Minh Lạc nhìn hắn, nàng phát hiện chỗ khác nhau lớn nhất của mình và hắn, hắn chỉ nhìn kết quả, cũng dùng kết quả để phán xét, không quan tâm người khác nghĩ thế nào, càng không xử trí theo cảm tính. Mà nàng vì kiếp trước gặp kết quả xấu nhất cho nên hiện tại không quá quan tâm những chuyện không liên quan, nàng chỉ quan tâm người còn để ý, bọn hắn hoặc các nàng vì sao lại làm như vậy.
Nàng nhìn hắn, nở nụ cười, nói : “ vương gia, nếu tương lai bên ngoài đồn thiếp và Vân Hoa quận chúa giống nhau là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, là yêu phi mị hoặc quyến rũ vương gia, thì chàng sẽ làm thế nào?”
Nàng cười lên sẽ giống như lưu quang lướt qua trong lòng người khác, có phải là khuynh quốc khuynh thành hay không thì hắn không biết, nhưng ít ra sẽ để hắn cảm mến không thôi.
hắn nói : “ hồng nhan họa thủy cũng tốt, yêu phi quyến rũ cũng được, đều là của ta, quan tâm chuyện người khác nói làm gì, còn cái gọi là hại nước hại dân là nam nhân vô năng chỉ có thể để nữ nhân của mình cõng nồi ( mang tiếng xấu) mà thôi. Có ta ở đây chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh.”
Minh Lạc keo kiệt keo kiệt vạt áo của hắn, sẵng giọng: “Thiếp nói là nếu như.”
Triệu Thành nhìn kỹ nàng, sau đó nói: “A Lạc, nàng là muốn ta nói, cho dù người trong thiên hạ đều nói nàng là hồng nhan họa thủy, triều thần thậm chí dân chúng toàn thành nhất định bắt ta xử lý nàng, ta vẫn sẽ kiên trì che chở nàng sao?”
Minh Lạc mặt đỏ lên, nàng không phải có ý tứ này.
Triệu Thành nhìn mặt nàng như nhiễm một tầng phấn hoa đào, ánh mắt liễm diễm, kiều diễm động lòng người, từ khi có thai đến nay, không biết có phải vì tâm sinh biến hóa mà lúc ở cùng hắn càng quyến rũ động lòng người, hắn lại cố kị thân thể nàng cho nên không dám tùy ý loạn động, hắn ẩn nhẫn cúi đầu hôn nàng, sau đó nhìn nàng thấp giọng nói: “ hành động theo cảm tính, làm chuyện vô bổ, thậm chí làm chuyện càng ngày càng hỏng bét không phải hành vi của ta. A Lạc, ta luôn có trăm ngàn biện pháp giải quyết hết sự tình, sẽ không làm nàng sảy ra chuyện gì.”
Minh Lạc:... Tốt a.
Nàng cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn, bị hắn ôm thân thể cũng nóng lên, đẩy hắn ra nhưng không được, đang định nói thì nghe hắn nói tiếp: “chuyện của vân Hoa quận chúa là vì vị hôn phu của nàng – tam hoàng tử không bảo hộ được nàng, Kiến hoài thái tử, chỉ có sắc tâm, muốn cưỡng bức nàng nhưng cũng không bảo hộ được nàng, còn đem chính mình mắc vào, cho nên là do nam nhân của nàng ta quá yếu.”
Minh Lạc nghe nói cũng không vì vậy mà vui mừng hay cảm động, nàng nhíu mày nói “ nhưng khắp thiên hạ có mấy nam nhân mạnh đến mức không gì không làm được, nữ tử có vận mệnh trôi dạt theo gió lại không ít. Giống như vương gia, chàng mạnh mẽ như vậy, thế nhưng kiếp trước không phải thiếp cũng bị người hại chết sao,cho nên..”
Nàng thành công làm Triệu Thành đen mặt.
Minh Lạc nhìn hắn, kéo cánh tay hắn trấn an, nói: “ cho nên thiếp thấy nhiều lúc nếu đã là mệnh thì không thể tránh, nhưng không thể nói tất cả mọi việc là do vận mệnh. Vương gia thiếp muốn xây dựng nữ học, giáo dưỡng nữ tử tự cường, làm như vậy không chỉ giúp nữ tử mà cũng là giúp ĐẠi Ngụy.”
“ không phải thế nhân thường coi thường mà nói ‘ bại là do phụ nhân’ ‘ cưới vợ không hiền, tai họa cả nhà sao’? cho nên giáo dưỡng của nữ tử đối với nhà chồng, đối với hài tử đều cực kỳ quan trọng. không thể đem việc giáo dưỡng nữ tử toàn bộ đều giao cho gia tộc, hiện nay gia tộc lớn nhỏ đều theo tập tục giáo dưỡng nữ tử biết cầm kỳ thư họa, hoặc nữ đức, đem vận mệnh của mình phụ thuộc nhà mẹ đẻ và nhà chồng, khi có biến cố, thì sẽ như lục bình, không chống đỡ nổi.”
“ được, đều tùy nàng” Triệu Thành nói “ nhưng bây giờ ta chỉ muốn nàng phục thị ta.”
“Vương gia...” trong nháy mắt mặt Minh Lạc đỏ bừng.
***
tháng ba năm Khánh An thứ chín, Kỳ châu thành.
Thuật Xích nhìn phụ vương mình, nói “ phụ vương, người muốn giết nhi thần để đổi lấy minh ước với Đại Ngụy sao?”
bắc địa sinh biến hồi tháng giêng, Bắc CỐt vương và đại vương tử Thuật Xích, phái sát thủ muốn cướp giết Túc vương phi rồi giá họa cho phản vương Cổ Nghệ không thành, bị Túc vương bắt sống. trong tay Túc vương có thư từ qua lại giữa Bàng văn Hữu và đại vương tử Thuật Xích. Thủ lĩnh sát thủ- Mục Cách vì lấy đại cục làm trọng cho nên nói việc này là đại vương tử Thuật XÍch chủ trương, không liên quan đến bắc cốt vương, cho nên Túc vương liền bức bách bắc cốt vương giao Thuật Xích, nếu không sẽ xé bỏ minh ước.
lúc đầu Túc vương chỉ bức bách bằng lời nói, đến đầu tháng ba Túc vương điều năm vạn binh từ phủ đô đốc bắc quân đến biên cảnh Yến Bắc, bức thành Kỳ châu.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, bắc cốt vương chỉ có thể tâm ngoan, bỏ qua trưởng tử.
Bắc cốt vương nói : “Thuật Xích, phụ vương đã hết sức, cũng đã cho ngươi cơ hội, mấy tháng nay phụ vương chịu áp lực từ Đại Ngụy, để ngươi dẫn quân đánh vương thành, chỉ cần công hồi vương thành, dù bị thương vong thảm trọng nhưng cũng không phải tử cục. nhưng ngươi lại bại, lương thảo của chúng ta đã hết. mấy vạn đại binh của Đại Ngụy tập kết ở biên cảnh Yến Bắc, nếu ngươi không chết thì người chết là mấy vạn tướng sĩ của chúng ta, không, nếu tên nghịch tặc Cổ Nghệ kia và Đại Ngụy đồng thời giáp công, chúng ta sẽ không địch nổi, toàn quân bị diệt, vì đại cục phụ vương chỉ có thể bỏ qua ngươi.”
Hai mắt Thuật Xích đỏ hồng, nói : “ không , phụ vương, không phải chúng ta không có cách khác. Chúng ta có thể tập trung binh lực đánh Đại Ngụy, đoạt thành Vân châu. Thành Vân châu lương thảo đồi ào, chúng ta có thể tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức…”
“ không ích gì” Bắc cốt vương đánh gãy lời hắn, mỏi mệt nói “ Thuật Xích, lính của chúng ta, ngựa của chúng ta đã không có lương thảo, lại chinh chiến mấy tháng, không có ai giúp, đấu với chiến thần đang trấn giữ thành Vân châu là không thể nào thắng, đó là tự bức tử chính mình.”
“ vậy chúng ta triệu tập sát thủ tốt nhất ám sát Triệu Thành, bắc địa vừa sinh biến, nếu Triệu Thành cũng chết, quân tâm nhất định tan rã.” Thuật Xích cắn răng nói “phụ vương, hoàng đế đại ngụy và thái hậu càng muốn diệt trừ túc vương, chỉ cần giết được Túc vương thì chúng ta có thể nghị hòa với hoàng đế.”
“ không có khả năng” bắc cốt vương nổi giận nói “ hoàng đế Đại Ngụy và thái hậu mưu đồ diệt trừ Triệu Thành, mưu đồ vài chục năm mà không thành công, quân quyền Đại Ngụy đã sớm rơi vào tay Triệu Thành. Thuật Xích ngươi đã sai một lần, nếu lần trước phụ vương không nghe ngươi phái người cướp giết Túc vương phi,thì có thể bây giờ chúng ta đã không rơi vào hoàn cảnh này. Chúng ta không thể sai lầm lần thứ hai, nếu không chọc giận Triệu Thành sẽ không còn cứu được minh ước, chúng ta sẽ bị buộc đến tuyệt cảnh.”
“ phụ vương!” Thuật Xích quỳ xuống, rơi lệ nói “ phụ vương, chẳng lẽ người muốn nhi thần chết sao?”
“ phụ vương, hiện tại người chỉ có hai đứa con trai, nhi thần chết rồi, chỉ còn Thuật Liệt. Thuật Liệt, trên người hắn chảy dòng máu của Vân Hoa quận chúa, phụ vương, người quên tổ mẫu chết thế nào rồi sao! Chẳng lẽ người muốn truyền vương vị cho hắn sao?”
Năm đó tiên vương bắc cốt vì muốn lấy Vân Hoa quận chúa mà giết chết mẫu thân của Bắc Cốt vương, cũng chính là Bắc cốt tuần tự.
“ ngậm miệng!” Bắc Cốt vương nổi giận, nói “ Vân Hoa quận chúa là thứ gì, nhưng dù Thuật Liệt có một chút quan hệ với Vân Hoa quận chúa nhưng hắn càng là con ta!”
“ Thuật Xích, nếu không phải ngươi một mực nhằm vào Thuật Liệt, Ngân Sương và Mộc Thốc lưỡng tình tương duyệt, nếu lúc đầu Ngân Sương gả cho Mộc Thố thì cũng không phát sinh chuyện sau này. Là ngươi sợ Ngân Sương gả cho Mộc Thố sẽ giúp thực lực của Thuật Liệt tăng lên, uy hiếp địa vị của ngươi, cho nên mới sàm ngôn trước mặt ta, nhất định đem Ngân Sương cho đạo nhân yêu nịnh kia, nếu không sao Mộc Thố có thể phản bội ta, làm chúng ta rơi vào hoàn cảnh này?”
“ phụ vương!” mặt Thuật Xích đỏ lên, không dám tin nhìn phụ vương mình.
Mộc Thố là đại tướng bắc cốt, cũng là người cầm quyền Mộc gia- đại gia tộc hàng đầu bắc cốt, trong tay hắn nắm giữ mười vạn đại quân, thuở nhỏ hắn ái mộ Ngân Sương công chúa, nhưng bắc cốt vương vì Vân Hoa quận chúa nên luôn không thích Thuật Liệt và Ngân Sương, mà Thuật Liệt và Ngân Sương cũng cảm thấy Bắc Cốt vương gián tiếp hại chết mẫu phi của bọn hắn, cho nên quan hệ phụ tử mười phần lãnh đạm.
Thuật Xích là không nguyện ý Ngân Sương công chúa gả cho Mộc Thố, nhưng Bắc Cốt vương đồng dạng cũng kiêng kị đem Ngân Sương gả cho Mộc Thố! Sợ thứ tử luôn mang lòng thù hận với mình có được Mộc Thố ủng hộ sẽ uy hiếp vương vị của mình!
Thuật Xích nhìn lom lom phụ vương của mình, hắn cảm thấy, hiện tại phụ vương muốn đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người hắn, để có lý do mà yên tâm thoải mái giết mình.
Bắc Cốt vương đón ánh mắt bi phẫn và không dám tin của Thuật Xích, trong lòng cũng có chút khó chịu. Đây rốt cuộc vẫn là nhi tử hắn coi trọng nhất, hắn có chút không được tự nhiên quay mặt đi.
hắn nhìn thoáng qua chén rượu độc trên bàn, thở dài một cái, nói: “Thuật Xích, ngươi không nên trách phụ vương, phụ vương cũng không có cách khác. Ngươi yên tâm, mối thù của ngươi, tương lai phụ vương nhất định sẽ giúp ngươi báo...”
“không, mối thù của ta không cần ngươi đến báo!” Thuật Xích nghiến răng nghiến lợi nói.
Theo tiếng nói của hắn rơi xuống, Bắc Cốt vương chỉ cảm thấy phía sau lưng đột nhiên truyền đến đau đớn, cái kia kịch liệt đau nhức cấp tốc khuếch tán ra, hắn bỗng nhiên quay đầu, Thuật Xích cách xa mấy bước, chỉ là lúc này đã không phải quỳ mà là đứng đấy, mà đứng ở trước mặt hắn là một nam tử mặc áo đen che mặt tay vẫn còn cầm kiếm.
bên trên kiếm còn máu chảy xuống, máu của hắn.
Bắc Cốt vương chống đỡ không nổi vịn cái bàn quỳ một chân trên đất, miễn cưỡng chống đỡ không ngã xuống.
hắn nói: “Thuật Xích.”
“Phụ vương, ngài cũng đừng trách ta, “ Thuật Xích đứng ở đằng xa, xa xa nhìn Bắc Cốt vương giãy dụa, hắn đạo, “Phụ vương, ta không muốn chết, cho nên chỉ có thể để ngài chết đi.”
“Ngươi, ngươi cái này... hắn...”
“hắn là sát thủ hoàng đế Đại Ngụy và thái hậu phái tới. Phụ vương, ngài nói chúng ta bây giờ đã rơi vào tuyệt cảnh, nhất định phải đưa mạng ta giao cho Triệu Thành mới có thể giải cơn nguy khốn, nhi tử nói cho ngươi, không cần phải như thế. hoàng đế Đại Ngụy và thái hậu sớm đã cùng nhi tử hứa hẹn, chỉ cần nhi tử giết Triệu Thành, Đại Ngụy sẽ cung cấp cho chúng ta lương thảo cần thiết, thậm chí là binh mã, giúp bọn ta đoạt lại vương thành.” Thuật Xích đạo.
“Ngài cũng biết, chỉ cần còn có Triệu Thành, chúng ta liền không đoạt được được đất đai phì nhiêu của Đại Ngụy, chỉ có giết Triệu Thành, để hoàng đế hiện tại tiếp tục ngồi trên hoàng vị Đại Ngụy, chúng ta mới có thể để cho Đại Ngụy trở thành kho lúa của chúng ta, tương lai chúng ta cũng mới có thể xuất binh xuôi nam, đánh tới đô thành Đại Ngụy. Thế nhưng là ngài lại không chịu, ngài lại e ngại cừu địch lớn nhất chúng ta, không chịu đối địch với hắn, cho nên vì đại cục, nhi tử chỉ có thể giết người, cho nên phụ vương, ngài cũng đừng trách ta.”
Thuật Xích nói chuyện, nhìn Bắc Cốt vương vì khí huyết công tâm lại phun ra mấy ngụm máu, sau đó trợn tròn con mắt ngã xuống, nhìn hắn không giãy dụa mới lên tiến đến, một chân quỳ xuống ôm thi thể Bắc Cốt vương khóc ròng ròng, sau đó nhìn thoáng qua người áo đen kia, cao giọng kêu: “Người đâu, có thích khách, có thích khách ám sát vương thượng, nhanh cứu giá, cứu giá.”
Đại môn mở ra, hơn mười người vọt vào, đều là tướng lĩnh trọng yếu trong quân Bắc Cốt và quan viên trong triều.
Những người này đều là Thuật Xích dùng lý do nghị sự cố ý mời bọn họ tới, khi bọn hắn xông vào, người áo đen lại lập tức đâm vào tay Thuật Xích sau liền muốn phi thân đào tẩu, chỉ là giờ phút này đã không kịp, hắn bị bọn thị vệ Bắc Cốt chặn đường, công phu của hắn tuy tốt nhưng cũng đánh không lại mười mấy thị vệ có thân thủ lợi hại, như thế vật lộn mấy hiệp bị bắt lại sau đó cắn thuốc độc tự tử
Đây vốn chính là một cái tử sĩ.
Đám người hoặc vây quanh thi thể Bắc Cốt vương kêu “Vương thượng”, hoặc đi lục soát thích khách tìm lai lịch của hắn, chỉ có một người một mực đứng sừng sững ở cửa bất động, hắn nhìn Thuật Xích đang “Cực kỳ bi thương” thanh âm như đao nói: “Đại ca, phụ vương luôn luôn coi trọng ngươi, không nghĩ tới ngươi lại cấu kết hoàng đế Đại Ngụy, giết cha đoạt vị, còn diễn một màn hay như thế, quả nhiên là mặt người dạ thú.”
Thuật Xích bỗng nhiên quay đầu, đối với Thuật Liệt đứng tại cửa nói: “Là ngươi, là ngươi cấu kết Triệu Thành, giết phụ vương, hiện tại còn muốn đổ cho ta sao?”