Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 135: Chương 135: Đe dọa




Mỗi giây mỗi phút trôi qua, nội tâm Cố Kình Quân càng trở nên hoảng loạn.

Anh đấm mạnh tay mình vào vô lăng, an nguy của Vũ Tình hiện tại còn chưa rõ, cho nên não anh luôn trong tình trạng đang căng ra, nghĩ mọi cách phải làm như thế nào để mau chóng tìm được cô.

Tấn Phong anh đã cho hắn một trận dở sống dở chết rồi, bây giờ còn có Cố Hỉ Tâm, anh lần này cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.

Năm lần bảy lượt âm mưu hãm hại Vũ Tình, cho nên Cố Kình Quân không thể tiếp tục nương tình, vì nể mặt Cố Gia mà tiếp tục miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho qua mọi sự ngông cuồng của cô ta được nữa.

"Chết tiệt!"

Anh đột ngột phanh xe lại, sau đó đập mạnh đầu mình lên vô lăng.

Dù cho trên thương trường hay trong cuộc sống anh có thông minh thành đạt đến đâu thì thực tế Cố Kình Quân cũng chỉ là một con người bằng máu thịt, cũng có chuyện khiến cho anh bất lực không biết nên giải quyết như thế nào, tựa như chuyện rắc rối bây giờ vậy.

Rốt cuộc phải làm như thế nào thì anh mới có thể mau chóng tìm ra tung tích của Vũ Tình đây? Ting ting.

Đột nhiên điện thoại Cố Kình Quân có âm thanh tin nhắn mới.

Anh cau có mặt mày mở điện thoại lên xem, liền nhận được một tin nhắn bảo anh nhanh đến cây cầu cũ đối diện khách sạn Hùng Ưng.

Cầu cũ? Khách sạn Hùng Ưng? Là ai đã gửi cho anh địa chỉ này cơ chứ? Và gửi cho anh địa chỉ này rốt cuộc là với mục đích gì đây? Anh nghĩ rồi trâm ngâm ngôi trong xe một lúc, sau cũng hít một hơi sâu, vẫn là quyết định sẽ đến địa chỉ này xem sao.

Hiện tại anh cứ ngồi yên ở đây cũng chẳng có lợi ích gì cả.

Được ăn cả ngã về không, ít ra nếu như may mẫn, đây là có người chỉ điểm cho anh, để anh sớm tìm ra được Vũ Tình thì sao? Nghĩ như vậy nên Cố Kình Quân liên mau chóng lái xe đi đến địa chỉ tin nhắn mới được gửi đến điện thoại của mình.

Lúc anh đến nơi, ánh đèn lờ mờ khiến cho Cố Kình Quân phải nheo mắt thì mới nhìn thấy rõ.

Anh cố gắng xem xem nơi này rốt cuộc có gì, chỉ thấy giống như có ba người đang giằng co nhau.

Cố Kình Quân nhanh chóng chạy đến chỗ cây cầu xem sao, một trong ba người phát giác ra có người đi đến liền mau chóng chạy biến đi, chỉ còn lại hai người nữa.

"Khốn kiếp"

Mặc dù ánh sáng không rõ ràng, nhưng Cố Kình Quân vẫn có thể nhìn ra người đang đứng trước mặt mình là ai, thanh âm chua ngoa này càng khiến cho anh chắc chắm được người đang đứng trước mặt mình thật sự là Cố Hỉ Tâm.

"Hỉ Tâm"

Thanh âm Cố Kình Quân lạnh lẽo giống như rít qua từng kẽ răng, khiến cho Cố Hỉ Tâm giật mình quay đầu nhìn qua.

"Anh...Anh trai."

Cô ta trừng lớn mắt lộ ra vẻ hoảng loạn rồi lắp ba lắp bắp nói.

Nói xong cô ta liền quay qua Vũ Tình đang ngồi dựa vào cầu khó khăn thở gấp mà đỡ cô lên, tiến sát lại phía cầu.

"Em đang làm cái gì vậy hả?"

Cố Kình Quân chứng kiến hành động của Cố Hỉ Tâm, thật không ngờ cô ta lại ngông cuồng đến thế.

Đã có anh ở đây rồi mà vẫn quyết tâm làm hại Vũ Tình sao? Thật là không biết hối cải.

"Thả Vũ Tình ra"

Cố Kình Quân nói rồi tiến lên phía trước, Cố Hỉ Tâm thấy thế liền lớn giọng la lên: "Không được qua đây.Anh mà tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ ném cô ta xuống dưới.Đến lúc đó có thần cũng không cứu được cô ta"

Ánh mắt Cố Hỉ Tâm ánh lên tia hoảng loạn cùng điên dại.

Nhìn thấy cô ta như thế, anh cực kì tin tưởng việc cô ta sẽ vì kích động mà ra tay với Vũ Tình.

"Dừng tay lại đi.Anh không qua đó là được, đúng chứ?"

Cố Kình Quân cố gắng trấn an Cố Hỉ Tâm để cô ta không vì kích động mà làm hại đến Vũ Tình, cũng dè dặt không tiến lên phía trước nữa.

Với tư thế hiện tại của Cố Hỉ Tâm cùng với hiện trạng yếu ớt của Vũ Tình, e là cô ta chỉ cần dùng một chút sức là có thể thấy cô ngã khỏi cây cầu rồi.

"Chủ tịch"

Quan Hành vừa hay lái xe đến nơi.

Anh ta vừa nhận được lệnh của Cố Kình Quân đã vội vàng xuất phát cho nên cũng không mất quá nhiều thời gian để đuổi kịp Cố Kình Quân.

Cố Kình Quân nghe thấy tiếng của Quan Hành, hai mắt anh giống như sáng lên.

Quan Hành xách một cái vali nhỏ màu đen đến trước mặt anh, trầm giọng nói: "Đây là đồ mà anh yêu cầu"

"Tốt"

Cố Kình Quân nhếch môi cười rồi đưa tay đón lấy chiếc vali.

Cố Hỉ Tâm nhìn thấy nụ cười trên môi anh trai mình, cô ta cảm thấy thật sự rất hoài nghi.

Cố Kình Quân đuổi theo cô ta đến tận đây xác nhận là để tìm Vũ Tình.

Tình thế hiện tại đang dầu sôi lửa bỏng thế này, Cố Hỉ Tâm thật lòng không hiểu được tại sao Cố Kình Quân còn có thể cười như thế chứ? Anh không lo lắng cô ta sẽ làm hại tới người con gái trong lòng anh sao? Cố Kình Quân mặc kệ ánh mắt dò xét của Cố Hỉ Tâm đang hướng về phía mình, anh nâng môi cười nhạt, mở chiếc vali ra rồi lấy khẩu súng ngắn bên trong đó ra.

Cạch một tiếng, chiếc vali kia đã hoàn thành vai trò của mình, bị Cố Kình Quân thả rơi xuống đất.

"Thả người"

Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn Cố Hỉ Tâm, hướng mũi súng về phía cô ta, tay cũng lên nòng súng.

Cố Hỉ Tâm vạn lần không ngờ tới Cố Kình Quân chỉ vì muốn cứu Vũ Tình mà sẵn sàng đem súng máy ra đấu với cô ta.

Loại chuyện này là sao đây? Anh thật sự coi cái hạng rẻ mạt này còn quan trọng hơn em gái của mình hả? "Cố Kình Quân, anh là đang muốn làm gì?"

Cố Hỉ Tâm trừng lớn hai mắt nhìn Cố Kình Quân, muốn xác nhận đáp án từ chính miệng anh.

"Không hiểu sao? Tôi bảo cô thả người"

Thanh âm Cố Kình Quân vẫn duy trì lạnh lão, không có chút hơi ấm nào cất lên.

"Nực cười."

Cố Hỉ Tâm nói rồi càng lúc càng lùi về phía sau.

Cố Kình Quân cũng không nhân nhượng với cô ta nữa, anh tiến từng bước lên phía trước: "Đừng để tôi nhắc lại, thả người mau"

"Ha, nếu như em nói không thì sao? Anh định bản em hả?"

Cố Hỉ Tâm kênh kiệu vênh mặt nói với anh.

Cố Kình Quân nheo một mắt nhắm chuẩn xác vào bả vai cô ta, lặp lại một lần cuối: "Ngay lập tức.

Đây là cơ hội cuối cùng mà anh dành cho em"

"Em không.Em không thả"

Cố Hỉ Tâm kích động mà gào lên, hai mắt cô ta long sòng sọc nhìn về phía anh: "Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chứ hả? Cô ta thì có cái gì? Cô ta chỉ là một đứa nhà quê nghèo nàn xấu xí thôi, tại sao các người hết người này đến người khác luôn bảo vệ cho cô ta vậy chứ? Tại sao, tại sao? Tôi thì có gì thua kém cô ta, tôi có cái gì thua kém cô ta hả?"

"Nhân cách"

Cố Kình Quân cũng không cảm thấy phiền khi phải nói cho cô ta đáp án.

"Lòng dạ của em có thể đem so với cô ấy sao? Cố Hỉ Tâm, bản thân em như thế nào, em tự hỏi chính mình trước khi đi hỏi người khác, có biết không? Người trên đời này không ai nợ em hết, em dựa vào đâu bắt người khác phải phục tùng em? Bản tính tiểu thư ngàn đời khó sửa của em chính là thứ khiến cho người ta chán ghét nhất đó, có biết không?"

"Anh nói dối, anh là đồ nói dối"

Cố Hỉ Tâm hét ầm lên, hai mắt cô ta căng lên, trong mắt đã nhóm lên tơ máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.