Món mà anh muốn ăn sao? Vũ Tình vừa nghe thấy Cố Kình Quân nói dứt câu, cô liên ngoảnh đầu nhìn quanh thư phòng một lượt.
Nhưng cố nhìn thế nào cũng chỉ có thể thấy trong đây toàn là sách, không sách thì cũng là đồ điện tử.
Không lẽ đồ ăn mà anh nói là sách sao? Sở thích của Cố Kình Quân sẽ không quái lạ đến vậy chứ? "Kình Quân, món mà anh nói tới rốt cuộc là gì vậy? Em đâu thấy trong phòng này có gì để ăn đâu?"
"Có chứ, ngay trước mặt anh này."
Cố Kình Quân nói rồi liền nở một nụ cười tà mị mà đưa tay mình chạm lên đôi môi anh đào đỏ mọng của Vũ Tình.
"Anh muốn ăn "kẹo môi""
Cái gì là kẹo môi? Vũ Tình ngớ người ra mất năm giây.
Ngay sau khi thấy nụ cười ngả ngớn trên môi anh, mặt cô trong nháy mắt liền hồng thấu đến tận trời, luống ca luống cuống mà đẩy tay mình lên ngực anh hòng mau chóng chạy thoát thân: "Không, món đó ăn không ngon đâu.
Để em xuống nhà chuẩn bị đồ ăn tối cho anh.
Anh không thích ăn mì thì nói em nấu món khác là được rồi.
Anh muốn ăn kẹo sao? Em cũng biết làm kẹo đó, ha ha"
Vũ Tình vừa nói vừa cố tình cười chữa ngượng, mau chóng muốn co giò chạy đi.
"Anh ăn rồi anh biết.
Món đó rất ngon mà?"
Cố Kình Quân triệt để vứt bỏ liêm sỉ của mình mà ôm lấy eo nhỏ của Tịch Ly, sau đó áp mặt mình lên trước phần ngực cô.
Không không không không không! Trong lòng Tịch Ly hiện tại đang không ngừng gào thét bảy bảy bốn chín chữ không.
Mục đích ban đầu của cô chỉ là muốn vào phòng anh xem thử thôi mà, thế quái nào quay đi quẩn lại một hồi loại tình huống cẩu huyết này lại xảy ra ngay trong cuộc sống của cô vậy? Anh thích món đó thì tự ngắm mình trong gương rồi hôn mình đi.
Cô ngại lắm, không thể nào đồng ý cho anh ăn cái món ăn kì quái đó được đâu.
"Vũ Tình, em thật sự định cứ như thế mà đi sao?"
Giọng Cố Kình Quân có phần hơi trầm xuống, nhưng vẫn duy trì ánh mắt buồn tủi nhìn cô.
Chói mắt quái Cái người đàn ông yêu nghiệt này, có thể khi giận dỗi đừng có bày ra gương mặt đẹp trai mê người như thể có được không? Nếu không không sớm thì muộn, ý chí kiên định này của cô cũng sẽ bị vẻ ngoài đẹp trai của anh làm cho lung lay mất thôi.
"Ban nãy anh đúng là không thấy đói bụng, chỉ là có chút hơi buồn ngủ nên mới ngủ thiếp đi một chút.
Người đánh thức anh dậy là em, người khơi dậy cơn đói của anh cũng là em.
Vậy mà em không định chịu chút trách nhiệm gì hay sao?"
Cố Kình Quân thấy việc cố tình bày ra vẻ đáng thương để dụ dỗ cô hình như không hiệu quả, cho nên anh liền đổi qua phương pháp khác.
Nhu không được thì cương, ai bảo cô gái nhỏ này của anh rượu mời không uống lại muốn đi uống rượu phạt chứ? "Em.."
"Nếu như em định không chịu trách nhiệm thì sẽ không phải là một cô bé ngoan đâu.
Mà bé hư thì phải chịu phạt đấy, em biết chứ?"
Cố Kình Quân nói rồi dùng mấy ngón tay thon như đào ngọc của mình mà nâng cảm cô lên, thông qua việc da tay anh tiếp xúc với da thịt non mềm của cô, Cố Kình Quân có thể cảm thấy rất rõ ràng việc Vũ Tình đang run rẩy.
"Em cũng không nói là không chịu trách nhiệm mà"
Nghe tới việc bị phạt Vũ Tình cảm thấy hơi hơi lành lạnh người.
Cho nên cô ngay lập tức liền đáp lại câu nói của anh.