Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 57: Chương 57: Đấu tranh sinh tử




"Bỏ tay ra, mau bỏ tay ra.Đừng có đụng vào tôi."

Vũ Tình hoảng loạn la lên, nhưng bọn người kia vẫn giống như không nghe thấy, ở trên người cô mà làm loạn.

"Mẹ kiếp, con nhỏ này đúng kiểu tao thích đấy.Người bé bé xinh xinh."

"Ha ha, mày là tên biến thái đấy à?"

Hai tên kia nhiệt tình cùng nhau tám chuyện, cuối cùng chúng cũng không kìm nén được dục vọng nữa mà vươn tay ra giật rách nội y cô.

Cả cơ thể Vũ Tình cứ thế lõa lồ trước mặt chúng.

Làn da trắng mịn, vóc dáng cân đối, thật sự là dư sức để kích thích thị giác mọi gã đàn ông có nhu câu sinh lý bình thường.

"Vậy ai làm trước đây?"

Hai tên kia thảo luận với nhau, bàn tay chúng vẫn không ngừng sờ loạn trên người cô.

"Để cho tao trước đi.Hai mươi mấy năm rồi tao còn chưa được chơi đứa con gái nào ngon như thế này."

"Ha ha, mày nói nghe đáng thương thật đấy.Được rôi, lân này tao nhường mày làm trước."

Nhận được sự đồng ý của bạn, tên mặt sẹo tách hai chân cô ra, lách cách mở thắt lưng chuẩn bị tiến vào.

Nhục nhã! Nước mắt Vũ Tình từ hốc mắt rơi ra, cuộc sống của cô sao lại như vậy chứ? Tại sao cuộc đời cô lại luôn tăm tối như vậy, cứ phải trải qua hết những thử thách này thì thử thách khác lại ấp tới như thế? Lần trước là bị Tấn Phong cưỡng bức mất đi lần đầu, lần này lại tới những tên này muốn vấy bẩn cô.

Nếu hôm nay bọn chúng thực sự làm loại chuyện kinh tởm này với cô, Vũ Tình cô cũng không thiết sống làm gì nữa.

Có lẽ, cô rời khỏi thế giới này mới là giải pháp tốt nhất.

Như thế cô sẽ không thấy đau đớn hay khổ sở nữa, những người bên cạnh cô, thật lòng quan tâm cô như thím Trần và Cố Kình Quân cũng sẽ không phải vì một đứa phiền phức như cô mà nhọc lòng nữa.

Chết đi, mau đi chết đi.

Đầu cô không ngừng vang lên một giọng nói mà bảo cô đi chết đi, Vũ Tình hai mắt nhắm nghiền, miệng mở lớn ra, sau đó cô dùng sức cản thật mạnh vào lưỡi mình.

Hai tên kia đang chuẩn bị hành sự thì một trong hai ngửi thấy được mùi tanh nồng xộc lên trên cánh mũi.

Tạm biệt anh.

Cô nói rồi hoàn toàn nhắm mắt, ý thức tạm khép lại tại đây.

Lúc này, Cố Kình Quân đang lái xe điên cuồng trên đường cao tốc mặc cho xe cảnh sát đang ở phía sau đuổi theo anh.

Vũ Tình, đợi anh.

Anh sắp tới nơi rôi.

Qua đi mười phút nữa, Cố Kình Quân rốt cuộc cũng đến được nhà kho.

Lúc anh bước vào trong, mùi ẩm mốc cùng một chút tanh nồng xộc thẳng vào trong cánh mũi anh.

Cố Kình Quân mở lớn mắt nhìn người con gái đang nằm bất động trên sàn nhà, mà khóe môi cô đang rỉ máu, hơn nữa máu đỏ cũng đã nhuốm một mảng dưới sàn nhà.

"Vũ Tình!"

Cố Kình Quân hớt hải chạy tới ôm lấy cô, thân thể cô lúc này đã lạnh ngắt.

Mạch vân còn đập nhưng rất yếu, anh có lay như thế nào cô cũng không tỉnh dậy.

Cảnh sát lúc này cũng đã đuổi đến nơi, nhìn thấy tình trạng của Vũ Tình, còn có Cố Kình Quân giống như đang bất động mà ôm lấy cô, một ông chú cảnh sát liên hét lên: "Còn ngồi đó làm gì? Mau đem người tới bệnh viện đi."

Nói rồi Vũ Tình được đưa ra xe cảnh sát để ưu tiên được đem đến bệnh viện mà không phải chờ đèn giao thông, Cố Kình Quân cũng nhanh chóng khởi động xe rồi bám theo ngay phía sau xe cảnh sát.

Bàn tay to của anh run rẩy nắm lấy vô lăng, tới đèn giao thông cũng không kịp nhìn, cứ thế ngay lúc đèn đỏ mà lao đi.

Cho nên hậu quả là bị một chiếc xe ô tô khác hướng chạy tới đâm vào, xe của anh va vào thanh chắn đường, đầu xe hơi biến dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.