Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Chương 17: Chương 17




Tạm biệt Lâm Dã, tôi vội vàng về nhà. Mở cửa ra, lại ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Nhiễm Ngạo đứng trước mặt tôi, hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt không hài lòng.

”Đi nơi nào vậy? Không phải đã bảo em không nên chạy loạn sao, sao lại không nghe lời?”

Tôi nhìn về trần nhà, bất đắc dĩ trả lại một cái nhìn khinh thường, Nhiễm Ngạo lại bắt đầu lẩm bẩm nhắc nhở.

”Tiểu Ngạo, ngươi làm gì hung dữ với cô bé như vậy?” Một đạo thanh âm dịu dàng thanh tao lịch sự từ phía sau Nhiễm Ngạo truyền đến.

Tôi kinh ngạc, thuận theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một mỹ phụ trung niên ngồi trên ghế sa lon ngồi, dung mạo mỹ lệ, dịu dàng động lòng người, một bộ váy vàng nhạt giống như là đặc biệt tạo ra cho cô, đem khí chất cao nhã triển lộ không thể nghi ngờ. Thấy tôi đang tò mò nhìn cô, liền dịu dàng cười với tôi một tiếng, càng có vẻ ôn hoà dễ gần.

Là ai đây? Tôi buồn bực.

”Mẹ, mẹ không biết, con không để ý, cô ấy liền chạy khắp nơi.” Nhiễm Ngạo quay đầu lại nói.

Tôi thất kinh, mẹ Nhiễm Ngạo, đó không phải mẹ chồng tương lai của tôi sao?!

Chỉ biết là cha mẹ Nhiễm Ngạo mấy năm nay một mực nước ngoài, có ai nghĩ đến lại đột nhiên trở lại như vậy, khiến cho tôi chân tay luống cuống.

Xong, xong, mới vừa từ bên ngoài trở lại, đầu đầy mồ hôi, đầu tóc dầu mỡ, thật đúng là con dâu xấu danh xứng với thực, ở trước mặt mẹ chồng đẹp như vậy chỉ tự làm xấu bản thân.

Nhưng Nhiễm Ngạo bất kể những thứ này, đem tôi kéo đến ngồi xuống bên cạnh mẹ anh, tôi chỉ cò thể kiên trì nói to: Dì khoẻ.”

Kết quả lời vừa ra khỏi miệng, mặt Nhiễm Ngạo liền đen giống như đáy nồi: “Sao còn gọi là dì? Nên gọi mẹ.”

”Nhưng bọn con còn chưa có có kết hôn!” Tôi thấp giọng phản bác nói.

Nhiễm Ngạo nâng gương mặt của tôi lên: “Nhưng trong bụng em có thể có cháu trai của mẹ anh.”

Khóe mắt nghiêng qua thấy mẹ Nhiễm Ngạo đang nhìn chúng tôi cười, tôi ngượng ngùng kéo tay của Nhiễm Ngạo xuống.

”Nhìn thấy các con tốt như vậy mẹ an tâm.” Trong thanh âm của dì lộ ra mừng rỡ từ đáy lòng.

Tôi yên lòng, hô, xem ra là vượt qua kiểm tra rồi.

Sau đó, sau đó dì gỡ khối ngọc bội ở trên cổ xướng, đưa tới ở trên tay của tôi, trong mắt tràn đầy nụ cười: “Tịnh Nhã, đây là ngọc bội của tổ tông nhà mẹ truyền lại, nghe nói có thể khiến người gặp dữ hóa lành. Bây giờ mẹ cho con.”

Tôi thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối: “Không, dì, vật này quá trân quý.”

Mẹ Nhiễm Ngạo cười lắc đầu: “Đối với mẹ mà nói, hai người các con có thể thật tốt, chính là tâm nguyện lớn nhất của mẹ. Hơn nữa, nhìn ra được con thích nó.”

Thật là lợi hại, bị nhìn ra, quả thật, tôi từ nhỏ đã đặc biệt thích ngọc, tổng cảm thấy bọn họ tập hợp linh khí của thiên địa, là sự tồn tại rất thần bí. Hơn nữa khối ngọc này không biết sao, đặc biệt hợp mắt của tôi.

Nhiễm Ngạo vội vàng nhận lấy ngọc bội, nhẹ nhàng đeo lên cho tôi, khóe miệng vung lên, nhìn tôi, trong mắt một mảnh sáng trong: “Cái này xem em còn chạy thế nào.”

Tôi cúi đầu nhìn ngọc bội kia, trắng noãn trong suốt, ấm nhuận không tỳ vết, rất là động lòng người, cũng không khách khí nữa: “Cám ơn dì.”

Nhiễm Ngạo nhìn tôi, mặt nhăn nhíu, lấy ra khăn giấy lau cho tôi: “Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy, anh đi lấy nước đá cho em.”

Không đợi tôi ngăn cản, Nhiễm Ngạo liền đứng dậy tiến vào phòng bếp, tôi âm thầm kêu khổ, bị mẹ của anh nhìn thấy, còn tưởng rằng tôi mỗi ngày đều sai khiến con cô, mặc dù cái này xác thực cũng là sự thật.

Nhưng dì tuyệt không để ý, dì cười sờ sờ bụng của tôi, hỏi: “Mấy tháng rồi?”

Tôi vội vàng trả lời: “Đã 3 tháng .”

”Mới chớp mắt, Tiểu Ngạo đã có hài tử.” Dì thở dài một tiếng, nhìn tôi: “Tịnh Nhã, mẹ nghe nói trước đó vài ngày, con cùng Tiểu Ngạo có chút không vui.”

”Dì, dì đừng lo lắng, cũng tốt lắm.” Tôi cười cười.

”Vậy thì tốt.” Dì yên lòng, chậm rãi nhớ lại nói: “Tiểu Ngạo từ lúc nhỏ luôn lạnh lùng, thường xuyên có nữ sinh chạy tới đưa thư tình, lễ vật cho nó, nhưng mỗi lần cũng bị lời nói lạnh nhạt của nó làm giận chạy đi, càng về sau, không còn cô bé nào dám dễ dàng tỏ tình với nó. Mẹ cùng cha của nó còn từng lo lắng về vấn đề giới tính của nó, nói cho biết, nếu như con thích đàn ông, chúng ta cũng tôn trọng lựa chọn của con, kết quả khiến nó dở khóc dở cười. Bất quá, cũng may sau đó con xuất hiện.”

Dì vuốt tóc của tôi: “Mẹ cho tới bây giờ chưa từng thấy nó quan tâm một người như vậy.”

Mặt tôi đỏ lên một chút, trong lòng mừng thầm không dứt.

”Thật ra thì, Tiểu Ngạo cũng rất không dễ dàng, từ nhỏ đã đội mũ của một thiên tài nhi đồng, áp lực rất lớn, không có bạn học bình thường, thậm chí cả một bạn choi chung cũng không có. Vì để cho ba mẹ an tâm ra khỏi nước, nó 16 tuổi tốt nghiệp liền tiếp thu công ty của cha. Có đôi khi thử nghĩ xem, hài tử người ta ở vào tuổi đó còn đang đi học, mọi việc đều có người lớn chiếu cố, mà Tiểu Ngạo lại một mình một người ở trên thương trường đánh giết.” Trong mắt dì tràn đầy đau lòng.

Trong lòng đột nhiên một trận ê ẩm, chưa bao giờ biết Nhiễm Ngạo lớn lên như vậy.

”Đang nói chuyện gì?” Nhiễm Ngạo cầm lấy chén nước đá đi trở về, đưa cho tôi.

”Mẹ đang nói cho Tịnh Nhã, nếu như con dám khi dễ cô ấy, mẹ và ba ba con cũng sẽ không bỏ qua cho con.” Dì cười nói.

Nhiễm Ngạo nhướng lông mày lên: “Mẹ, mẹ cũng quá xem con của mẹ , cô ấy không khi dễ con thì không tồi rồi.”

”Em khi dễ anh lúc nào?” Tôi vội vàng giả bộ vô tội, ngầm véo bắp đùi của anh. Dám ở trước mặt mẹ chồng làm hư hình tượng của tôi.

Ai ngờ anh lập tức bắt được cánh tay gây án của tôi, cố ý thở dài, nói với dì: “Mẹ, nhìn thấy chưa, nhân chứng cũng có, con bình thường chính là bị nha đầu này chà đạp như vậy.”

Tôi chán nản, đang muốn làm anh mất mặt, một đạo tiếng nói thuần hậu trầm thấp truyền đến: “Thật xa đã nghe thấy thanh âm của cô dâu mới này.”

Quay đầu nhìn lại, nguyên lai là một trung niên nam tử cao lớn khôi ngô, trên mặt khí phách mười phần, toàn thân tràn đầy dũng cảm khí khái, khiến cho tôi nhớ lại Kiều Phong dưới ngòi bút Kim Dung.

”Cha, cha đã đến rồi.” Nhiễm Ngạo hô.

Nguyên lai là bác trai, tôi có chút ngoài ý muốn, nguyên tưởng rằng hình dáng của ba ba Nhiễm Ngạo phải nho nhã anh tuấn, xem ra Nhiễm Ngạo giống như mẹ của anh nhiều hơn.

Chỉ thấy bác trai trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh dì.

Dì dịu dàng hỏi: “Xử lý xong rồi?”

”Xong.” Bác trai nhìn thê tử, ánh mắt trong nháy mắt trở nên rất dịu dàng, hoàn toàn tưởng tượng không tới một đàn ông cường tráng như thế sẽ có ánh mắt dịu dàng thâm tình như vậy, tôi cũng nhìn ngây người.

”Đây chính là Tịnh Nhã sao?” Bác trai thấy tôi nhìn không chớp mắt anh, liền cười hỏi.

”Đúng, bác khoẻ.” Tôi vội vàng nói.

”Uh, là đứa bé xinh đẹp.” Ba ba Nhiễm Ngạo nhìn tôi, gật đầu, vẻ mặt tán thưởng.

Nghe thấy khen ngợi, tôi tâm hoa nộ phóng (lòng mạnh mẽ thả ra, ý chỉ vui mừng sung sướng).

”Cẩn thận, miệng cũng rách đến huyệt Thái dương.” Nhiễm Ngạo thấp giọng ở tai tôi nói.

Tôi đối với anh làm mặt quỷ, quả thực là ghen tỵ trắng trợn.

”Mệt mỏi sao?” Đang lúc tôi cùng Nhiễm Ngạo ngầm đấu đá, bá phụ ôm chầm bả vai dì, ân cần hỏi thăm.

Dì cười lắc đầu, nhưng nhìn ra trong đôi mắt có thần sắc mệt mỏi.

”Mẹ, không thoải mái sao?” Nhiễm Ngạo vội vàng hỏi.

”Mẹ của con vừa xuống máy bay liền chạy đến đây thăm các con, sai giờ (giờ chênh lệch giữa các nước) còn chưa điều chỉnh lại.” Bác trai đỡ dì dậy: “Tiểu Ngạo, Tịnh Nhã, ba mang mẹ của con về nghỉ ngơi trước.”

Thân thể xinh xắn của dì rúc vào trong ngực bác trai, nhìn qua thật giống một đôi thần tiên quyến lữ. Tôi không khỏi hâm mộ, tựa vào trên cánh tay Nhiễm Ngạo, thật hy vọng ở cùng Nhiễm Ngạo lâu năm lúc cũng sẽ hạnh phúc giống như bọn họ.

”Đừng tưởng rằng làm nũng sẽ không chuyện.” Nhiễm Ngạo lành lạnh nói.

”Uh?” Tôi nghi ngờ nhìn về phía anh, có chuyện gì.

Anh cúi người xuống, híp mắt: “Trời nắng như vậy, mới vừa rồi chạy đi nơi nào?”

Tôi sụp bả vai xuống, xem ra đường của chúng tôi cách cha mẹ của anh còn rất xa.

”Chờ em tắm rửa xong sẽ nói cho anh biết.” Tôi lướt qua anh đi về phòng tắm, nếu không tắm tôi cũng muốn giết mình.

Ở trong phòng tắm ngâm nước nóng một canh giờ, đợi đến gân cốt toàn thân cũng tê dại mới lưu luyến đi ra.

Đi ra phòng tắm, liền nhìn thấy Nhiễm Ngạo nhàn nhã tựa vào trên giường chờ tôi, trên tay vuốt vuốt kem dưỡng da của tôi. Mỗi lần tắm rửa xong, anh cũng muốn đích thân thoa cho tôi, thật kiên trì dĩ nhiên đến cuối cùng cũng sẽ sờ súng hỏa. Bất quá, từ sau khi tôi mang thai, anh cũng chỉ có thể đàng hoàng tỉnh lược bước cuối cùng.

Tôi nằm ở trên giường, mặc anh triển khai động tác làm không biết mệt này, chỉ nghe anh hỏi: “Bây giờ có thể trả lời chứ.”

”Trả lời cái gì?” Tôi nhắm mắt hỏi ngược lại.

”Mới vừa rồi đi nơi nào?” Anh nhịn xuống cơn giận hỏi.

”Tại sao phải nói cho anh biết.” Tôi miễn cưỡng nói.

”Vệ Tịnh Nhã.” Anh đưa tay đặt ở bên eo của tôi, trong thanh âm bao hàm uy hiếp.

Tôi vội vàng ngồi dậy, tức giận nhìn anh: “Anh cũng chưa nói cho em biết Tào Kinh Kiệt tại sao muốn giết chúng ta a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.