cái Weibo xin lỗi mọi người, sau đó tuyên bố rời khỏi nhóm, nói không muốn liên lụy tao với anh Trạch. Mày mất tích ba ngày, anh Trạch gần như không chợp mắt, cứ một mực xử lý cục diện rối rắm của mày. Chúng ta là một nhóm, tổn thất do vi phạm hợp đồng của mày, tao với anh Trạch sẽ giúp mày gánh một phần, mày nghĩ sao?” - Tôn Ảnh cắn răng nghiến lợi chất vấn.
Phạn Già La lười biếng tựa vào vách tường, giọng điệu thờ ơ: “Nếu không có thế lực của Phạn gia sau lưng tao, tụi mày có thể nổi tiếng như bây giờ sao? Có thể chiếm được tài nguyên mà ngay cả minh tinh cũng phải bất lực sao? Tụi mày hưởng ké hào quang của tao, chiếm được nhiều lợi ích từ tao như vậy mà tụi mày còn chưa xin lỗi, thì sao tao có thể chứ?”
Sở dĩ nhóm nhạc nam STARS nghịch thiên được như vậy, quả thực đều nhờ hết vào Phạn Già La. Cho dù Tôn Ảnh tức đến bốc khói, nhưng cũng không thể tìm ra lời lẽ nào để phản bác. Nhưng nghĩ đến việc Phạn Già La đã không còn là đại thiếu gia của Phạn gia nữa, kế hoạch solo của hắn cũng hoàn toàn mắc cạn, tâm trạng của Tôn Ảnh mới dễ chịu hơn một chút. Ban đầu, người này cố ý muốn giải tán nhóm, thế mà giờ lại trở thành kẻ bị bỏ rơi, thật sự là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng mà!
Lúc hai người đang giằng co thì Cao Nhất Trạch chạy tới, kéo Tôn Ảnh ra sau lưng, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó nhìn về phía Phạn Già La, giọng điệu ôn hòa: “Già La, anh nói với Lưu tổng rồi, tiền em vi phạm hợp đồng, anh sẽ giúp em gánh một phần, dù sao anh cũng là nhóm trưởng, có trách nhiệm chiếu cố em, cũng có trách nhiệm duy trì nhóm chúng ta. Em về nghỉ ngơi trước đi, chờ sóng gió lắng xuống rồi nói sau. Nếu em có khó khăn gì thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào, điện thoại của anh sẽ mở suốt 24 giờ vì em.”
Cao Nhất Trạch vừa nói vừa vươn tay ra, muốn xoa đầu thanh niên, lại bị đối phương tránh đi. Nhìn vào đôi mắt đen thuần không chút tạp chất của đối phương, đáy lòng bình lặng của anh ta chợt dâng lên một đợt lạnh lẽo, không hiểu sao, anh ta chợt quên sạch mọi lời hay ý đẹp đã nghĩ sẵn trong đầu chỉ trong nháy mắt.
Phạn Già La bình tĩnh nhìn Cao Nhất Trạch một hồi, sau đó khẽ giọng: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không, tôi không cần sự giúp đỡ của anh.” Hắn xé một trang giấy trong sổ tay ra, gấp lại rồi nhét vào tay Cao Nhất Trạch, chậm rãi nói: “Tôi thành thật khuyên anh, đừng tới những chỗ cao, bởi vì cái chết chỉ là sự khởi đầu của diệt vong.”
Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Cao Nhất Trạch, rồi chợt dừng lại ở phần cổ yếu ớt vài giây, sau đó, thanh niên nọ mỉm cười đơn thuần, nhưng lại vô cớ hiện ra vài phần tà ác, hắn chậm rãi đi xuống cầu thang, bóng lưng thon dài dần bị ánh sáng mờ ảo nuốt mất.
Cao Nhất Trạch sửng sốt một lúc lâu mới vịn vào lan can hô to: “Già La, em quay lại đi, Lưu tổng có lời muốn nói với em! Già La, Già La!”
Tôn Ảnh đuổi theo xuống cầu thang, một lát sau lại thở hồng hộc chạy lên, khoát tay nói: “Anh Trạch, không thấy Phạn Già La! Chắc là xuống tầng dưới rồi vào thang máy đi mất rồi. Nó rốt cuộc làm sao vậy? Tính mặc kệ hết đống tin hắc kia à? Nó nghĩ nó vẫn còn là đại thiếu gia của Phạn gia chắc! Tính tình nó như vậy chết cũng đáng đời. Anh Trạch, anh đừng quan tâm nó nữa, làm theo lời Lưu tổng đi, phủi sạch quan hệ với nó đi.”
“Để anh suy nghĩ một chút, dù sao chúng ta cũng là một nhóm, không thể bỏ đá xuống giếng được.” Cao Nhất Trạch lắc đầu, mang tâm trạng rầu rĩ bước ra khỏi khu vực thang bộ.
Tào Hiểu Phong chào đón anh ta, hỏi: “Phạn Già La đâu? Lưu tổng muốn gặp cậu ta.”
“Nó đi mất rồi!” - Tôn Ảnh nổi giận đùng đùng nói.
“Cái gì? Kêu cậu ta tới chính là muốn cho cậu ta thêm một cơ hội, chỉ cần ráng chịu qua đợt đóng băng này, nói không chừng cậu ta còn có thể trở mình, sao lại đi mất rồi? Được lắm, nếu cậu ta đã tự tìm đường chết thì tôi cũng không cản được, cứ để cậu ta đi đi! Còn các cậu thì giao tài khoản Weibo cho tôi, tôi sẽ giao cho phòng PR phụ trách. Chẳng phải Phạn Già La có bản lĩnh lắm sao? Vậy thì hiện tại cậu ta cũng chỉ có tác dụng để lót chân cho các cậu, nâng các cậu lên một đoạn thôi.”
Tôn Ảnh lập tức giao tài khoản Weibo ra, Cao Nhất Trạch lại có hơi do dự, cuối cùng nhờ người đại diện và đồng đội thuyết phục mới bất đắc dĩ đồng ý.
Phạn Già La, người bị xem là đá lót đường, hiện đã ngồi trên xe thể thao của nguyên chủ, đang hưng phấn bừng bừng nổ máy xe, chuẩn bị dạo quanh thành phố hoa lệ này một vòng. Hắn căn bản không để tâm tới scandal của nguyên chủ, nhưng cũng không dễ bị lừa. Những tin hắc tràn lan trên mạng đó, nhất là video, hầu hết các góc quay đều rất gần, chất lượng hình ảnh cũng khá rõ ràng và ổn định, nếu không phải là người đặc biệt thân mật thì không thể nào quay lén được. Cho nên, từ đầu hắn đã biết rõ, người chân chính hãm hại hắn không phải paparazzi, mà là người ngày đêm ở chung với nguyên chủ.
Trong những người này, ai đáng nghi nhất? Phạn Già La nghĩ không ra còn ai khác ngoài hai đồng đội và trợ lý của hắn. Sau khi gặp Tôn Ảnh và Cao Nhất Trạch, hắn đã xác định được kẻ đứng phía sau, nhưng lại không có hứng đi báo thù. Bởi hắn đã thấy trước, nhóm nhạc này không cần người ngoài chèn ép cũng sẽ tự tan rã từ bên trong, sau đó biến mất hoàn toàn. Hắn căn bản không cần tẩy trắng, cũng không cần phải giải thích bất cứ điều gì.
Chiếc xe màu đỏ chạy khỏi cao ốc Tinh Huy với tốc độ cực nhanh, cùng lúc đó, Cao Nhất Trạch cũng mở ra tờ giấy kia ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Đây, đây là cái gì! Có phải lúc nãy Phạn Già La đưa cho anh không?” - Tôn Ảnh cũng thấy rõ nội dung tờ giấy, tức khắc sợ tới mức líu lưỡi.
“Đưa tôi xem!” - Tào Hiểu Phong giật lấy tờ giấy để nhìn kỹ, sau đó tức giận tới mức hai tay run rẩy. Chỉ thấy trên giấy vẽ một thi thể bị vỡ toạc óc, gương mặt vặn vẹo, cặp mắt trợn to, giống như chết không nhắm mắt, máu đen chảy ra quanh cơ thể, tạo thành một vũng máu, tứ chi gãy lìa bị gập lại trong một tư thế rất quỷ dị, khiến người xem mắc ói. Nhưng càng khiến người ta kinh hồn táng đảm chính là, thi thể này là Cao Nhất Trạch.
Trước kia, Tào Hiểu Phong chưa từng biết Phạn Già La biết vẽ, hơn nữa còn vẽ tới sống động như thật, ngay cả những hình ảnh phản chiếu trong con ngươi đục ngầu của thi thể cũng có thể thấy rõ, đó là một đám đông và mấy tòa nhà xung quanh, một người trong số đó ngồi xổm ở phía trước, trong tay cầm một thứ giống như máy ảnh, dường như đang chụp lại cái xác. Tất cả các chi tiết đều vô cùng rõ ràng chân thật, hệt như vẽ ra cảnh tượng xảy đến trong tương lai.
Nội tâm Tào Hiểu Phong rét run, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nói: “Đây là đe dọa! Phạn Già La, mày chờ đó, bố nhất định chỉnh chết mày!”
Tôn Ảnh không ngừng vỗ vai an ủi Cao Nhất Trạch, trong mắt đều là nỗi căm hận với Phạn Già La.
Cao Nhất Trạch kiềm nén nội tâm khủng hoảng, giả vờ như không bận tâm, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia oán độc.