Trong mắt Nhiễm Ngạo đậm dục vọng,nắm chặt nắm tay để kiềm chế sau đó nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi tránh ánh mắt anh: “Thánh Duyên đã tỉnh, em đi xem con.”
Nói xong, tôi vội vàng chạy lên lầu, rất nhanh chạy vào phòng trẻ con, dựa vào cửa vỗ ngực.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, xém chút nữa làm cho toàn thân béo hiện ra trước mặt anh.
Nhưng nghĩ lại không khỏi ảm đạm, tránh được nhất thời nhưng không trốn được cả đời.
Quyết định, ngày mai bắt đầu nhất định khống chế cái miệng mình, vì Nhiễm Ngạo, vì mình, nhất định phải cố gắng.
Đi vào trước gường trẻ con thấy tiểu thánh duyên đang ngủ thật ngọt ngào, miệng còn mút ngón tay của chính mình, lông mi vừa dài vừa cong, giống như búp bê.
Tôi béo béo hai má anh nhẹ nhàng nén giận nói:“ Xú tiểu tử, đều là vì con, đem hạnh phúc của mụ mụ phá huỷ. Về sau trưởng thành không đựơc chọc mẹ tức giận biết không?”
Đột nhiên, Thánh Duyên chớp chớp lông mi một cái. Tôi lập tức ngừng thở, không xong, chẳng lẽ đánh thức nó.
Quả nhiên, Thánh Duyên mở đôi mắt ngập nước vô tội nhìn tôi, theo sau “oa” một tiếng khóc lên.
Tiếng khóc khinh thiên động địa, uỷ khuất tới cực điểm.
Tôi lập tức hoảng hồn, đưa tay ôm con,vỗ:“Cục cưng, đừng khóc, mẹ thật sự không làm gì con, là con sinh ảo giác, ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.”
Nhưng Thánh Duyên vẫn là uỷ khuất khóc, tôi hết đường xoay sở.
”Để cho anh.” Nghe thấy đứa nhỏ khóc, Nhiễm Ngạo đi vào phòng, tiếp nhận Thánh Duyên từ trong tay tôi vỗ nhẹ phía sau lưng anh.
Thánh Duyên khóc nhỏ dần rồi cuối cùng cũng im lặng, đầu tự vào vai Nhiễm Ngạo chìm vào mộng đẹp, trên lông mi còn chưa lau đi nước mắt.
Tôi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại bất bình:“Đứa nhỏ này không lương tâm, rõ ràng từ trong bụng em ra, lại cố tình thân cận ngươi.”
”Đó bởi vì tôi không nhằm lúc anh ngủ mà đánh thức anh.”Nhiễm Ngạo dò xét tôi, đem Thánh Duyên đặt lại giường, đắp kín chăn.
Tôi tự biết đuối lý, nhưng như cũ cãi chày cãi cối:“Ai kêu mặt anh giống cái bánh bao, nhìn thấy là muốn cắn.”
”Chính em lúc đó chẳng phải giống nhau sao?” Nhiễm Ngạo trở lại béo mặt tôi.
”Đau” Tôi kêu to đánh tay anh, theo sau nhắc nhở anh:“ Buổi sáng ngày mai em sẽ đem Thánh Duyên đưa đến nhà ba mẹ, tan tầm anh nhớ đón con trở về.”
”Em có việc sao?” Anh hỏi
”Em đi làm mà, mấy ngày hôm trước mới nói cho anh” Tôi nói
Nhiễm Ngạo lúc này mới nhớ nhưng lập tức nhíu mày:“Không thể không đi sao?”
”Đương nhiên không được” Tôi nói như đinh đóng cột:“Em cùng tạp chí thảo luận tốt rồi.”
”Mệt mỏi như vậy, em có sao không? Trong nhà cũng không thiếu tiền để cần tiền lương của ngươi” Nhiễm Ngạo khuyên.
”Em nào có yếu ớt như vậy. Em đi làm cũng là vì em. Em ở nhà nhàn rỗi sẽ không có việc gì làm, cả ngày đều nghi ngờ anh bên ngoài cùng phụ nữ phát sinh quan hệ, một ngày 24 giờ giám sát anh, kiểm tra quần áo anh, biến thành người phiền toái, thấy em liền chán ghét đến cực điểm. Kế tiếp, chúng ta mà bắt đầu cãi nhau, sau đó đánh nhau, cuối cùng li hôn, nhưng vì tranh đoạt quyền nuôi nấng tiểu tử này mà đầu rơi máu chảy. Nghĩ lại xem, đây là cảnh tượng đáng sợ“. Tôi tinh tế vì anh phân tích lợi hại
”Kịch truyền hình xem hay hơn” Nhiễm Ngạo liếc tôi một cái
”Em mặc kệ, dù sao anh đã đáp ứng em sẽ không ngăn cản em công tác” Tôi nóng nảy
”Anh lại chưa nói không được, nhưng em phải đáp ứng một điều kiên của anh. “Nhiễm Ngạo gian xảo nhìn tôi
”Điều kiện gì?” Tôi đề phòng
”Sáng mai anh đưa em đi làm” Nhiễm Ngạo nói
Tôi xác nhận: “Cứ như vậy? “
”Em cho là cái gì?” Nhiễm Ngạo nhún nhún vai :“Anh là lo cho em không quen dậy sớm, sẽ muộn”
Trong lòng tôi thầm áy náy,tôi trách lầm anh. Nhưng thực tế là tôi trách nhằm chính mình.
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Ngạo đưa tôi tới chỗ làm, tôi xuống xe, đang chuẩn bị xoay đi thì anh gọi lại
”Em làm ở lầu mấy?” Nhiễm Ngạo hỏi
”Lầu 12, làm sao vậy?” tôi hỏi
”Không có gì, tuỳ tiện hỏi thôi” Anh dời đi ánh mắt
Tôi nghi hoặc nhìn Nhiễm Ngạo, không rõ anh muốn làm gì?
”Nếu không đi lên sẽ bị muộn” Nhiễm Ngạo lành lạnh nói
Lần này anh nhắc nhở tôi, không xong, gần đến giờ! Tôi không hề để ý đến anh, chạy nhanh vào trong. Quả nhiên, còn chưa ngồi xuống đã bị chủ biên kêu vào văn phòng thao thao bất tuyệt giảng giải thủ tục của công ty, chú ý hạng mục công việc làm tôi choáng voáng không thôi.
Thật vất vả mới chờ chủ biên nói xong, tôi đi ra văn phòng, đang ngồi nghỉ xả hơi, vừa nhấc mắt lại phát hiện thiệt nhiều ánh mắt tò mò nhìn mình.
”Này“. Tôi nhếch miệng xấu hổ cười. Trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
”Vệ tinh nhã, vừa rồi ông xã em tới đưa em chìa khoá” Phụ nữ ngồi bên cạnh nói.
Ông xã?! Tôi mãnh liệt hít ngụm khí lạnh
”Anh ấy còn nói buổi chiều sẽ đi đón con về nhà cho em yên tâm công tác”
Đứa con?! Đầu tôi quay cuồng
Sợ làm cho đồng nghiệp ngạc nhiên, tôi tính toán đem chuyện tôi có chồng và đã có một con giấu kín nhưng ai ngờ mới ngày đầu tiên đã bị bại lộ.
”Vệ tinh nhã, ông xã em rất tuấn tú, các người có học cùng đại học không? Kết hôn sớm như vậy.”
”Đúng vậy, em không phải mới tốt nghiệp đại học sao? Làm sao còn có đứa con, có phải khi còn đi học đã mang thai không?”
”Hôn lễ cử hành ở nơi nào? Kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu? Ông xã ngươi đang làm gì?”
Các vấn đề đặt ra liên tiếp làm tôi trả lời không kịp, tôi trả lời qua quít cho các cô. Tôi chạy ra khỏi văn phòng, gọi điện khẩn cấp cho Nhiễm Ngạo, tôi hét to:“Anh là cố ý nói rõ cho mọi người biết là em kết hôn và sinh con“.
Biết anh có âm mưu, tối hôm qua tôi đã lấy chìa khoá bỏ vào trong giỏ, nhất định là anh lấy ra, sau đó coi như cái cớ để đến vạch trần tôi.
Chỉ nghe anh bình tĩnh nói:“Để ngừa nam đồng nghiệp hiểu lầm em chưa kết hôn, không an phận mà ôm hi vọng“.
Tôi kêu một tiếng, anh đúng là nghĩ qúa nhiều
Anh vừa lòng nói:“Tốt lắm, hiện tại em cứ yên tâm làm việc.”
”Có thể yên tâm chính là anh“.Tôi nhìn lên bầu trời, cảm thấy không biết làm sao, bị đám phụ nữ ở văn phòng tò mò vây quanh, tôi còn có thể làm việc sao?
”Đừng tức giận, tối nay về sớm một chút, chúng ta ra ngoài ăn cơm“. Anh dường như không có việc gì.
”Em bị anh chọc tức đến no rồi” Tôi ngắt điện thoại.
Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn đi vào nhà ăn bên cạnh toà soạn kêu một phần cơm cà ri gà.
”Tịnh nhã”Đang lúc cầm đũa cắm vào thịt gà thì một người ở cổng nhà ăn đi vào kêu tên tôi, dẫn tới mọi người đều ngẩng đầu nhìn, tôi vội lấy tay che mặt, mặc kệ là ai, dám làm chuyện mất mặt như vậy, nhất định không để cho người khác biết tôi quen biêt anh.
Người nọ đi đến trước mặt tôi:“Tôi đã thấy cô, đừng trốn”
Tôi ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt tươi cười, nhìn kỹ, thiếu điều thét chói tôii, Hành Bình.
Chính là đầu sỏ làm tôi mang thai Thánh Duyên
”Tại sao cậu ở trong này?” Tôi hoảng sợ lên tiếng
”Tôi đi làm ở gần đây“. Hành Bình xoay người chỉ toà nhà quen thuộc
kia:“Thấy không? Chính là toà nhà kia, ' toà soạn Khám Tinh'.”
Tôi biết, sao lại không biết được, tôi vừa mới từ trong đó ra.
Tôi nheo hai mắt, tiểu tử này, trong trường hại tôi trốn đông trốn tây, chẵng lẽ hiện tại muốn giở trò cũ?
”Lí Hành Bình!” Nhớ tới mấy năm bị tra tấn, tôi không muốn bị lặp lại, tôi hung hăng trừng mắt anh
”Sao.....Sao?” Anh không rõ ý tôi
”Tôi chẳng phải nói với cậu rất nhiều lần? Phải gọi tôi học tỷ!Học tỷ!” Tôi đập bàn, lấy tay chỉ vào mũi anh, cao giọng nói”Còn nữa, tôi đã kết hôn, sinh con, cậu không có hi vọng, về sau không được quấn quít lấy tôi, bằng không tôi xử đẹp ngươi“.
Hành bình lùi ra sau mấy bước, lúng túng nói:“Chính là........Tôi không có định quấn quít lấy ngươi.”
”Vậy thì vì cái gì ngươi lại theo tôi vào cùng một toà soạn?” Tôi theo dõi ánh mắt anh
”Ba tôi là ông chủ của ' Toà soạn Khám tinh', đương nhiên tôi phải làm việc ở đây” Anh gãi đầu nói:“Hơn nữa tôi vào đây trước, tại sao lại biến thành tôi theo cô?”
Đúng rồi, trước kia nghe nói anh là con trai của ông chủ toà soạn, nhưng không nghĩ tới lại là ' toà soạn khám tinh'
”Tinh nhã, cô yên tâm, tôi đã sớm buông tha ngươi”, Hành Bình hai tay đặt trước ngực ở tư thế “không”,ý nói” Tranh giành thê tử của người khác, loại việc xấu xa này tôi coi thường, đây là nguyên tắc của tôi”
Thấy tình trạng này tôi thở ra nhẹ nhõm, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác mất mác. Hành bình nói vậy nhưng tôi thấy nhất định là sau khi sinh xong sức hấp dẫn của tôi giảm hẳn, cho nên anh mới đối với tôi không có hứng thú. Chẳng lẽ, Nhiễm Ngạo cũng....
”Tinh Nhã, sao mà khi tôi nói buông tha ngươi lại thất vọng như vậy?”
Hành Bình cười đến nheo mắt:“Có thể nào cô đã có tình cảm với tôi?”
”Tình cảm cái đầu cậu!” Tôi dùng sức đánh đầu anh, giả bộ dáng vẻ hung dữ:“ Lần sau để tôi nghe được cậu kêu tên tôi, tôi liền vặn đầu cậu, nghe thấy không?”
Thiếu chút nữa tôi cắn đầu lưỡi mình:“ Ba ngươi không phải ông chủ sao? Sao lại cho ngươi làm ở vị trí phóng viên nhỏ này?”
”Ba tôi nói muốn tôi bắt đầu ở đây, thăng chức bằng thực lực của bản thân mình. Tôi số khổ, cả ngày mệt chết.” Anh duỗi thắt lưng, sau đó ngoắc phần cơm trưa.
Tôi suy sụp, đang định đi cửa sau, lại gặp phải ông chủ nhỏ rất bình dân, xem ra chỉ còn cách thành thật mà làm việc.
”Đúng rồi, buổi sáng cậu chạy đi nơi nào, tôi không thấy cậu?”
” Đến sân bay phỏng vấn dàn nhạc F. Bọn họ mới từ Thuỵ Điển về, 9 giờ sáng xuống máy bay. cô biết không, sân bay rất tấp nập, tất cả đều là phóng viên và người mê ca nhạc, tôi thiếu chút nữa là bị biển người đè bẹp.” Hành Bình ăn ngấu ăn nghiến, xem ra rất đói bụng.