Ngoại Cảm

Chương 13: Chương 13: Như gặp địch mạnh




Edit: Ngự Chi Tuyệt

Lẽ ra vụ án Cao Nhất Trạch té lầu đã rõ ràng, thế nhưng tổ trọng án lại rơi vào ngõ cụt lần nữa, là vì manh mối và chứng cứ mà bọn họ nắm giữ vẫn quá ít, ít đến nỗi những người này có dính líu gì với nhau, vì sao mà chết, và bị ai giết chết đều không tài nào biết được.

Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ là bạn cùng trường, thời đi học ngoài việc thường hẹn chơi bóng rổ chung ra thì không gặp nhau nhiều. Bọn họ một người là học sinh xuất sắc gia cảnh giàu có, một người là học sinh yếu kém gia cảnh khó khăn, tốt nghiệp trung học xong thì đường ai nấy đi, bối cảnh sinh hoạt và địa vị xã hội là một trời một vực, căn bản không kéo được nửa miếng được quan hệ. Sau khi Cao Nhất Trạch thành danh thì Vương Vĩ có thường xuyên lướt Weibo của đối phương, nhưng cũng chỉ lướt lướt một chút rồi thôi chứ không làm gì khác.

Mà Triệu Khai và Mao Tiểu Minh thì càng không thể nảy sinh quan hệ với Cao Nhất Trạch. Bọn họ tốt nghiệp trung học cơ sở xong thì đã ra đời lăn lộn, cho vay nặng lãi, làm ma cô*, vào trại giam, trước giờ vẫn luôn lăn lộn dưới đáy xã hội, vòng sinh hoạt gần như chưa từng giao nhau với Cao Nhất Trạch, quan hệ xã hội cũng như thế.

*Ma cô: Kẻ sống bằng nghề dẫn gái điếm cho khách làng chơi.

Tổ trọng án cho rằng nếu bốn người này thật sự từng xuất hiện cùng nhau, vậy thì chắc chắn là vào thời học sinh, và thời này đã xảy ra chuyện xấu nào đó khiến bọn họ dính líu đến nhau, rồi dẫn tới vụ giết người hàng loạt mấy năm sau. Nhưng mà rốt cuộc sự kiện đó là gì? Hung thủ là ai chứ?

Vì để tìm ra đáp án cho vấn đề này, tổ trọng án đã tiến hành dò hỏi và điều tra nhiều lần. Bọn họ hỏi thăm giáo viên, bạn học, bạn bè và người thân của bốn người nọ một lượt, nhưng trước sau vẫn không tìm được manh mối nào có ích. Trong trí nhớ của tất cả mọi người, Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ chỉ là quen biết sơ nhờ chơi bóng rổ chung, còn Cao Nhất Trạch với Triệu Khai và Mao Tiểu Minh thì căn bản không biết, cũng chưa từng gặp qua. Cao Nhất Trạch thời đi học là dạng học sinh đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích học tập rất tốt, là đứa nhỏ có giáo dưỡng, quan hệ với bạn học cũng rất hòa hợp, chưa từng kết thù oán với bất kỳ người nào, càng không tham gia vào mấy chuyện bắt nạt bạo hành tàn nhẫn.

Vương Vĩ thì mặc dù thành tích kém, nhưng tính cách lại rất vui vẻ hoạt bát, nhân duyên cũng không tệ, không có vết nhơ. Khi đó Triệu Khai và Mao Tiểu Minh đã không còn đi học, mặc dù thường xuyên hoạt động ở khu vực lân cận trường trung học trực thuộc Đại học Sư Phạm, nhưng không ai nhớ bọn họ có từng xuất hiện cùng lúc với Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ hay không. Trong suốt thời gian Cao Nhất Trạch đi học, trường trung học nọ không có học sinh nào đột nhiên nghỉ học hoặc là gặp sự cố cả, mọi người đều bình an tốt nghiệp, sau đó thì mỗi người mỗi nẻo.

Không có chút manh mối nào có thể liên kết bốn người này lại với nhau, mà năm đó bọn họ đã làm những chuyện gì cũng trở thành một bí ẩn không lời giải.

"Bây giờ chỉ có Phạn Già La mới có thể giúp chúng ta tìm ra hung thủ. Coi như không có tham gia mưu sát, thì hắn cũng là người biết rõ tình hình!" - Trang Chân vô cùng chắc chắn mà nói.

Xế chiều hôm đó, Trang Chân tự mình đến thăm chung cư của Phạn Già La.

"Sếp Trang, chúng ta lại gặp nhau rồi." - Phạn Già La mới vừa tỉnh ngủ, trên người mặc áo choàng tắm trắng tinh, mái tóc vẫn còn nhỏ nước. Một làn hơi lạnh từ cửa phòng khẽ hé xông ra, rét đến độ thành viên của tổ trọng án phải run cầm cập.

Trang Chân nói thẳng: "Phạm tiên sinh, mời cậu đi với chúng tôi một chuyến. Vụ án của Cao Nhất Trạch cần cậu phối hợp điều tra với chúng tôi."

"Được, xin chờ một chút." Phạn Già La lễ phép gật đầu, sau đó thay một cái áo sơ mi màu đen kết hợp với quần tây cũng đen nốt. Vải vóc đậm đen bao bọc lấy thân thể thon dài dẻo dai của hắn, càng làm nổi bật làn da vô cùng nhẵn nhụi trắng bệch nọ. Hắn đi tới cửa thì dừng lại chốc lát, rồi lắc đầu cười khẽ: "Thiếu chút nữa đã quên mang vật đáp lễ theo rồi."

Phạn Già La quay lại phòng ngủ lấy một cái hộp giấy, sau đó không chút hoang mang mà lên xe cảnh sát.

Cùng lúc đó, Liêu Phương đang tám chuyện trên trời dưới đất với mấy đồng nghiệp: "Mùa hè sắp tới rồi, tôi muốn mua một cây dù che nắng, nhưng mà vẫn chưa tìm được kiểu mình muốn."

"Tôi biết có hai cửa hàng bán dù rất đẹp, để tôi gửi link cho cô."

"À, hai cửa hàng đó tôi đã xem qua rồi, đẹp thì có đẹp, nhưng không có kiểu dù trong tưởng tượng của tôi."

"Cái này còn không đủ đẹp hả? Vậy cô muốn mua kiểu gì đây?"

"Tôi muốn mua loại có họa tiết chòm sao, tốt nhất là chòm Sư Tử, chòm sao của tôi đó, phần nền thì màu đen, họa tiết chòm sao thì màu bạc, từng cái từng cái lấp lánh lóe lên dưới ánh mặt trời." Liêu Phương khua tay múa chân diễn tả, trong mắt tràn đầy khao khát.

"Vậy tôi tra giúp cô một lượt. Dù che nắng, họa tiết chòm sao Sư Tử." Một nữ cảnh sát khác lấy điện thoại ra và gõ những từ khóa này vào thanh tìm kiếm.

"Vô ích thôi, tôi đã tra rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không tra ra." Liêu Phương tiếc nuối xua tay, vừa dứt lời thì thấy đội trưởng dẫn theo Phạn Già La đi từ ngoài vào. Hôm nay người nọ mặc nguyên bộ quần áo màu đen, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như son của hắn. Một đường đi từ bên ngoài đến trong phòng, toàn thân hắn đều như đang hấp thụ ánh mặt trời vậy, không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Liêu Phương và mấy nữ cảnh sát khác cùng há hốc mồm, đột nhiên không nói được câu nào. Dù biết rõ người này có thể là nghi phạm nối giáo cho giặc, nhưng các cô vẫn không tài nào liên hệ hắn với những tính từ tiêu cực như tàn nhẫn, vô tình, đẫm máu được.

Trang Chân trực tiếp đưa Phạn Già La vào phòng thẩm vấn, chỉ định La Hồng làm người phụ trách biên bản lời khai. Những nữ cảnh sát kia người nào người nấy đều xử sự theo cảm tính, mà gương mặt này của Phạn Già La dường như còn có lực sát thương lớn hơn nửa tháng trước nữa. Nếu không phải Trang Chân cử người theo dõi đối phương suốt 24 giờ, thì y cũng sẽ nghi ngờ hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ.

Phạn Già La rũ mi mắt, khóe môi khẽ cong, thái độ nhàn hạ thoải mái.

Trang Chân quay đèn bàn về phía hắn, dưới sự kích thích ánh sáng mạnh như vậy mà hắn ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, trái lại còn cười khẽ một tiếng, tiếng cười du dương vang vọng bên trong phòng thẩm vấn chật hẹp, khiến La Hồng không tự chủ được mà run lên. Tiếng cười của người này có ma tính!

Trang Chân cũng không thèm nhìn tới Phạn Già La, mà chỉ ung dung thong thả kéo ống tay áo được sắn tới khuỷu tay xuống, quy củ mà gài nút lại. Ai cũng không phát hiện, cánh tay của y đã lặng lẽ nổi lên một tầng da gà.

Lưu Thao và hai thành viên khác ngồi đợi ở phòng giám sát cách vách, quan sát nhất cử nhất động của Phạn Già La thông qua gương một chiều. Người này quá trầm ổn bình tĩnh, bọn họ hoàn toàn không dám chắc có thể moi được thông tin từ miệng hắn.

Không chỉ các cảnh sát khác không nắm chắc lần thầm vấn này, ngay cả Trang Chân dày dặn kinh nghiệm năng lực xuất sắc cũng không dám bảo đảm mình chắc chắn có thể đột phá phòng tuyến tâm lý của Phạn Già La. Vì thế, y đã làm một loạt các công tác chuẩn bị.

Ghế ngồi trong phòng thẩm vấn vốn là được đặc chế cho nghi phạm, ngoại trừ phần lưng ghế và mặt ghế được bọc một lớp da rất mỏng ra, thì những bộ phận khác đều được làm bằng thép, hơn nữa hoàn toàn vi phạm nguyên lý chuyển động của con người (human mechanics), khiến cho người ngồi cảm thấy rất không thoải mái, trái lại còn vừa lạnh vừa cứng vô cùng khó chịu. Bị loại cảm giác lạnh lẽo cứng rắn này tác động, nghi phạm sẽ không hề ngoài ý muốn mà tăng thêm gánh nặng tâm lý trong lòng, điều này rất có lợi đối với việc thẩm vấn.

Nhưng Trang Chân nhưng cảm thấy loại ghế này đối với Phạn Già La mà nói thì vẫn quá thoải mái dễ chịu, vì vậy đã đổi thành ghế thép không có bọc miếng da nào. Phòng thẩm vấn có không gian nhỏ hẹp, kín không kẽ hở, đương nhiên nhiệt độ sẽ thấp hơn bên ngoài rất nhiều, người khác chỉ cần mới bước vào thì sẽ cảm thấy âm u lạnh lẽo khó chịu, sau khi ngồi lên cái ghế lạnh ngắt kia thì loại cảm giác khó chịu đó sẽ được khuếch đại ngay lập tức.

Đèn dây tóc trên bàn cũng khống giống đèn dây tóc thông thường mà sẽ có công suất lớn hơn nhiều, bị ánh sáng ảm đạm ngưng tụ lại thành một đường thẳng tắp dội vào mặt sẽ khiến nghi phạm không thể mở mắt nổi, cùng lúc đó sẽ khiến đối phương nảy sinh cảm giác không chỗ che thân. Trên thực tế, loại cảm giác này rất chính xác, dưới tình huống ánh sáng chợt hắt tới, tất cả mọi cử động của nghi phạm đều sẽ bị cảnh sát ngồi đối diện quan sát. Dù cho nghi phạm không nói một lời, nhưng miệng của hắn mấp máy, đồng tử co lại, tròng mắt chuyển động, hay thậm chí là tần suất hô hấp cũng có thể cung cấp rất nhiều manh mối cho cảnh sát.

Thế nhưng tất cả bố trí này lại giống như vô hình trước Phạn Già La. Hắn đoan đoan chính chính ngồi trên ghế thép lạnh lẽo cứng rắn, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau, tạo thành một độ cong vô cùng ưu mỹ, đôi tay quá mức trắng nõn đan lại đặt ở trước mặt, hòa lẫn vào ánh đèn đang rọi tới, vững vàng thu hút ánh nhìn của người khác.

Hắn dùng thân phận nghi phạm ngồi trong phòng thẩm vấn, nhưng lại hết sức tao nhã cao quý, tĩnh lặng yên bình, như thể chỉ đang tham dự một bữa tiệc tụ họp bạn bè mà thôi.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, La Hồng đã liếc trộm hắn đã hơn mười mấy lần, cảm thấy rất ấn tượng với tố chất tâm lý siêu cao của người này.

Đôi mày kiếm rậm đen của Trang Chân nhíu lại thật chặt, tạo thành khe rãnh nghiêm nghị ở nơi ấn đường. Y đã đoán trước được, lần thẩm vấn này e là sẽ vô cùng khó khăn. Cho dù hai phần chuẩn bị trước không có hiệu quả, y vẫn sẽ dựa theo trình tự của mình, vì vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm Phạn Già La, không nói lời nào, mà La Hồng thì không ngừng liếc nhìn tài liệu, tỏ vẻ như đã nắm được rất nhiều chứng cứ.

Sự im lặng cũng là một loại áp lực, điều mà con người sợ nhất không phải lúc chuyện xấu xảy đến, mà là lúc chờ đợi trước khi nó đến. Trong khoảng thời gian trống rỗng này, đủ để nghi phạm suy tính rất nhiều thứ, mà bọn họ càng suy nghĩ thì càng không dám chắc rốt cuộc cảnh sát đang nắm giữ manh mối gì, liệu có chứng cứ xác thực hay không, mình nên giải thích thế nào, nhận hay không nhận...

Những suy nghĩ lung tung như thế sẽ biến thành một cơn lũ lớn, đánh phủ đầu vào phòng tuyến tâm lý của nghi phạm, từ đó việc thẩm vấn tiếp sau sẽ thuận lợi rất nhiều.

Trang Chân rất giỏi nắm bắt tâm lý của nghi phạm, nhưng y một lần nữa thất bại mà nhận ra, Phạn Già La cũng không sợ sự im lặng và chờ đợi, sự kiên nhẫn của hắn thậm chí còn nhiều hơn cả Trang Chân, cho dù ngồi cả ngày trong phòng thẩm vấn đầy áp lực nặng nề, đối với hắn mà nói cũng chẳng thấm vào đâu. Hắn nghênh đón những tia sáng chói mắt kia, dùng đôi mắt vô cùng lộng lẫy thu nạp tất cả ánh sáng nhưng vẫn đen đến kinh người đó lẳng lặng nhìn về phía Trang Chân, không né không tránh, không vui không buồn.

Ngoại trừ vẻ xinh đẹp khiến người ta hoa mắt và vẻ hờ hững không kém phần dịu dàng ra thì Trang Chân không thể nhìn ra bất cứ điều gì khác trên gương mặt của hắn. Hắn thậm chí còn khẽ mím khóe môi đỏ thẫm dưới cái nhìn sắc lẹm của Trang Chân, bày ra bộ dạng "Tôi vui vẻ tiếp nhận mọi thứ mà anh sắp xếp".

Trang Chân rũ mắt tránh đi nụ cười để lộ ra má lúm đồng tiền của hắn, nội tâm vốn dĩ phẳng lặng như nước hồ mùa thu chợt lăn tăn một gợn sóng. Hắn hết sức ảo não mà phát hiện ra —— Cuộc thẩm vấn còn chưa bắt đầu, Phạn Già La đã chiếm mất thế thượng phong rồi, đối thủ khó chơi như vậy thật sự là trước giờ mới thấy.

Trang Chân và La Hồng như gặp địch mạnh, phải cẩn thận từng chút, so sánh với bộ dạng vân đạm phong khinh, tùy tiện thong thả của Phạn Già La, đã tạo thành chênh lệch rõ ràng. Đám người Lưu Thao đang đứng trước gương một chiều quan sát Phạn Già La không khỏi có hơi nản lòng.

"Tôi cảm thấy lần thẩm vấn này khá mông lung!"

"Sao tố chất tâm lý của hắn lại tốt đến vậy?"

"Sếp nhất định sẽ có biện pháp đối phó hắn. Trùm buôn ma túy Đông Nam Á – Thái Ban, chính là do sếp thẩm vấn đó, Phạn Già La còn có thể xảo quyệt hơn cả Thái Ban chắc."

"Tôi cảm thấy tâm lý của hắn vững vàng hơn Thái Ban nhiều, từ sau khi vào cửa hắn đã ngồi trơ ra đó hơn 10 phút rồi, nhưng ngay cả độ cong khóe miệng cũng chưa từng suy suyển. Thái Ban không có được định lực như hắn đâu."

"Sếp, tiến sĩ Tống đã tới!" Một viên cảnh sát viên gõ cửa phòng giám sát, đưa một người đàn ông khí chất nho nhã tới.

Lưu Thao vui mừng quá đỗi, vội vàng mời người đàn ông nọ tới trước gương một chiều, giải thích sơ qua tình hình. Biết được tâm lý của Phạn Già La rất vững vàng, người nọ lại không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, mà chỉ đeo tai nghe Bluetooth vào, nói với Trang Chân ở đầu dây bên kia: "Lão Trang, bắt đầu hỏi được rồi, tôi giúp cậu trấn ải này."

Người này chính là chuyên gia tâm lý học nổi tiếng thế giới - Tống Duệ, cũng là cố vấn tâm lý học tội phạm của Bộ Công An. Không một phạm nhân nào có thể sống chết không khai khi có y tham gia thẩm vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.