Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 105: Chương 105




Lâm ma ma kéo Lăng Chiêu đang thất hồn lạc phách trở về phòng.

Lăng Chiêu rơi lệ nói: “Ma ma, thật sự là biểu ca sủng ái Minh thị sao? Nếu như thế, đợi Minh thị sinh hạ trưởng tử, dù là biểu ca còn nhớ rõ mối thù với Minh gia, sợ là cuối cùng cũng sẽ tiếp nhận nàng, đứa bé kia dù sao cũng là hài tử duy nhất của biểu ca. ma ma, có phải hay không những gì biểu ca nói ‘sủng ái Minh thị là để cho người khác nhìn’, căn bản cũng là lừa mình dối người, kỳ thật hắn cũng sớm đã yêu nữ nhân kia?”

Nàng lấy ngọc bội đeo trên cổ ra, nức nở nói, “Ma ma, lúc ở kinh thành ta nghe nói, hôn ước của biểu ca và Minh thị, cũng không phải là Minh thái hậu cưỡng bức, khi đó Minh thái hậu và đại thần trong triều đều muốn gả Minh thị cho thế tử Tây Phiền vương, là biểu ca lấy ra tín vật, nói là phụ thân Minh thị sớm đã đem Minh thị gả cho hắn. Nếu như, nếu như là sự thật, ma ma, ta sợ sẽ cô phụ kỳ vọng của cô mẫu, là ta vô dụng, không thể để cho biểu ca thích ta, ngược lại mê luyến nữ nhi của cừu nhân.”

nói đến đây, quả thực là nước mắt rơi như mưa.

trong lòng Lâm ma ma cũng loạn thất bát tao, nhưng Lăng Chiêu bất lực cùng yếu đuối ngược lại làm bà ta chậm rãi trấn định lại, bà ta ôm Lăng Chiêu, vuốt lưng nàng, chậm rãi nói: “cô nương, cô nương đừng có gấp, đường còn mọc ra, đến cùng việc này như thế nào, nhìn rõ lại nói, nhưng cô nương yên tâm, ma ma ta, nhất định sẽ không phụ phó thác của tiên hoàng hậu nương nương và lão phu nhân, vô luận như thế nào cũng sẽ đem cô nương đến bên người vương gia, càng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào mị hoặc điện hạ.”

lão phu nhân trong miệng bà ta là Lăng gia lão phu nhân- Lăng lão phu nhân, mẫu thân của tiên hoàng hậu nương nương Lăng thị.

Lâm ma ma vốn là xuất thân từ Lăng gia, trước khi đại phòng Lăng gia bị đày lưu vong Liêu bắc, Lâm ma ma từng vụng trộm gặp mặt Lăng lão phu nhân, khi đó Lăng đại phu nhân và Lăng Chiêu không ở Lăng phủ, Lăng lão phu nhân đã được thông tri sẽ có người cứu tôn nữ, cho nên nói cho Lâm ma ma, để tránh Túc vương điện hạ chuốc họa, để vương gia không nhúng tay quản chuyện Lăng gia, nhưng các nàng lần này đi Liêu bắc sợ là không về được, chỉ cầu Lâm ma ma nhất định phải chiếu cố Lăng Chiêu, tương lai nếu là có cơ hội, liền theo nguyện vọng của tiên hoàng hậu, đem Lăng Chiêu đón vào vương phủ, dù là không thể làm chính phi của vương gia, cũng muốn trái phải phụng dưỡng vương gia, tương lai vì Lăng gia báo thù.

***

“Ma ma,từ khi chúng ta đến Vân châu, liền bị giam trong ngôi nhà này, muốn liên hệ với bên ngoài đều phải cẩn thận từng li từng tí, cũng căn bản không có bất kỳ cơ hội làm việc, hai vị ở sát vách kia cũng không khác là bao, các nàng có thể làm sao?” trong một gian phòng ở viện sát vách, tiểu nha hoàn áo xanh hỏi một vị lão ma ma.

Hai người này chính là hai người nói chuyện trong sân, bị Lâm ma ma cùng Lăng Chiêu nghe thấy.

Lão ma ma cười nói: “Chúng ta là người thái hậu nương nương phái tới, chỉ cần Túc vương phi đã mất đi tín nhiệm với thái hậu nương nương, không còn bận tâm thể diện, nơi này cách xa kinh thành, chính là thiên hạ của Túc vương điện hạ, người trong vương phủ cũng đều là người mà Túc vương an bài, chúng ta không có cách khác.”

“Ngươi cũng không cần coi thường vị lão ma ma trong cung này,bà ta là lão nhân bên cạnh tiên hoàng hậu nương nương Lăng thị, khi Túc vương vừa xuất thế đã chiếu cố Túc vương, lão nhân bên cạnh Túc vương, không có ai là không thể kéo lên quan hệ, cho nên bà ta muốn làm gì, khẳng định so với chúng ta thì dễ dàng hơn nhiều.”

Dù sao dụng ý chân chính của các nàng cũng không phải để bà ta đi làm chuyện gì, chỉ là muốn các nàng nhiễu loạn ánh mắt Túc vương, tương lai xảy ra chuyện còn có thể dùng để cõng nồi.

Tiểu nha hoàn gật đầu, thở dài nói: “Vương phi nương nương, ai.” Nàng là người bên cạnh Minh thái hậu, Minh Lạc thường ở trong cung, nàng đối Minh Lạc vẫn có chút tình nghĩa chủ tớ.

Lão ma ma lườm nàng một chút cũng không nói nàng, chỉ nói: “Hai ngày này ngươi liền an bài, để cho người ta đem tin lão ma ma bên người tiên hoàng hậu và biểu muội của Túc vương gia đang ở tòa nhà này truyền ra.”

***

không đến mấy ngày, các đại thế gia và quan gia thành Vân châu đều biết ma ma quản sự ở kinh thành của Túc vương điện hạ bồi biểu muội mẫu tộc Túc vương đến thành Vân châu, đang ở một toà nhà phía bắc thành của Túc vương dưỡng bệnh.

không lâu sau đó, thậm chí việc Lăng biểu muội và Túc vương sớm có hôn ước, hai người thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp đều truyền ra ngoài, nói là hôn sự của Túc vương và vị vương phi hiện tại là Minh thái hậu cưỡng bức mà thành, mà lần này Lăng biểu muội ngàn dặm xa xôi đến thành Vân châu, cũng là bởi vì trong kinh Minh thái hậu muốn cưỡng ép chia rẽ Lăng biểu muội và Túc vương điện hạ, muốn đem Lăng biểu muội tứ hôn cho một thiếu gia hoàn khố trong kinh, Lăng biểu muội bị buộc bất đắc dĩ mới tới thành Vân châu tìm Túc vương nương tựa.

Loại bát quái này luôn truyền đặc biệt nhanh, huống chi việc này còn dính đến cao cao tại thượng, danh dự cực cao tại bắc địa, chiến thần Túc vương điện hạ, còn có người đẹp như thiên tiên - vương phi, đám người càng truyền đi tiểu tâm can nhảy loạn. Đám người chưa thấy qua vị này Lăng biểu muội, không khỏi trong lòng đều hiếu kì giống như bị mèo cào, vị Lăng cô nương “Sớm có hôn ước, thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp” với Túc vương điện hạ đến cùng có bộ dáng ra sao.

người Bắc địa sảng khoái, liền điều tra bát quái cũng tương đối trực tiếp, từ khi Túc vương phi mang thai ở trong phủ dưỡng thai, đã có hơn nửa năm không xuất hiện bên ngoài, tính tình nàng lại luôn luôn dịu dàng hào phóng, đám người cũng không sợ nàng, cho nên mấy ngày liên tiếp, có không ít người đưa thiếp mời đến tòa nhà Lăng Chiêu đang ở muốn tới bái phỏng Lăng Chiêu, trong đó còn có mấy vị là chỗ quen biết cũ với Lâm ma ma.

Những này bái thiếp này Triệu Thành cũng không cho người ngăn lại, chỉ là phái càng nhiều người đến phục thị mà thôi.

***

Đầu tháng sáu, lúc này Minh Lạc đã mang thai chín tháng, coi như đã là đủ tháng, để cẩn thận, mấy tháng nay nàng cơ hồ rất ít đi ra ngoài, ngày bình thường một ít phu nhân và cô nương hay lui tới muốn giúp nàng giải khuây nên cách mấy ngày sẽ đến trò chuyện với nàng.

Ngày hôm đó Lâm phu nhân tới nói chuyện một hồi,lúc Minh Lạc đưa tiễn nàng đã là buổi trưa, chẳng biết tại sao cảm thấy phá lệ buồn ngủ, cho nên liền không ăn trưa mà đi ngủ, chỉ uống một ngụm cháo liền ngủ.

những ngày qua nàng thường xuyên buồn ngủ, nên giờ thấy sắc mặt nàng bình thường thì Triệu Thành cũng không để ý, sau khi bồi nàng ngủ liền đi thư phòng làm việc.

bắt đầu từ tháng trước, dù bên ngoài còn rất nhiều chuyện, nhưng hắn đều mệnh ám vệ thay thế mình đi làm, mà chính mình một mực lưu tại trong phủ.

hắn đang xử lý mật báo các nơi trong thư phòng, mới gần nửa canh giờ, thiếp thân thị vệ của hắn Ninh thập tam đột nhiên xông vào thư phòng, dùng giọng gấp rút mà ngày bình thường rất ít gặp nói: “Vương gia, vương phi nương nương đột nhiên thân thể khó chịu, hiện tại đã tiến vào sinh các.”

Cái gọi là sinh các là ở hậu viện dùng một gian phòng để Minh Lạc sinh sản, các dụng cụ cần thiết ba tháng trước cũng đã chuẩn bị xong, ba bà đỡ hai nhũ mẫu được chọn lựa tốt cũng đều đã ở lại trong phủ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Triệu Thành nghe Ninh thập tam nói, sau khi sửng sốt một chút, lập tức liền “Phanh” đứng lên, nói: “ xảy ra chuyện gì?”

trên trán Ninh thập tam đều là mồ hôi, nói: “Thuộc hạ cũng là nghe Thanh Diệp cô nương trước khi xuất phủ đi tìm Chu thái y nói, thuộc hạ không dám trì hoãn, trước hết trực tiếp tới bẩm báo vương gia, mời vương gia đi qua nhìn một chút.”

hắn còn nói chưa nói xong, đã không thấy bóng dáng Triệu Thành trong thư phòng.

Triệu Thành đi đến hậu viện cũng không nhìn thấy cái gì dị thường, đi thẳng đến bên ngoài sinh các mới nghe được tiếng đau đớn ẩn nhẫn của Minh Lạc, hắn cũng không có hỏi Thư Ảnh đang canh giữ trước cửa, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Ba bà đỡ và Diệp Ảnh canh giữ ở bên trong, lúc này sắc mặt mấy người đều mười phần khẩn trương, trong đó một bà đỡ và Diệp Ảnh ở đầu giường nói gì đó với Minh Lạc.

Mấy người nhìn thấy Triệu Thành đột nhiên xuất hiện, bà đỡ miệng há miệng, nhưng cũng không dám nói cái gì, chỉ là hơi nhường ra một vị trí.

“A Lạc.” Triệu Thành tiến lên cầm tay Minh Lạc.

Lúc này trên trán Minh Lạc tất cả đều là mồ hôi, sắc mặt rã rời tái nhợt, sau khi nhìn thấy Triệu Thành nàng nở nụ cười, nghe nói nam nhân không nên tiến vào phòng sinh, nàng cũng không muốn để Triệu Thành nhìn thấy dáng vẻ của mình khi sinh, nhưng lúc này nàng không cảm thấy mình muốn sinh, chỉ là phần bụng từng trận đau nhức, nhưng lại chẳng hiểu tại sao cảm thấy cực kì buồn ngủ, rất muốn ngủ, sau đó lại bị đau nhức tỉnh.

Nàng có chút khó nhọc nói: “Vương gia, thiếp cảm thấy rất muốn ngủ, thế nhưng là các nàng nói không thể ngủ, nhưng thiếp giống như có chút không kiên trì nổi, vương gia chàng nói chuyện với thiếp một chút đi.”

sắc mặt Triệu Thành lập tức hơi trắng bệch, hắn đặt tay lên mạch của Minh Lạc, nhưng mạch tượng của nàng có chút loạn, căn bản không nhìn ra manh mối gì.

hắn nói: “A Lạc, không phải nàng vẫn luôn muốn biết hài tử của chúng ta có bộ dáng gì sao? một lát nàng có thể nhìn thấy hắn , nếu như nàng ngủ, thì sẽ không thấy hắn đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.