Ngoại Cảm

Chương 48: Chương 48: Chỉ mình mới cứu được bản thân mình




Edit: Ngự Chi Tuyệt

Ban đêm, Phạn Già La từ trong mơ tỉnh lại, một tay đỡ trán, tay còn lại nhẹ nhàng vịn vào mép bồn tắm, hơi nhíu mày, dường như đang có điều phiền não. Bên ngoài là bóng đêm tối đen, chim không hót, côn trùng không kêu, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa sổ từng đợt, trông có điềm âm u chẳng lành.

Phạn Già La lắc đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng từ bỏ đấu tranh, đứng lên khỏi làn nước đen ngòm lạnh giá, khoác thêm một chiếc áo choàng lụa, mở cửa phòng ra, đi lên sân thượng.

Cửa sắt trên sân thượng rất nặng, lúc bị đẩy ra thì kêu ken két vang dội. Một giọng nữ khàn khàn hoảng sợ mà hỏi: “Ai đó?”

Phạn Già La không trả lời, chỉ im lặng đi tới.

Cô gái đứng trên lan can mở to hai mắt, sợ hãi kêu lên: “Anh đừng tới đây!” - Lúc thấy rõ người nọ, chẳng biết tại sao, nỗi lo âu và đau khổ trong lòng cô đã được giải tỏa rất nhiều. Đó là một người đàn ông trông rất ưa nhìn, mái tóc của hắn rất mềm mại, được gió thổi nhẹ bay; ánh mắt của hắn rất sáng ngời, được sao trời chiếu rọi. Dù trong màn đêm tăm tối, cả người hắn vẫn tỏa ra ánh sáng, những tia sáng nọ giống như phản xạ lại ánh trăng vậy, mà cũng có thể là phát ra từ cơ thể hắn.

Cô gái ngơ ngác nhìn hắn, ngay cả mục đích lên sân thượng của mình cũng quên mất.



Phạn Già La thừa dịp cô thất thần trong chốc lát mà đi đến bên cạnh cô, giọng nói ấm áp như gió xuân: “Xuống đây đi, trên đó nguy hiểm lắm.”

Cô gái lập tức tỉnh lại, lắc đầu liên tục: “Không không không, tôi không xuống. Tôi phải chết cho anh ta xem!” - Anh ta ở đây chính là bạn trai của cô, người sống ở tầng 14.

Phạn Già La ngước nhìn cô, bỗng nói ra một yêu cầu kỳ lạ: “Cô có thể đưa tay cho tôi không?”

“Cái gì?” - Cô gái ngẩn người, không biết nên phản ứng thế nào. Cô còn tưởng người này sẽ nói một đống đạo lý để khuyên ngăn mình, hoặc là gọi báo cảnh sát gì đó. Nhưng vô ích thôi, hôm nay cô nhất định phải từ đây nhảy xuống, để Lâm Khâm nhìn kỹ, trên đời này vẫn có tình yêu đích thực, và có một người sẵn sàng hy sinh tất cả cho anh ta.

“Đưa tay cô cho tôi.” - Phạn Già La không hỏi nữa, trực tiếp ra lệnh.

Cô gái không nghi hoặc nữa, mà đưa tay ra theo bản năng, đến khi cô kịp phản ứng và muốn rút lại thì đầu ngón tay đã bị hắn nắm lấy. Lực nắm rất nhẹ, chỉ hơi chạm vào móng tay của cô; làn da của hắn rất lạnh, cứ như một khối ngọc nằm sâu dưới lòng đất vậy; thái độ của hắn rất cẩn thận, rất lịch sự và tôn trọng cô.

Cô gái đang lo lắng gần như ngừng giãy giụa ngay lập tức, để hắn nhẹ nhàng chạm vào mình, mặc dù cô hoàn toàn không biết làm vậy thì có ý nghĩa gì.

“Tôi sẽ không cứu cô.” - Phạn Già La nghiêm túc nói: “Chỉ cô mới có thể cứu được bản thân cô. Cô hãy nhắm mắt lại, rồi nhớ lại ký ức năm xưa, nhìn kỹ bản chất của sự việc và những con người đó. Nếu sau khi mở mắt mà cô vẫn còn ý định nhảy khỏi đây, tôi tuyệt đối sẽ không cản cô.”

Cô gái sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Nhắm mắt rồi nhớ lại?”

“Đúng vậy, “ - Phạn Già La gật đầu, nói: “Nhớ lại những lúc hai người ở bên nhau, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của cô.”

Cô gái rốt cuộc cũng hiểu người nọ đang làm gì. Hình như anh ta muốn mình bình tĩnh, lắng lại một chút, sau đó sẽ khuyên mình thay đổi ý định. Nhưng hiển nhiên là anh ta đã làm sai cách rồi. Việc kêu cô nhớ lại những giây phút ở bên cạnh Lâm Khâm vào lúc này, chỉ càng gia tăng nỗi tuyệt vọng và đau khổ của cô, khiến cô càng quyết tâm muốn chết hơn mà thôi. Cho dù thế nào, cô cũng phải chết trước mặt Lâm Khâm, để anh ta nhìn cho kỹ thế nào là yêu bất chấp. Suốt quãng đời còn lại, Lâm Khâm sẽ mãi nhớ về cô và sẽ mãi yêu cô, nhưng sẽ không bao giờ chờ được cô nữa, đây chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với anh ta!

Cô gái mỉm cười buồn bã, rồi nhìn Phạn Già La với ánh mắt thương hại, sau đó nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại. Nhưng cô không biết rằng, khi lý trí và tình cảm của cô dây dưa sít sao, thì những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong tim cô đang bị đầu ngón tay của Phạn Già La hấp thụ từng đợt.

Cô nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Lâm Khâm, để quên đi người bạn gái mối tình đầu của mình, gã nằm trên quầy bar uống đến say sỉn, ôm chai rượu trống rỗng mà khóc như một đứa trẻ lạc đường, cứ luôn miệng nói không tin vào tình yêu, nhưng trên mặt lại ngập tràn nước mắt nóng hổi.

Cảm giác đau lòng túm chặt lấy dây thần kinh của cô, kéo cô đi về phía Lâm Khâm. Cô mặt dày bắt chuyện với gã, khuyên gã về nhà, muốn vỗ về vết thương lòng của gã. Cô nghĩ sự xuất hiện của mình mang ý nghĩa cứu rỗi.

Đoạn ký ức này vốn chứa đầy nước mắt, nhưng nó vẫn luông lóe sáng trong tâm trí của cô, khiến cô xót xa mỗi khi nhớ đến, nhưng lại không kiềm được mà mỉm cười. Thế mà, ngay giờ phút này, không biết tại sao, những chi tiết cô chưa từng chú ý đến lại đang được phóng đại vô hạn.

Lúc Lâm Khâm say như chết, gã vẫn có thể ngồi vững trên ghế xoay chân cao từ đầu đến cuối, toàn thân đều toát lên vẻ chán chường mà phóng khoáng, không hề giống mấy con ma men nước mắt nước mũi tèm lem, ngã trái ngã phải; khi gã ôm chặt cô vì nhận lầm cô là mối tình đầu, người pha chế đứng trong quầy bar nháy mắt cười ra hiệu với gã, có vẻ đã quen với trò lừa bịp này của gã; khi gã nói về nỗi đau của mình, trong mắt gã thoáng qua vẻ tự đắc và khinh miệt rất rõ ràng...

Tất cả những biểu hiện giả dối mà gã dốc sức tạo ra đều bị vạch trần trong đoạn ký ức vô cùng rõ ràng này.

Sau đó, cô tiếp tục nhớ lại lần hẹn hò đầu tiên của cả hai, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, lần đầu tiên ở chung... Lâm Khâm nói: Tính tình em tệ như vậy, ngoại trừ anh thì còn ai chịu được em đây? Nhưng thực ra tính tình cô trước giờ vẫn rất tốt, bên cạnh có rất nhiều bạn bè cùng chí hướng, chỉ là, sau khi quen với Lâm Khâm thì dần dần xa cách bọn họ, cuối cùng biến thành một người cô độc; Lâm Khâm nói: Đừng đi làm, anh nuôi em! Nhưng trên thực tế, chi phí sinh hoạt của cả hai đều do cô phụ trách, Lâm Khâm chưa bao giờ bỏ ra một xu nào, thiếu nợ bên ngoài còn phải nhờ cô làm thêm việc để có tiền trả nợ; Lâm Khâm nói: Không có anh thì sau này em sống thế nào đây? Nhưng thực ra, nếu không có gã, cô còn có thể sống tốt hơn, có thể dành hết số tiền mình kiếm được để chăm lo cho bản thân và ba mẹ, chứ không phải để cung phụng cho Lâm Khâm một cuộc sống xa xỉ, nhưng lại không có được một câu khẳng định của gã.

Nhớ đến đây, cô chợt cảm thấy tuyệt vọng chưa từng có, vì vậy đã hơi bước về trước.



Phạn Già La đột nhiên siết chặt ngón tay cô, nhưng một giây sau lại nhẹ nhàng buông ra.

Cô lại đứng bất động tại chỗ, trên mặt hiện lên vẻ giãy giụa. Cô nhớ lại những chuyện tốt đẹp trước đây, nhưng mỗi khi bắt đầu mê muội thì chợt phát hiện những điều tàn nhẫn và đầy ác ý ẩn giấu đằng sau. Cô cứ liên tục bước về trước, rồi lại lùi về sau, cả người giống như một chiếc lá sắp nát vụn trong gió.

Cuối cùng, tất cả những hình ảnh liên quan đến Lâm Khâm tập hợp lại thành một đoạn phim riêng biệt. Gã híp mắt, phun khói thuốc, nói với giọng khinh miệt mà tang thương: “Nếu cô sẵn sàng chết vì tôi thì tôi sẽ tin vào tình yêu.”

Chết vì Lâm Khâm? Linh hồn cô giãy giụa mãnh liệt, cô chợt phát hiện, Lâm Khâm nói câu này không phải vì gã khát khao một tình yêu chân thành, mà gã đang xúi giục cô, đẩy cô về phía trước, để cô té vào vực thẳm tử thần! Đây không phải là yêu, đây là mưu sát!

Gã không hề quan tâm cô một chút nào, gã chỉ biết đòi hỏi và hủy diệt cô. Gã đào rỗng thân thể và tài sản của cô, rồi còn phá hủy lòng tự trọng và tự tin của cô. Gã biến cô từ một người hoàn mỹ thành một mảnh vụn mất đi khả năng tự lập, mà nay gã đã tìm được mục tiêu mới, nên gã muốn ném mảnh vụn này đi.

Trong mắt gã, cô không phải một người bạn gái đã nâng đỡ gã lúc hoạn nạn, mà là con mồi, là tấm bia, là con rối. Nếu hôm nay cô thật sự nhảy xuống, thì đây không phải là sự trừng phạt đối với Lâm Khâm, cũng không phải đối với bản thân cô, mà là sự trừng phạt đối với ba mẹ, họ hàng và bạn bè, những người vẫn luôn yêu thương cô nhưng lại bị cô bỏ lại bơ vơ giữa cõi đời này.

Những điều trước kia nhìn không thấu, vào giờ khắc này cô đã thấy rõ triệt để; những điều trước kia nghĩ không ra, vào thời khắc này cô đã thông suốt toàn bộ. Ngoài miệng Lâm Khâm nói yêu cô, nhưng trong mắt đều là vẻ lạnh lùng. Cái gì mà lãng tử bị tình yêu tổn thương, đó chỉ là lớp màu tự vệ gã tự tô vẽ cho mình mà thôi, dưới lớp màu đó, chính là một con rắn độc sặc sỡ đang ngóc đầu thăm dò, chực chờ tấn công.

Cô gái hoảng sợ mở bừng mắt, thét chói tai, sau đó mới nhận ra mình đang đứng ngay trên mép tòa nhà, chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ ngã tan xương nát thịt. Trước đó, cô còn thề thốt phải chết trước mặt Lâm Khâm, để gã biết trên đời này vẫn còn một người hết lòng hết dạ, không oán không hận mà yêu gã. Hiện tại nghĩ lại, cô mới thấy bản thân ngu ngốc cỡ nào, thảm thương cỡ nào, đáng trách cỡ nào!

Vì một gã đốn mạt như vậy mà kết thúc sinh mạng của mình, quả thật cô sống đến thất bại vô cùng! Cô gái thở hổn hển, sau đó khẽ bật cười. Cô nhảy khỏi lan can, ngồi xổm xuống bên tường, chôn đầu vào giữa hai gối, không biết đang nghĩ gì.

Phạn Già La thu tay về, rồi lẳng lặng chờ đợi một hồi, thấy cô không còn muốn chết nữa, bấy giờ mới rời đi trong im lặng.

Khi cửa sắt dày nặng sắp đóng lại, cô gái khàn giọng nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi!”

“Là cô tự cứu mình.” - Phạn Già La không quay đầu lại mà xua tay.

Cô gái vội chạy tới bên cửa, nhưng người nọ đã biến mất. Cô đứng ngây ngốc một hồi, sau đó vỗ vào gáy mình, buột miệng kêu lên: “A! Mình nhớ ra rồi, hình như anh ấy là Phạn Già La!”

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, cô đã thoát khỏi vũng lầy tăm tối, trở nên hoạt bát và tràn đầy sức sống. Nhưng cô không thấy sự chuyển biến này đột ngột hay quỷ dị chút nào, mà còn thấy vui mừng vì điều đó. Cô chạy bịch bịch xuống lầu, như một chú chim hân hoan xòe cánh, lúc xuống đến tầng 14 thì mở tủ chữa cháy, lấy một cái búa ra, rồi đập nát bét cửa nhà Lâm Khâm.

Có mấy gia đình sống trong tầng này, nhưng tiếng động lớn như vậy mà lại không có ai chạy ra xem thử tình hình.

Lâm Khâm bị đánh thức, phát hiện cửa nhà bị nguyên cái cán búa đục thủng, tức thì mặt cắt không còn giọt máu. Lá gan gã rất nhỏ, căn bản không dám chống cự, gã luống cuống tay chân lấy điện thoại ra gọi 110, nhưng chợt nhận ra trong tòa nhà này không hề có tín hiệu. May thay, cây búa kia đập xong thì ghim chặt vào cửa, không hề xảy ra cảnh tượng máu đổ đầu rơi, tiếp đó là một loạt tiếng bước chân xa dần.

Sau khi người đập cửa đi hẳn, Lâm Khâm mới mở cửa phòng ra, ra vẻ hùng hổ mà chửi bới đoạn hành lang trống rỗng ——

Hôm sau, Phạn Già La vừa mở mắt thì lập tức gửi mail cho Bạch Mạc, nhờ y mời Thẩm Hữu Toàn ra gặp mặt.

【Nếu được, nhờ anh nói Thẩm Hữu Toàn tiên sinh vui lòng đưa cả vợ và con cùng tới.】Hắn viết như thế trong mail.



Bạch Mạc gần như trả lời ngay lập tức:【Được, tôi sẽ sắp xếp buổi hẹn. Đây là số điện thoại của tôi, cũng là số WeChat của tôi luôn, sau này có việc gì thì cậu có thể liên lạc với tôi bằng hai cách này, nó tiện hơn việc gửi mail chút.】

Phạn Già La rất biết lắng nghe mà bấm kết bạn với Bạch Mạc, hắn mới thiền được 10 phút thì người nọ nhắn qua —— Gặp nhau lúc 12 giờ trưa tại nhà hàng “Đêm hồ sen”, nếu cần thì y có thể dẫn luật sư trưởng của tập đoàn Đỉnh Thịnh theo.

Phạn Già La rất cảm kích hiệu suất làm việc cao của Bạch Mạc, sau khi cảm ơn chân thành thì từ chối ý tốt của y:【Không cần luật sư đâu, tôi muốn nói chút chuyện riêng với anh ta, có người ngoài thì hơi bất tiện.】

【Vậy là tôi không phải người ngoài đúng không?】Bạch Mạc gửi tin này qua, không tới 2 giây thì xóa mất, cuối cùng đổi thành:【Được, gặp lại sau.】

Phạn Già La nhướng mày, mỉm cười hứngthú, nhưng cũng không trả lời.

_____________________________

Ngự Chi Tuyệt: Quả thật tới khoảng chương 90 thì mới xác định rõ công là ai, nhưng tôi thấy mấy cô vã quá rồi (tôi cũng bức bối quá:)) nên định đến chương 53 tôi sẽ spoil luôn thể, mấy cô đồng ý hong:“>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.