Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 55: Chương 55




Nghe từng chữ Triệu Thành hung tợn rít ra từ kẽ răng, nhìn hắn hung ác giống như lúc nào cũng muốn phát tác, sau một hồi sợ hãi Minh Lạc mới phản ứng kịp, phản ứng mình vừa nói cái gì, chậm rãi tỉnh táo lại, lấy lại trạng thái tâm lạnh bình thường.

Nàng nhìn Triệu Thành, nhìn hắn gần như mất khống chế, lòng hiện lên tia kinh ngạc.

Nàng đưa tay sờ tay hắn, nắm chặt, sau đó nhìn vào mắt hắn, thấp giọng gọi “ vương gia”

“ vương gia, vừa nãy tiểu nữ quá mệt mỏi, nhất thời có chút mơ hồ, không biết tại sao lại nói như vậy, khả năng là do hôm nay tiểu nữ quá sợ hãi, tiểu nữ thật sợ hãi.”

Tay của nàng vẫn lạnh buốt, hắn ủ hồi lâu vẫn lạnh buốt tận xương.

Triệu Thành cũng chậm chậm tỉnh táo lại, nhìn nàng chằm chằm, nghe nàng nói cũng không lên tiếng.

Ánh mắt hắn giống như muốn nhìn vào linh hồn của nàng, đâm thủng hết thảy.

Minh Lạc không chịu nổi, thõng mắt xuống.

Nàng cắn cắn môi, nói: “ vương gia, vừa nãy tiểu nữ nhất thời quên vương gia. Vương gia, trước đó tiểu nữ thật sự có ý nghĩ như vậy, trước kia tiểu nữ coi là mặc dù không có phụ mẫu nhưng tổ phụ tổ mẫu rất thương tiểu nữ. cô mẫu cũng đối tốt với tiểu nữ, so sánh với người khác, dù không có phụ mẫu tiểu nữ cũng thật may mắn, nhưng đột nhiên một ngày tiểu nữ phát hiện những yêu thương đó đều trộn thuốc độc, không phải giả nhưng đều trộn thuốc độc.”

“ nếu là người khác cho độc- thuốc, ngươi có thể độc lại, nhưng hết lần này đến lần khác những thứ đó lại là công ơn dưỡng dục, tiểu nữ có thể làm gì? một đoạn thời gian tiểu nữ không biết nên làm cái gì, rất nản lòng thoái chí, cảm thấy sống không có gì luyến tiếc, dạng sinh hoạt xoắn xuýt thống khố đó có gì đáng lưu luyến đâu?”

Đó là một đoạn thời gian rất dài trong kiếp trước trước khi chết của nàng.

Nàng lắc đầu, nói “ nhưng đó là trước kia, vương gia, hiện tại tiểu nữ đã không còn nghĩ như vậy. chỉ là hôm nay quá mức chấn kinh, trong nhất thời liền nói ra cảm xúc ngày xưa. Khi đó tiểu nữ rất sợ hãi, kì thật tiểu nữ không phải sợ Khánh An đế, hắn không đáng để tiểu nữ sợ, tiểu nữ chỉ sợ vương gia sẽ tin hắn, không tin tiểu nữ, sau đó tiểu nữ sẽ không còn gì cả.”

“ Vương gia, ngài sẽ tin tưởng tiểu nữ sao?”

Nàng nói đến đây liền ngẩng đầu lên, trong mắt vì nhiễm nước mắt liền giống như có tầng bảo hộ, mê mê mang mang, Triệu Thành chỉ thấy được mê mang, thương tâm, bàng hoàng, biểu hiện đó giống như huyễn châm, lập tức đâm vào lòng Triệu Thành.

Dục vọng của hắn với nàng bắt đầu từ huyễn cảnh trong tâm ma của hắn, chính hắn cũng từng cho rằng là do dục vọng của hắn huyễn hóa thành một nữ nhân, dĩ nhiên chính là nguyên thủy nhất hấp dẫn hắn, sau đó nàng lại là người Minh Trọng Hằng nhờ hắn chiếu cố, hắn biết đại khái mình sẽ vĩnh viễn không sinh ra dục vọng với nữ nhân khác nữa, vì vậy muốn cưới nàng về, đặt bên cạnh mình.

Nhưng sau mỗi lần tiếp xúc, cái người sống sờ sờ trước mặt này lại móc tâm hắn ra vừa xoa vừa bóp.

Lời cam kết hắn đã sớm nói với nàng, tới bây giờ hắn là người không thích nhắc lại một câu hai lần.

Nhưng hắn cũng cần trấn an cảm xúc của nàng, kì thật cảm xúc của hắn cũng cần trấn an, hôm nay không chỉ nàng kinh hãi, kì thật hắn cũng bị kinh sợ nhiều lần, coi như hắn từng đối mặt với nhiều trận truy sát tàn nhẫn cũng chưa từng để cảm xúc của mình ảnh hưởng nhiều như vậy.

Thực tế tại mỗi lần bị truy sát chật vật, máu chảy xuống nhưng hắn vẫn tỉnh táo không gợn sóng.

hắn nói: “ sẽ, nàng nhớ kĩ, về sau mệnh của nàng là của ta, đừng nhắc lại một chữ ‘ chết’ nghĩ cũng đừng nghĩ. Những thứ yêu thương trộn lẫn thuốc độc kia, vứt toàn bộ là được.”

Cuối cùng dừng lại, nhìn nàng, thanh âm giống như xâm nhập vào tâm nàng, chậm rãi nói “ nàng muốn gì, ta cũng sẽ cho nàng.”

Lúc Minh Lạc nghe xong ngơ ngác nhìn hắn, còn đang suy nghĩ, nàng muốn, muốn gì, hắn đã cúi đầu hôn nàng, mặc dù ánh mắt hắn cực nóng giống như muốn thôn phệ nhưng khi hôn lại cẩn thận từng tí, tinh thế, cho đến khi da thịt Minh Lạc chậm rãi rút đi tái nhợt, nhiễm lên màu hồng, thân thể bắt đầu có nhiệt độ, hắn mới bắt đầu càn rỡ.

Minh Lạc đang nghĩ, hắn thay đổi rất nhiều, kiếp trước hắn chưa từng ôn nhu như vậy, vì cái gì? Điều này khiến nàng có chút không cao hứng và ủy khuất, nhưng chút không cao hứng này rất nhanh tan thành mây khói trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn, nàng cũng không cự tuyệt hắn, dù sao nàng cũng biết hắn sẽ không đi quá giới hạn.

Kiếp trước Minh Lạc vì sợ làm chuyện phu thê với hắn, nên về sau hắn chỉ cần hơi có chút động tác nàng đều sợ hãi, nàng càng sợ hãi, hắn liền càng lạnh lùng hơn, những thứ đó không phải hồi ức tốt.

Lúc này hắn ôn nhu như vậy nhưng chắc chắn hắn sẽ dừng lại trước bước cuối cùng, cho dù trong lòng Minh Lạc vẫn có bóng ma nhưng cũng nghĩ không bằng thủ tiếp thu, không cần lo lắng hắn đi đến bước kia, như thế sau khi thành hôn mình sẽ không quá mức sợ hãi.

Nàng thử tiếp thu hắn, thậm chí thử chịu đựng sự sợ hãi trong lòng thận trọng đáp lai hắn, những thứ này lại làm Triệu Thành hiểu lầm tín hiệu, với hắn mà nói đây là loại tra tấn mà thỏa mãn, là thủ đoạn rèn luyện có lực mạnh nhất, bất quá cho dù là tra tấn, hắn cũng không muốn từ bỏ, chỉ tâm niệm sớm đến ngày thành hôn

Ba ngày sau.

Minh Lạc mở một bình sứ nhỏ ra, liền có một hương vị nhàn nhạt lành lạnh thấm vào ruột gan.

Đây chính là Minh Dạ hương. Minh Dạ hương không phải hương đốt mà là hương liệu dạng cao, chỉ cần mở nắp bình đặt bình sứ trong nước nóng hoặc đặt trên than bạc đang đốt liền có mùi thơm bay ra.

Minh Lạc đậy nắp bình, hỏi trưởng lão Bắc Lê – Mộc Thuật, đang đứng thẳng trước mặt: “ Mộc trưởng lão, ta rất thích Minh Dạ hương này, không biết trong tộc của ngươi thường dùng vật này để làm gì? Nếu dùng thường xuyên sẽ có gì bất lợi?”

Đây là người làm Túc vương nóng ruột nóng gan, hận không thể hạ độc tình sao?

Quả nhiên là tuyệt sắc vô song.

Bất quá Túc vương đã dùng thủ đoạn biến người ta thành vị hôn thê, cũng không cần dùng đến độc tình- hắn không tin cái gọi là hôn ước, nếu sớm có hôn ước vì sao còn ngàn dặm xa xôi mời hắn đến hỏi chuyện về độc tình?

Mộc Thuật tâm hỉ nhưng mặt không biểu hiện gì, chỉ tất cung tất kính nhưng không mất phong phạm của trưởng lão nói : “ hồi bẩm vương phi nương nương, vật này vốn là dược dụng, kì hương có thể thông kinh mạch, người tập võ dùng để trợ vận khí, nghiên cứu võ nghệ có thể làm ít công to, nữ tử dùng có thể ấm cung khu lạnh, bổ nóng cho người khu lạnh, từ khu nóng chuyển thành ấm, cho nên trước nay đều là thánh vật của Bắc Lê giáo ta, lại được chế từ cỏ Minh Dạ, cỏ Minh Dạ không thể trồng, chỉ sinh trưởng ở núi tuyết, vì vậy hàng năm chỉ có thể chế ra vài bình.”

Lại nói “ Bắc Cương tiếp giáp bắc Cốt, vương hậu Bắc Cốt rất thích Minh Dạ hương cho nên những năm này phần lớn Minh Dạ hương chế ra đều tiến cống cho cung đình Bắc Cốt.”

hiện tại đại khái không cần, cung đình Bắc Cốt xảy ra chính biến, đệ đệ Bắc Cốt vương mưu phản, Bắc Cốt vương bỏ chạy đến Kỳ châu, bắc CỐt vương hậu tự sát, nghĩ đến tạm thời sẽ không có người nhớ đến Minh Dạ hương.

Minh Lạc nhìn hắn nói có bài bản, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nghe hắn nói thì cây cung trong lòng triệt để nới lỏng.

Lúc trước quả nhiên là nàng hiểu lầm hắn.

Chỉ không biết thứ hại mình là cái gì.

Nàng thậm chí không để ý hắn gọi mình là ‘ vương phi nương nương’ mà không phải ‘ Minh cô nương”

Nàng cảm ơn Mộc Thuật, nói “ Đa tạ Mộc trưởng lão, hôm nay thụ giáo. Vật này quý giá như vậy ta cũng không tốt lấy không của ngài, nghe nói trưởng lão tinh thông thuật kì hoàng, thủ pháp luyện dược là số một, cho nên ta tìm một nhóm dược liệu cảm ơn Mộc trưởng lão, xin Mộc trưởng lão nhận cho.”

âm liên, dao hoa, nam kì, hải sâm, không được tính là trân quý nhưng cũng là chút ít dược liệu có phẩm chất tốt sưu tập từ nam đến bắc.

Minh Lạc đưa tạ lễ thật ra vì còn có chuyện muốn nhờ hắn.

Nhưng Mộc Thuật không biết, Mộc Thuật hiến Minh Dạ hương đã sớm thu của Túc vương không ít thứ, lúc này lại thu được những dược liệu này của Minh Lạc coi như là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng hắn đối với dược liệu tốt không có sức kháng cự cho nên sẽ không cự tuyệt.

hắn thấy dù Minh Lạc đang cười nói cảm tạ mình nhưng thần sắc lại ẩn ẩn lo lắng, thái độ đìu hiu, nghĩ đến độc tình của Túc vương,liền hiểu lầm, nghĩ mặc dù Minh Lạc sắp đại hôn với Túc vương nhưng vì không phải lưỡng tình tương duyệt cho nên u buồn.

Mộc Thuật để bày tỏ lòng cảm tạ, nghĩ nghĩ liền chân thành nói: “ vương phi nương nương, trên đời này người thực tình là hiếm thấy nhất. lão hủ có một dược vật, có thể khảo thí tình cảm của con người, tặng cho vương phi nương nương, tương lai nếu nương nương cảm thấy có lúc cần thì dùng thử.”

Minh Lạc:… hắn nghĩ thị vệ thị nữ bên cạnh đều chết hết rồi sao?

Mười hai tháng ba, đại hôn của Khánh An đế, Trường hoa cung.

Minh Tú đội khăn hỉ ngồi trên giường phượng, qua khăn hỉ nhìn hai cái cốc uyên ương trên bàn, trong cốc là rượu trái cây, ồn áo náo động bên ngoài đều tĩnh lặng, chỉ còn hai chén rượu.

Trong quá trình hôn lễ phiền phức sáng nay nàng nghe có người nói bên tai mình, trong chén rượu hợp cẩn có hàn độc, sẽ khiến nữ tử không thể sinh dục. Ương cốc là thư cốc, trong lễ hợp cẩn không thể cầm nhầm.

Nàng không tin nhiều, nhưng cả ngày nay câu nói kia như ma âm trong tai nàng, xóa không được. rượu này không phải người ngoài chuẩn bị mà là nữ quan tâm phúc bên cạnh Minh thái hậu chuẩn bị.

Tổ phụ nói với nàng: “ cô mẫu con muốn trấn an cựu thần của Thành Võ đế, cho nên muốn sau khi lập con làm hậu sẽ sắc phong Ôn Nhã huyện chủ làm phi. nhưng nàng ta làm phi, con làm hậu, cho nên con không cần để trong lòng. Tương lai bệ hạ vì củng cố hoàng quyền, lung lạc triều thần, chắc chắn sẽ có càng nhiều nữ nhi các đại thần vào cung, lúc đó địa vị của con đã ổn định, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là đủ.”

Cho nên Minh Tú mặc dù không thoải mái nhưng cũng không để chuyện Ôn Nhã vào cung trong lòng

Nhưng có người muốn hại mình không thể sinh con, lại là ở hoàng cung mà cô mẫu chưởng khống, dưới mí mắt cô mẫu. Minh Tú không thể tin.

Nhưng dù không tin, Minh Tú cũng không dám uống rượu hợp cẩn này, đổ hết rượu vào khăn mà nàng ta đã chuẩn bị, khi mọi người đều đang uống rượu bên ngoài đưa cho nhũ ma ma của mình, để bà ta hôm sau xuất cung tìm đại phu xem thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.