Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Chương 13: Chương 13




“Tịnh Nhã, Tịnh Nhã? !” Nhiều tiếng kêu gọi xuyên qua trong đầu tôi thành một mảnh kia hỗn độn, từ chối thật lâu, rốt cục mở ra mí mắt nặng như ngàn cân kia.

”Tịnh Nhã? ! Ngươi đã tỉnh? !” Trước mắt, trên gương mặt xinh đẹp của Thịnh Hạ tràn đầy kinh hỉ cùng vui mừng.

”Thịnh Hạ... Xảy ra chuyện gì?” Tôi vô lực hỏi, trong đầu trống rỗng, sao lại ở trong bệnh viện?

”Bồ đã quên? Tối hôm qua ngươi cùng Nhiễm Ngạo bị tai nạn xe cộ, đụng vào cái cây ven đường, may là bồ cùng em bé không có chuyện gỉ...”

Lời nói của Thịnh Hạ khiến cho tôi nhớ lại buổi tối kinh hồn kia, họng súng tản ra hơi thở tử vong, làm cho sự sợ hại trong người tôi càng đụng nhau, còn có hơi thở tanh ngọt bay vào mũi... Nhiễm Ngạo! Tôi cả kinh ngồi dậy, kéo chặt tay Thịnh Hạ hỏi: “Nhiễm Ngạo đâu? Anh ấy thế nào? !”

”Đừng nóng vội, tánh mạng anh ta không có nguy hiểm.” Thịnh Hạ vội vàng an ủi tôi, sau đó dừng một lát: “Bất quá, anh ta đụng phải đầu, bác sĩ nói có não bị chút chấn động nhỏ.”

”Mình muốn đi xem anh ấy!” Trong lòng quýnh lên, lập tức tung mình xuống giường, nhưng chân đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

”Cẩn thận!” Thịnh Hạ vội vàng đỡ lấy tôi, oán giận nói: “Bồ không hù chết mình thì không cam lòng có phải hay không? Đã có em bé còn suốt ngày hấp tấp !”

”Nhiễm Ngạo ở đâu? Không tận mắt nhìn thấy anh ấy mình không yên lòng!” Trong lòng hết sức bất an, nếu quả thật không có gì đáng ngại, Nhiễm Ngạo nhất định sẽ ở bên cạnh tôi, chờ tôi tỉnh lại.

”Được rồi, mình dẫn bồ đi.” Thịnh Hạ đỡ lấy tôi lòng như lửa đốt, xuyên qua hành lang, đi tới phòng bệnh khác.

Đẩy cửa ra, chỉ thấy trên gường bệnh, Nhiễm Ngạo lẳng lặng nằm, không nhúc nhích.

Trên trán của anh quấn quanh một vòng băng gạc thật dầy, sắc mặt tái nhợt, giống như màu tái nhợt của bệnh viện, đôi môi vốn hồng bóng cũng không còn huyết sắc, nhìn qua thật suy yếu.

Tôi chậm rãi đi tới trước mặt anh, đau lòng vỗ về gương mặt của anh: “Nhiễm Ngạo rốt cuộc tại sao, tại sao còn chưa tỉnh?”

”Anh ấy đụng vào trên tay lái, chảy rất nhiều máu.” Thịnh Hạ giải thích.

Nhớ tới trước khi hôn mê giọt giọt lạnh ngư băng rơi trên mặt kia, quanh thân tôi nổi lên một trận da gà.

”May là anh ấy liều mạng ôm lấy bồ, bồ cùng em bé mới không có chuyện gì.” Thịnh Hạ thở dài, tiếp tục nói: “Tịnh Nhã, đừng tức giận Nhiễm Ngạo nữa. Chờ anh ấy tỉnh, rồi cùng anh ấy trở về đi... Đói bụng chưa, mình mua một ít thức ăn cho bồ.”

Tôi vô thức gật đầu, nghe tiếng Thịnh Hạ rời phòng, hai mắt chưa từng rời đi Nhiễm Ngạo.

Anh ngủ an tĩnh như vậy, giống như bộ dạng khi tôi tỉnh dậy chứng kiến được vào những buổi sáng trước kia, mỗi lúc đó, tôi cũng nhịn không được hôn trộm anh, mà anh lại đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt cười xấu xa đem tôi kéo vào trong ngực...

Nhưng, cánh mũi đang hô hấp yếu ớt của anh lại dễ dàng bác bỏ phán đoán của tôi.

Thanh âm buồn bã của anh vang lên bên tai: “Vậy làm sao bây giờ? Em nói cho tôi biết, tôi phảo làm sao làm em mới có thể tha thứ tôi? Làm sao em mới không để ý tuổi của tôi? Tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Cầm tay của anh, tôi ghé vào lỗ tôii anh nhẹ giọng: “Nhiễm Ngạo, chỉ cần anh tỉnh lại, em liền tha thứ anh; chỉ cần anh tỉnh lại, cái gì em cũng không ngại.”

Đột nhiên, giống như là nghe thấy được lời của tôi, lông mi dài của Nhiễm Ngạo chớp mấy cái. Trong lòng tôi nổi lên một trận mừng như điên, nhịn không được gọi dậy: “Nhiễm Ngạo!”

Chỉ thấy Nhiễm Ngạo chậm rãi mở mắt ra, rồi lập tức nhắm lại, không dễ chịu xoa đầu, chau mày.

”Nhiễm Ngạo, anh rốt cục tỉnh!” Tôi không kìm được vui mừng, kéo xuống cái tay đang đụng chạm vết thương của anh: “Đừng đụng, trên đầu có thương tích.”

Anh thu hồi lại cái tay trong lòng bàn tay tôi, sau đó ngồi dậy, tựa đầu vùi sâu vào trong hai cánh tay, thật lâu không nói gì.

Trong lòng mơ hồ có chút bất an, tôi xoa vai anh, thử dò xét hỏi: “Nhiễm Ngạo, có phải rất đau hay không, tôi đi gọi bác sĩ.”

Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên, chậm chạp quay đầu ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người của tôi.

Trong ánh mắt của anh, đầy dẫy đáng sợ và xa lạ: “Cô... Là ai?” Anh nghi ngờ hỏi.

Lời của Nhiễm Ngạo đem lòng tôi đông lạnh đến 0 độ -- chẳng lẽ đây chính là mất trí nhớ!?

”Em là Tịnh Nhã a? ! Nhiễm Ngạo, anh làm sao vậy? !” Cầm chặt lấy cánh tay anh, đầu ngón tay của tôi khẽ run , vừa nghĩ tới ở mọi chuyện có liên quan đến chúng tôi trong đầu anh đều có thể tan thành mây khói, trong lòng liền có hoảng hốt nói ko nên lời.

”Tôi biết cô sao?” Anh khó chịu đưa tay xoa đầu, tựa hồ muốn tìm lại trí nhớ về chúng tôi.

Nước mắt tách một tiếng chảy xuống, tôi ôm lấy anh, đánh phía sau lưng của anh, kêu khóc : “Không nên quên! Không nên quên! Sao anh có thể quên em? Sao anh có thể như vậy? ! Không nên, Nhiễm Ngạo, mau nhớ lại! Mau nhớ lại!”

Đầu tựa vào trong ngực Nhiễm Ngạo, mặc cho nước mắt mãnh liệt chảy trong ngực anh. Tôi không dám ngẩng đầu, sợ gặp ánh mắt xa lạ lạnh lùng. Nhiễm Ngạo, cái người tôi rất quen thuộc ngươi đi nơi nào rồi?

Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Đứa ngốc.”

Tôi ngu ngơ, mặc cho hai tay anh nâng lên cái đầu nhất thời còn chưa hiểu ra được của tôi.

”Anh làm sao có thể quên em?” Anh mềm nhẹ thay tôi lau đi nước mắt, yêu thương nhìn tôi.

Trong đầu điện quang hỏa thạch chợt lóe --- anh gạt tôi! Một ngọn lửa vô danh dấy lên trong lòng, tôi điên lên đánh anh: “Anh tên khốn kiếp này! Lại gạt em! Anh có biết em rất lo lắng hay không! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Anh không nhúc nhích, lẳng lặng thừa nhận quả đấm của tôi. Sau khi tôi phát tiết đủ rồi, anh lại ôm tôi vào trong lòng, đau lòng nói: “Vậy còn em, lại còn nói 'Hy vọng chưa từng gặp qua anh, một câu nói tàn phá quá khứ của chúng ta. Em có nghĩ tới, anh có tâm tình gì hay không?”

Bỗng nhiên, trong đầu hiện ra dau đớn rõ ràng trong mắt của anh lúc đó. Chưa từng nghĩ, một câu nói lơ đãng kia, lại khiến anh để ý như thế.

”Vậy anh cũng không nên đùa giỡn thế này, em rất lo lắng.” Tôi áp xuống chút ít tức giận, nhưng khẩu khí vẫn thô sáp như cũ.

”Anh cho là, em thật cao hứng khi anh quên hết tất cả.” Ôm chặt lấy tôi, Nhiễm Ngạo cô đơn nói: “Bởi vì ... như thế, em có thể thoát khỏi anh.”

”Nhiễm Ngạo.” Ánh mắt lại bắt đầu chua xót.

”Tịnh Nhã, em nói đúng, anh là cố ý lừa gạt em. Anh biết em sẽ không tiếp nhận chàng trai nhỏ tuổi hơn em, cho nên anh sợ, anh sợ mất đi em. Chiều nào lúc bước vào phòng anh cũng sẽ có chút chần chờ, anh lo lắng sau khi tiến vào phát hiện đồ vật của em đã không còn. Tịnh Nhã, anh thật sự rất sợ.” Anh đem tôi ôm càng chặt hơn, trong giọng nói có sự mềm yếu khiến cho tôi đau lòng.

Thì ra, người thống khổ nhất là anh.

”Nhiễm Ngạo.” Tôi ôm cổ của anh, hướng anh bảo đảm: “Em sẽ không rời đi anh, vĩnh viễn cũng sẽ không.”

Giống như là Nhiễm Ngạo nói, tôi không nên bởi vì tuổi của anh liền phủ nhận cái tốt của anh, phủ nhận vui vẻ giữa chúng tôi. Bất kể nhỏ bao nhiêu, nhưng hai cánh tay ôm tôi trong lúc nguy cấp của anh cũng thật mạnh và cường tráng có lực như vậy, thay tôi cùng hài tử ngăn trở nguy hiểm. Nhiễm Ngạo là Nhiễm Ngạo, anh không có thay đổi.

Nghe vậy, Nhiễm Ngạo nhìn tôi , trên mặt hiện lên mừng như điên không che dấu được: “Em tha thứ anh?”

Đem đầu gối ở trên vai anh, tôi cố ý thở dài: Không có cách nào khác, bây giờ trong bụng em mang theo một viên cầu lớn, giá trị con người bị sụt lớn (ý chị ấy là bị mất giá), không thể làm gì khác hơn là vò đã mẻ lại sứt, đi theo anh.”

Nhiễm Ngạo lập tức nheo mắt lại, hiện lên vẻ mặt cười xấu xa: “May là anh có dự kiến trước, làm chuẩn bị trước.”

Tôi thu hồi nụ cười, hung hăng cho anh một cái khuỷu tay --- lại còn không biết xấu hổ lên mặt với tôi!

Ai ngờ anh hô lên một tiếng đau đớn, sau đó ôm bộ ngực, vẻ mặt thống khổ.

”Cho là em còn có thể mắc lừa sao?” Tôi trừng phạt xoa gương mặt trắng của anh, hừ, lại muốn lặp lại chiêu cũ, không cho ngươi chút giáo huấn không được.

”Vệ Tịnh Nhã.” Nhiễm Ngạo giương lên ánh mắt u oán: “Chẳng lẽ em không biết ngực của anh cũng có ứ thương sao?”

Tôi nâng lên mặt của anh, bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh nhìn, đây chính là chuyện xưa sói đến đây, nhận lấy dạy dỗ đi.”

“...”

”Mình không nhìn lầm chứ?” Thịnh Hạ đi vào phòng bệnh, trợn to mắt của cô, ngạc nhiên nhìn tôi đang uy trái táo cho Nhiễm Ngạo, vẻ mặt khoa trương: “Vệ Tịnh Nhã bồ cũng có lúc dịu ngoan như vậy.”

”Ngạc nhiên cái gì? Mình thường xuyên hầu hạ Nhiễm Ngạo như vậy, không tin bồ hỏi.” Mới là lạ, nếu không phải ngộ thương ngực của anh, sẽ đeể anh càn rỡ như vậy

”Nhiễm Ngạo, thật?” Thịnh Hạ vung lông mày lên, vẻ mặt không thể tin.

”Tịnh Nhã nói phải thì là phải, tôi còn có thể nói cái gì?” Nhiễm Ngạo cố ý lộ ra nụ cười buồn bã.

”Chẳng lẽ người khác có oán hận gì sao?” Tôi lấy dao gọt trái cây lên, giả ra vẻ mặt hung ác ở trước mặt anh đưa qua lại.

”Thì ra là đây chính là cái gọi 'Hầu hạ', Nhiễm Ngạo, làm khó anh.” Thịnh Hạ lắc đầu thở dài.

Phụ nữ này, thật là quá kiêu ngạo. Tôi quay đầu đối với cấp trên kiêm bạn trai bên cạnh cô nói: “Diệp Nghị, tôi thật sự chịu không được phụ nữ này. Như vậy, bản thân tôi bỏ tiền ra, nhờ cậy anh mau lấy nó về nhà, thật tốt chỉnh đốn một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.