“Cung Viêm! Anh trở về lúc nào.” Tôi lập tức cho anh nụ cười sáng lạn.
Thật là một chút cũng không thay đổi, vẫn còn là bạch mã hoàng tử năm đó tôi thầm mến a!
”Gần một tháng.” Anh lẳng lặng ngồi xuống, nhìn tôi cười: “Trôi qua thực nhanh, chúng ta đã bốn năm không gặp. “
”Còn nói sao, năm đó anh âm thầm bỏ chạy đến Mỹ quốc du học, muốn tiễn đưa anh cũng không kịp.” Tôi oán giận nói.
”Khi đó trong nhà vừa lúc xảy ra chút việc, cho nên có chút vội vàng, không kịp báo cho mọi người.” Anh cười một tiếng xin lỗi: “Nhớ được ngày đó là sinh nhật 18 tuổi của em, trọng yếu như vậy tôi cũng vắng mặt .”
Tôi đang muốn trả lời, điện thoại di động trong túi của tôi rung lên.
Để cho tiện gởi nanh tin trộm khi đi học, bốn năm đại học luôn để điện thoại ở chế độ rung, bây giờ mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng cái thói quen này vẫn không đổi được.
Lấy ra, vừa nhìn, nguyên lai là Nhiễm Ngạo gọi tới.
Hỏng bét, một mình đi ra ngoài bị anh phát hiện, tôi vội vàng bắt máy, không cần phải nói, lại là dạy dỗ đây.
”Ở nơi đâu?” Nghe khẩu khí thật giận không nhẹ.
”A, ở bên ngoài ăn cơm.” Tôi vội vàng trả lời.
”Tại sao không nói một tiếng đã đi ra một mình?” Giọng nói của anh hòa hoãn chút.
”Em đã quên.” Coi như hết, cùng anh đi ra ngoài nhất định là cái này cũng không cho đụng, cái kia cũng không cho ăn, không phải là trong bụng có nhiều hơn một khối thịt thôi sao? Làm như bệnh nan y không bằng.
”Ăn cơm ở đâu, anh tới đón em.”
Tới đón tôi? Để cho anh và Lâm Dã chạm mặt sao được? Tôi vội vàng ngăn anh lại: “Em lập tức về nhà! Tốt lắm, tốt lắm, không nói với anh nữa, điện thoại di động sắp hết pin!”
Nhanh chóng cúp điện thoại, thở mạnh một hơi.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Viêm cười: “Bạn trai thật quan tâm em.”
”Ha hả.” Tôi không có ý tốt cười cười, quệt quệt môi: môi, chuẩn bị chuồn đi: “Em còn có việc, đi trước, lần sau hàn huyên tiếp!” .
”Tôi đưa em.” Cung Viêm lập tức đứng lên, giúp tôi dịch chuyển cái ghế, giống như trước đây, phong độ thân sĩ mười phần.
”Cám ơn nhiều.” Cung kính không bằng tuân mệnh, tôi đứng dậy cùng anh đi ra ngoài cửa.
Mới vừa đi vài bước, liền phát giác tư thế bước đi của Cung Viêm có điểm gì là lạ, nhìn kỹ, chân phải của anh hành động có chút cứng ngắc cùng mất tự nhiên!
”Cung Viêm, chân của anh?” Tôi kinh ngạc hỏi.
”A, mấy năm trước tai nạn xe bị thương, lưu lại chút di chứng.” Anh cười vân đạm phong thanh, sau đó mở cửa xe: “Lên xe nào.”
Không nói nhiều hơn nữa, tôi lẳng lặng lên xe.
Ngoài cửa sổ phong cảnh hai bên rối rít thối lui, trong dư quang, Cung Viêm chuyên chú lái xe, ngón tay nắm chặt tay lái, thon dài sạch sẽ.
Cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ được ở buổi lễ lúc cấp 2, tình cảnh anh làm Đại Tân sinh đứng ở trên đài đọc diễn văn: tư thái dịu dàng ưu nhã, thái độ khiêm hòa mà tự tin, khóe miệng khẽ giơ lên, thời khắc treo nụ cười lơ đãng, làm cho người tôi không khỏi sa vào trong đó.
Sau lại, trên đường tan học, anh và Lâm Dã xuất hiện, đánh chạy mấy dứa đến tìm Thịnh Hạ báo thù. Tôi thế mới biết anh và Lâm Dã giống nhau, có bối cảnh hắc đạo, hơn nữa còn là người thừa kế Viêm bang.
Thật sự không cách nào tưởng tượng, lúc anh đánh nhau thì dũng mãnh lưu loát và ở người dịu dàng nho nhã ở trường học là một --- ngoại trừ có cùng gương mặt tuấn tú.
Tóm lại, sau lần đó, tôi liền gia nhập đội ngũ to lớn thầm mến anh.
Đáng ăn mừng chính là, sau lại dần dần cùng anh và Lâm Dã quen thuộc, trở thành bạn tốt, nhưng vẫn không dám hướng anh biểu lộ.
Cứ như vậy, tôi không tiếng động thầm mến Cung Viêm hai năm.
Rốt cục, mùa hè sau khi thi tốt nghiệp trung học, quyết định ở dịp hội tụ nhân ngày sinh nhật 18 tuổi tôi sẽ hướng anh biểu lộ, liều chết đánh cược một lần.
Chẳng qua là, ngày đó, Cung Viêm không có tới.
Tới chẳng qua là lễ vật anh để cho Lâm Dã mang đến và tin tức du học Mỹ quốc.
Cho nên, gian đoạn mến thầm lâu dài lần đầu tiên của tôi bị cắt đứt.
Không sai, tôi từ nhà trẻ liền thầm mến nam sinh, có đôi khi còn cùng lúc thầm mến nhiều người, đầu tuần lễ là lớp trưởng, cuối tuần lại là ủy viên thể dục uỷ, tiếp theo chính là ủy viên học tập, dù sao thầm mến cũng không phạm pháp.
”Tịnh Nhã, lúc ấy không còn kịp tham gia sinh nhật của em, đã bay đến Mỹ quốc, thật xin lỗi.” Lời của anh đánh tan sự nhớ lại của tôi.
”Không sao, chỉ cần có lễ vật là được. anh cũng không phải không biết con người của tôi thực tế nhất .” Tôi như không có việc gì đối với anh cười một tiếng, nhưng vừa chạm vào ánh mắt nhu hòa của anh, mặt liền lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng, vội vàng xoay đầu lại, nhẹ vỗ ngực. Thật là không nghĩ tới, cách nhiều năm, anh luôn đẹp trai như vậy.
Xem ra ánh mắt chọn đàn ông của tôi không tệ a, phải gả, thầm mến cũng là đẹp trai nhất nhì a.
”Hoàn hảo tôi có mua lễ vật, nếu không em cũng sẽ không dễ tha thứ cho tôi.” Anh cố ý thở dài, sau đó âm điệu vừa chuyển, trong giọng nói có buồn bã xa xăm: “Không biết tại sao, tôi có thói quen cuối cùng thất ước.”
”Còn nói chuyện này để làm gì?” Tôi chuyển qua chủ đề khác: “Anh còn muốn trở về Mỹ quốc sao?”
”Không được, chuẩn bị ở chỗ này.” Anh trả lời.
Lúc này, đèn xanh sáng lên, xe ở đằng trước dừng lại, đám người phía trước chúng tôi đi lại.
Đột nhiên phát hiện trong đám người trước mặt có bóng dáng quen thuộc bóng dáng, một đàn ông thấp bé bỉ ổi đang ngông nghênh đi về phía trước, không ngừng đưa đẩy người của anh.
Tôi kinh hô: “Là anh ta.”
”Tại sao.” Cung Viêm nghi ngờ hỏi.
”Người đàn ông kia, gọi Lý Côn, là một kẻ cắp chuyên nghiệp, phạm vào rất nhiều án tử. Lần trước Thịnh Hạ bắt anh nhưng anh trốn thoát... kết quả tháng trước, anh tìm một đám người chặn lại tôi và Thịnh Hạ ở trên đường về, hoàn hảo Thịnh Hạ tay chân lợi hại, đem toàn bộ bọn họ đánh chạy.” Nhớ tới ngày đó lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như rơi vào trong tay đám người kia, quả thật là không dám tưởng tượng.
Cho nên, sau lần đó, Nhiễm Ngạo không bao giờ ... cho tôi ra cửa vào buổi tối.
Đúng rồi, báo cảnh sát! Đang cầm lấy điện thoại, lại phát hiện tung tích Lý Côn đã mất.
Lại để cho anh chạy, tôi ảo não không dứt, hoàn hồn vừa nhìn, đèn đỏ đã sớm sáng lên, xe cộ chung quanh cũng đã đi, chúng tôi lại đình trệ bất động tại chỗ.
Tôi kỳ quái nhìn về phía Cung Viêm, chỉ thấy anh lăng lăng ngó chừng bóng lưng Lý Côn, ánh mắt âm trầm. Anh như vậy chưa từng có trong ấn tượng của tôi.
Tôi cẩn thận nhắc nhở anh: “Cung Viêm, có thể lái xe .”
”Tốt.” Anh xoay đầu lại nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa khôi phục lại ôn hòa , nhưng hai tay cầm chặc tay lái vẫn như cũ nổi gân xanh.
Chỉ chốc lát, liền đến cửa nhà tôi, anh xuống xe, thay tôi mở cửa xe, khích lệ nói: “Tịnh Nhã, nhà em bố trí rất trang nhã.”
Tôi theo ánh mắt của anh nhìn lại: một ngôi nhà hai tầng màu bạc, trong đình viện cây cỏ xanh tươi, lại có nhiều loại hoa, bây giờ, cây Phong Linh[1] đang thịnh kỳ, màu tím màu trắng xen lẫn, khiến cho đình viện toát ra vẻ nhã nhặn lịch sự dịu dàng. Còn có cái xích đu bằng gỗ trong viện, thư thái dị thường, gặp lúc khí trời tốt, tôi cuối cùng trốn học, sau đó nằm ở phía trên ngủ. Những thứ này là do tôi và Nhiễm Ngạo cùng nhau thiết kế bố trí. Bây giờ nhìn lại, đúng là một ngôi nhà trang nhã.
Tôi sờ sờ bụng, tưởng tượng tình cảnh sau này hài tử ở trên cỏ chơi đùa chạy trốn, không khỏi cười lên.
Đang lúc này, đột nhiên trong lòng chấn động, việc lớn không tốt!
”Cám ơn ngươi tiễn tôi, lần sau liên lạc, cúi chào!” Hết sức khẩn cấp, tôi không để ý Cung Viêm kinh ngạc, lập tức đẩy anh lên xe, đưa mắt nhìn xe của anh đi xa, sau đó...
Ân, giải quyết, tôi thở phào nhẹ nhõm, thật là thoải mái.
”Sao còn chưa vào nhà?” Thanh âm sau lưng vang lên, tôi run lên.
Quay đầu, quả nhiên là Nhiễm Ngạo, làm tôi sợ muốn chết, có loại bạn trai thường xuyên từ phía sau nhô ra hù dọa ngươi, tôi phải chăm chỉ tu luyện, nếu không mạng không được lâu.
”Em buồn bực hốt hoảng, đi ra ngoài đi dạo một chút.” Nhiễm Ngạo sẽ không nhìn thấy Cung Viêm chứ.
”Làm sao trở về?” Anh nhận lấy bao da của tôi, lơ đãng hỏi đến.
”Dù sao rời nhà không xa, tôi liền đi trở lại, tản bộ tê dại.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không có phát hiện Cung Viêm.
”Nhưng, tôi rõ ràng nhìn thấy có một người đàn ông lái xe đưa em trở lại.” Anh câu khởi khóe miệng, nhìn về phía tôi.
”Vậy sao?” Xong, vẫn bị anh phát hiện. Sợ anh hỏi tới nữa, tôi vội vàng nói: “Nhiễm Ngạo, hôm nay tôi ăn hai lồng súp. Lợi hại không.”
”Thật?” Anh lộ ra vẻ mặt mừng rỡ: “Không ói sao?”
”Hôm nay khá.” Tôi ôm cánh tay anh lấy lòng.
”Rất tốt, nhưng. . .” anh trầm mặt xuống: “Em còn chưa nói người đàn ông kia là ai.”
”Đàn ông nào đâu, anh nhất định là choáng váng .” Tôi sống chết không nhận.
”Vệ Tịnh Nhã!” Anh nguy hiểm hé mắt, đang muốn phát tác, đột nhiên nhích tới gần tôi, ở trên người của tôi ngửi ngửi, nói: “Em mới vừa rồi ăn cái gì, lại là đậu hũ thúi sao? Bảo em không nên ăn những thứ sản xuất dơ bẩn kia, đối với thân thể không tốt. Sao lại không nghe!”
”Không có a. Tôi chỉ ăn súp.” Xong, khó có thể bị phát hiện.
”Còn dám nói không có... Thúi như vậy.” Anh lôi kéo tôi, tiếp tục ngửi, lông mày xinh đẹp đan lại. Bỗng nhiên anh nhìn thẳng mặt của tôi, hồ nghi nói: “Không phải là... Em mới vừa rồi thả cái rắm sao?”
Tôi đỏ mặt tới mang tôii, ngượng ngùng gật đầu.
Đều do súp của Lâm Dã ăn quá ngon, hại tôi nuốt hai tô, không cẩn thận, đem cái rắm nghẹn đi ra.
Mới vừa rồi thật không dễ dàng đuổi Cung Viêm đi, tôi liền muốn làm gì thì làm, thả ra đặc biệt lớn, ai biết đột nhiên Nhiễm Ngạo xuất hiện ngửi thấy được.
Ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt anh một trận xanh một trận tím, vẻ mặt quái dị, dở khóc dở cười.
”Vệ Tịnh Nhã, tẩy sạch cho tôi rồi hãy về nhà!” Nhiễm Ngạo giận không thể kiệt, mở cửa vào nhà.
”Nhiễm Ngạo, không nên vứt bỏ tôi!” Tôi xông lên trước. thật chặt kéo anh.
Sớm biết đã lừa gạt anh là đậu hũ thúi, thất sách.
Sáng nay, vẫn cảm thấy mắt phải bị giựt. Mắt trái giựt là tài, mắt phải giựt là họa, chẳng lẽ có chuyện xấu gì muốn phát sinh? Vốn định ở nhà thật tốt, nhưng vừa nhìn, đồ ăn vặt đã không còn, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là bị buộc đi siêu thị.