Minh Lạc đi về phía hậu viện kinh đường, Đông Phù và Thanh Diệp đi theo, chỉ là đến ngã ba đi hướng trai đường, Minh lạc dừng lại.
Nàng nói với Đông Phù: “ Đông Phù, ngươi đến trai phòng lấy ít bánh ngọt và rượu hoa quế đưa đến hậu viên cho biểu tỷ và các quận chúa, lúc nãy các nàng còn lẩm bẩm là muốn thử một chút.”
Lời này là có ý đuổi nàng ta đi.
Đông Phù có chút ngạc nhiên, theo bản năng nhìn Thanh Diệp, nàng muốn nói để Thanh Diệp đi lấy, trong chùa không có thiếp thân nha hoàn theo cô nương nàng ta không yên lòng – nhưng chống lại ánh mắt kiên định còn ẩn ẩn mang theo tàn khốc của Minh lạc, lòng nàng ta chấn động, nhất thời nghẹn lời, không dám làm trái, cúi đầu đáp ‘ vâng’ sau đó mang theo một bụng tâm sự đi về hướng trai đường – nàng ta cảm giác không sai, tam cô nương đích thật đề phòng nàng, cô nương dùng nàng hơn so với Lục Hạnh, có thể nói là nể trọng nàng, có đôi khi giống như thân thiết, nhưng vẫn loáng thoáng đề phòng nàng.
Tam cô nương trong trí nhớ của nàng là tiểu cô nương hồn nhiên trọng tình, thiện lương, đối với đại phòng có chút hơi xa cách nhưng rất ỷ lại vào lão phu nhân và thái hậu nương nương, nhưng nàng đến phục thị cô nương lại phát hiện hình như không phải thế, nàng thậm chí căn bản không hiểu cô nương.
Giống như Thu Phù bên cạnh nhị cô nương, Đông Phù không phải nha hoàn bình thường, nhưng lão phu nhân đưa nàng cho tam cô nương, lão thái gia và lão phu nhân đều dặn nàng, về sau ở cạnh tam cônương phải nhớ kỹ tam cô nương và Minh gia là một thể, nhất định phải phục thị cô nương thật tốt, mọi chuyện lấy cô nương làm trọng, càng nhất định phải trở thành đại nha hoàn nể trọng nhất bên cạnh cônương.
Cho nên Đông Phù liên tục cân nhắc, dù trong lòng lo nghĩ cũng tạm thời nhấn xuống – như lúc nàng chưa thăm dò tình huống, những việc nhỏ đều bẩm báo cho lão phu nhân, không lâu sau tam cô nương tất nhiên sẽ phát giác, lúc đó sẽ vì nhỏ mà mất lớn.
hiện tại nàng nửa điểm cũng không dám khinh thường tam cô nương.
Đông Phù rời đi Minh Lạc liếc nhìn Thanh Diệp.
Nàng mang theo Thanh Diệp không phải tín nhiệm nàng ta mà là cân nhắc vì an toàn của bản thân- tuy có chủy thủ lại ở hậu viện kinh đường, không phải người thường có thể vào, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt, mà lúc tiểu ni cô nói Thanh Diệp cũng nghe thấy, coi như nàng đuổi nàng ta đi, nàng ta cũng sẽtìm đến, nhưu vậy còn không bằng trực tiếp mang nàng ta theo.
Minh Lạc xuyên qua kinh đường, tiến vào hậu viện, thấy tiểu ni cô đưa chủy thủ cho nàng đang hầu ở đó.
Nàng theo tiểu ni cô đi qua mấy hành lang, sau đó có chút giật mình khi thấy Cảnh hạo đang đứng quay lưng với nàng.
Giật mình nhưng nếu để ý kỹ thì cũng không giật mình như vậy.
Mười năm trước, tiểu nam hài tám chin tuổi, mang theo chủy thủy khảm bảo thạch bằng đầu ngón tay, còn nhỏ đã dùng cái này, lại không chịu xuất hiện trước mặt nàng, ở kinh thành tùy tiện tìm, có thể tìm mấy cái?
Mà kiếp trước hắn chưa từng xuất hiện, nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện – kiếp này, trong mộtkhoảng thời gian ngắn, bên người nàng đã có nhiều cải biến, có thể liên lụy đến người ngoài, cải biến lớn nhất là Cảnh Hạo cầu hôn.
Thời khắc Minh Lạc nhìn thấy thanh chủy thủy, kì thật trong lòng nàng đã có chút dự cảm.
Nàng quay đầu nói với Thanh Diệp: “ ngươi ở đây chờ, ta có chuyện muốn nói với Cảnh thế tử.”
Thanh Diệp không chút do dự hay dị trạng, đáp ‘ vâng’ liền canh ở góc cua hành lang – bộ dáng đó làm Minh lạc nhìn nàng ta nhiều hơn một chút, bộ dáng này của nàng ta có thể nói là đạo hạnh cao hơn Đông Phù rất nhiều – nàng sao có thể coi thường Triệu Thành a?
***
Đại khái là cảm giác được có người tới, Cảnh Hạo xoay người qua, hắn nhìn chằm chằm Minh Lạc chậm rãi đến gần, đến khi Minh Lạc dừng cách hắn mấy bước, mới lên tiếng kêu: “A Lạc.”
Thanh âm mang theo ôn nhu trước nay chưa từng có.
“ nàng tên là gì?” trong đêm tối, tiểu nam hài tám tuổi cõng tiểu cô nương năm tuổi, hỏi.
“ A Lạc, muội gọi a Lạc” nàng ở trên lưng hắn, trong tay cầm chủy thủy hắn đưa cho nàng, ý thức đãmơ hồ nhưng vẫn đáp lại.
Nhưng những năm sau này, hắn đều gọi nàng ‘ Minh tam cô nương’ lãnh đạm, chẳng thèm dòm ngó đến.
“ là thế tử”
Minh Lạc đứng vững, trong tay nắm chặt thanh chủy thủ kia, ngón tay chậm rãi sờ trên đồ án bảo thạch, thấp giọng nói.
Mười năm trước, nàng năm tuổi, cũng tại Thanh Nguyên tự, nàng và đường huynh đường tỷ, còn có mấy đứa bé nhà mẹ đẻ của đại bá mẫu chơi ở hậu viên, nàng bị người dẫn ra sau núi, ‘ vô ý’ rớt xuống khe núi. Khi đó nàng mới 5 tuổi, không trèo lên được vách đá, mặc dù sợ muốn chết nhưng nàng khôngmuốn một mình ở trong khe núi, cho nên dù bị thương vẫn cố gắng đi dọc khe núi tìm đường ra – nàng nghĩ chỉ cần gặp được người thì có thể về nhà, thế nhưng nàng đi đến tận tối, tay chân đều bật máu, cũng không thấy một bóng người, khi đó nàng đau đớn, sợ hãi, chết lặng nhưng khong dám dừng lại vì sợ bị đêm tối của núi rừng thôn phệ.
Sau khi nàng ngã sấp xuống ngẩng lên thì nhìn thấy hắn – hắn đứng trước mặt nàng, trời rất toois, tay và tâm nàng đều đau nhức, cả người đau nhức, ý thức đã có chút mơ hồ, lúc nhìn thấy hắn không biết là kinh hỉ hay sợ hãi.
Về sau hắn cõng nàng, còn kín đáo đưa cho nàng một thanh chủy thủ, nói sợ hãi thì cầm, cứ như vậy cõng nàng đi trong núi rừng đến khi nàng hoàn toàn hôn mê,
Lúc nàng tỉnh lại nàng đang nằm trên giường của mình ở Minh gia – ma ma của nàng nói nàng đã hôn mê hai ngày hai đêm, nàng rớt xuống khe núi, hôm đó trong phủ phát hiện nàng mất tích, gia đinh và hộ vệ lục soát núi cả đêm, cuối cùng tìm thấy nàng trong nhà một thợ săn, thợ săn nói là phát hiệnnàng sau núi, có thể bị đập đầu nên luôn hôn mê.
Minh lạc nghĩ đến chuyện buổi tối đó, đều không nhớ rõ, nàng không nhớ rõ bộ dáng của hắn, cũng không biết hắn là ai, chỉ nhớ đồ án trên thanh chủy thủ, nàng nhớ rõ hắn nói với nàng, sau khi ngươi trở về, người khác hỏi cái gì ngươi cũng phải nói là không nhớ rõ, không nhớ vì sao lại rớt xuống sau núi, không nhớ được cứu như thế nào, người khác ép hỏi, ngươi cứ ôm đầu tỏ vẻ rất đau là được.
Sau khi tỉnh lại nàng bị mất giọng, tay chân bị thương nghiêm trọng, nàng vốn không muốn nói gì, cho nên bọn họ hỏi nàng đều trả lời theo lời hắn, hoàn toàn chính xác và tiện lợi, về sau chuyện đó khôngcó ai nhắc lại.
Minh lạc nhìn Cảnh Hạo, nhất thời không biết nên nói gì - hỏi hắn vì sao trước đây không nói cho nàng biết là hắn cứu nàng?
hắn không nói cho nàng là vì không để nàng biết thân phận của hắn, việc này nàng đã sớm đoán được.
“ thật xin lỗi!”
Cảnh hạo lên tiếng “ thật ra hôm đó lúc nàng bị người dẫn ra sau núi, đến khi rớt xuống khe núi ta đều ở đấy, về sau tìm thấy nàng nhưng ta không muốn nàng nhìn thấy ta, cho nên trước khi trời tối ta không xuất hiện, thật xin lỗi.”
Lúc đầu hắn có thể ngăn cản nàng ngã xuống khe núi, nhưng lựa chọn của hắn là đứng ngoài quan sát. Năm đó nàng một tiểu cô nương 5 tuổi ở trong núi cố chấp hoảng sợ, giãy giụa mấy canh giờ, hắn đều lựa chọn lạnh lùng ở bên cạnh nhìn, không xuất hiện – thật ra hắn thậm chí còn không muốn cứu nàng, nhưng nhìn nàng vùng vẫy hai canh giờ mà không có ý định từ bỏ, lúc này hắn mới ra tay.
Bên cạnh hắn có hai ám vệ, chỉ là bọn họ sẽ không can thiệp chuyện của hắn, hắn không lên tiếng, bọn họ sẽ không làm gì.
Minh Lạc ha to miệng, nói ‘ tiểu nữ biết’
Lúc ấy nàng không biết, nhưng để chuyện này trong lòng đã nhiều năm, về sau tinh tế suy nghĩ thì thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ - quần áo hắn giống như hoa lệ, mặc dù nàng không nhìn thấy nhưng hắncõng nàng, nàng liền biết. lúc đó hắn cũng mới lớn, sao êm đẹp lại đêm khuya xuất hiện ở khe núi hoang tàn vắng vẻ, thấy nàng thì không hỏi gì, chỉ an ủi, còn dạy nàng cách trả lời khi về nhà – điều đó chứng tỏ khi nàng bị người hại rơi xuống khe núi hắn vẫn luôn ở đó.
Minh Lạc nói “ Ân, tiểu nữ đoán được.”
Nàng cười nói với hắn “ cảm ơn thế tử, nếu không có thế tử, tiểu nữ sẽ chết. sao tiểu nữ có thể vì thế tử đã cứu tiểu nữ, nhưng lại không sớm cứu mà trách thế tử? tiểu nữ làm vậy thì sao còn là con người? mà thân phận của thế tử đặc thù, khi đó thế tử mới vào kinh không lâu, chuyện của tiểu nữ, là việc nhà Minh gia, thế tử cũng không tiện xen vào.”
Hôm đó người dẫn nàng đến sau núi chính là nha hoàn của một tiểu cô nương Chu gia- nhà mẹ đẻ của đại bá mẫu. tiểu cô nương Chu gia kia không thích nàng- vì ca ca của tiểu cô nương kia đối với Minh Lạc tốt hơn nàng ta, cho nên nàng ta chán ghét Minh lạc, vì chuyện nhỏ như vậy, thậm chí Minh Lạc còn không nhớ rõ mặt ca ca nàng ta mà nàng ta muốn nàng chết.
Nàng mặc dù còn nhỏ, nhưng phụ mẫu đều mất, đáy lòng vẫn mẫn cảm, hắn không cho nàng nói, nàng liền thật sự chưa từng nói – vì nàng cảm thấy không nhất định sẽ có người tin nàng, xem như có người tin thì cũng sẽ đắc tội đại bá mẫu, mà tiểu cô nương Chu gia sẽ không bị trừng phạt, bọn họ sẽ tìm hàng ngàn hàng vạn lý do để giải vây cho nàng ta, nàng cơ hồ là bản năng lựa chọn im miệng.
Ước chừng từ lúc đó, về sau mặc kệ đại bá mẫu đối tốt với nàng bao nhiêu, đáy lòng nàng đều có 1 tầng ngăn cách, vĩnh viễn không thân mật như với tổ mẫu và thái hậu.
Kiếp trước nàng như đồ đần.
Nghĩ tới đây trong đầu Minh Lạc toát ra câu này – nàng nhớ kĩ về sau mơ hồ nghe nói nha hoàn kia vì phạm sai lầm mà bị đuổi khỏi Chu gia, lớn lên nàng có gặp qua tiểu cô nương Chu gia, nàng ta thận trọng, nịnh nọt nàng đủ kiểu, nàng liền không so đo chuyện đó với nàng ta.
hiện tại nhớ lại, nàng đột nhiên xúc động muốn vạch chuyện này ra.
Nàng lắc đầu, đè chuyện này xuống, cười nói với Cảnh hạo “ thế tử không xuất hiện là đúng, chỉ là chưa thể thật tốt cảm ơn thế tử.”
Trước khi Túc vương xuất hiện, Minh gia thật sự muốn gả nàng cho Cảnh Hạo, nếu tra rõ ngọn nguồn thì hẳn hôn sự này đã sớm định – hắn chính là sợ chọc phải phiền toái này.
Cảnh hạo một mực nhìn nàng, thấy nàng cười, đôi mắt trong trẻo, cong cong, cười đến lòng người run lên – hiện tại hắn cảm thấy hối hận, trước kia có thể có được dễ như trở bàn tay thì tránh không kịp, giờ mong lại khó có được càng làm người ta thống khổ.
hắn nhìn Minh Lạc, rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ biến thành một câu: “ A lạc, nàng gả cho ta đi, về sau ta sẽ luôn bồi bên cạnh nàng, che chở nàng.”
Minh Lạc giương mắt nhìn hắn, nhìn thật cẩn thận, sau đó lắc đầu - nếu không phải nàng biết cái chết của phụ mẫu có khả nghi, hạ quyết tâm tra ra chân tướng báo thù, thì có thể nàng đã bị Cảnh hạo đả động, theo hắn đến Tây Phiền, không cần quan tâm đến Minh gia.
Nhưng bây giờ nàng không làm được.
Mà nàng hiểu Triệu Thành, hắn không thích kẻ nào làm trái ý hắn, nàng thì cũng thôi, nhưng nếu là người khác, nghĩ đến thủ đoạn cảu hắn – trước kia nàng không có cảm giác với Cảnh hạo, nhưng hắnđã từng cứu mạng nàng, nàng liền không thể để hắn liên lụy vào – suy nghĩ, nàng kiên định lại.
Nàng nói: “ thế tử, gia phụ khi còn sống đã gả tiểu nữ cho Túc vương điện hạ, chuyện ngài thỉnh thái hậu tứ hôn, cin ngài làm sáng tỏ, việc này nháo đến triều đình, ngài cũng biết hôn ước với Túc vương của gia phụ, là không sửa được, việc này nháo lớn, sẽ chỉ làm ngài và Tây Phiền vương phủ với Túc vương điện hạ càng thêm ngăn cách.”
Sắc mặt Cảnh hạo có chút trắng, nhưng hắn nhìn Minh Lạc kiên trì nói: “ Nàng thì sao, nàng muốn gả cho hắn sao? Nếu nàng không muốn ta sẽ tranh thủ.”
Tranh thủ, tranh thủ như thế nào?
Minh lạc nghĩ đến lời Minh thái hậu nói ‘ Nếu Cảnh thế tử cầu hôn trên triều, cho dù tiên đế còn sống, cũng không thể cự tuyệt, đến lúc đó không chỉ triều thân mà tôn thất cũng sẽ không bỏ qua chúng ta’ nàng lại nghĩ đến cô mẫu đột nhiên thay đổi thái độ, nghĩ đến kiếp trước thái hậu và Minh gia không lúc nào là không đấu với Triệu Thành, lòng nàng run lên.
Nếu chuyện này làm lớn lên, nàng sẽ trở thành cái gì mà hồng nhan họa thủy?
Nàng cảm thấy việc này không ảnh hưởng nhiều đến Triệu Thành, nhưng sẽ làm thuộc hạ của Triệu Thành coi nàng như cái gai trong mắt, đến lúc đó mình tái giá với Triệu Thành càng gian nan.
Minh Lạc bình tĩnh nhìn Cảnh Hạo, nắm chặt tay, chậm rãi và kiên định nói: “ đúng, tiểu nữ sẽ gả cho ngài ấy.”
Muốn hay không không quan trọng, nàng bây giờ không có tư cách bốc đồng và do dự.
“A Lạc!”
Cảnh hạo nghe xong đầu óc nóng lên, đột nhiên tiến lên một bước, bắt lấy tay Minh lạc – Minh Lạc lùi liền hai bước, nhưng Cảnh Hạo là người tập võ, nàng căn bản không lui được nhiều, tay cẩm chủy thủ bị Cảnh Hạo cầm lấy.
Dưới ánh mặt trời bảo thạch khảm trên chủy thủ lóe ra quang mang hoa lệ nhưng quang mang chói mắt đó cũng không sánh nổi cái nắm của Cảnh Hạo - cánh tay tuyết trắng, tinh tế, non mềm như muốn cắt đứt.
Minh lạc và Cảnh Hạo ở hậu viện kinh đường, nơi này rất ít người qua lại, ở nội kinh đường cũng chỉ có một ít tăng nhân trong chùa mới có thể bước vào, hai người ở chỗ hành lang sâu nhất nói chuyện, căn bản sẽ không phát sinh viện bị người nghe được như ở biệt viện của Thăng Bình đại công chúa.
Nhưng không nghe thấy không có nghĩa là không nhìn thấy.
Triệu Thành ngồi ở gần cửa số tòa bên cạnh kinh đường, hắn không nghe được hai người nói gì, nhưng thị lực của hắn vô cùng tốt, ở khoảng cách rất xa nhưng hắn lại nhìn rõ từng biểu hiện trên gương mặt Minh Lạc, nhìn nàng hoặc giật mình, hoặc bất đắc dĩ, hoặc thống khổ hoặc mê mang, hoặc vui vẻ, biểu hiện rõ ràng đến hắn hận không nhìn thấy – lúc trước hắn chỉ cho là Cảnh Hạo đơn phương, hai người không có quan hệ đặc biệt, nhưng lúc hắn nhìn hai người nói chuyện, giưa hai người có một thư gợn sóng, một thứ tình cảm vi diệu.
hắn không nghe được Minh Lạc cự tuyệt Cảnh hạo, cũng không nghe được Minh lạc nói với Cảnh hạo ‘ tiểu nữ sẽ gả cho ngài ấy’ hắn chỉ thấy ánh mắt Minh lạc nhìn Cảnh hạo ôn nhu, ngẫu nhiên yếu ớt, trong trẻo, còn mang theo chút nghịc ngợm, nụ cười khổ, thứ mà nàng chưa bao giờ thể hiện khi đối diện với hắn.
Điều đó làm ghen ghét trong lòng Triệu Thành bùng lên kém chút không che hết – đúng vậy, hắn ý thức được mình ghen ghét người mà trước kia hắn chưa từng để vào mắt, thế tử Tây Phiền vương – loại ghen ghét này gần như là phẫn nộ.
Cho đến khi Cảnh hạo nắm chặt tay Minh lạc, hắn rốt cuộc không nhin được ‘ phanh’ đứng lên.
Mặc dù hắn nhìn thấy Minh Lạc rất nhanh hất tay Cảnh Hạo nhưng lệ khí trên mặt hắn không vì thế mà tiêu tán, nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt như muốn giết người.
‘ ai’ một lão tăng ngồi trên ghế thở dài nói ‘ thật là oan nghiệt’
Đêm đó, Túc vương phủ, thư phòng.
“ vương gia, thanh chủy thủ kia là vật tùy thân của thế tử Tây Phiền, nghe nói đó là lễ vật khi thế tử Tây Phiền nhận lễ sắc phong, mỗi đời thế tử Tây Phiền vương thụ phong, Tây Phiền vương sẽ đem chủy thủ trong tay mình ban cho thế tử Tây Phiền vương thụ phong.”
Triệu Thành nghe thuộc hạ hồi báo, sắc mặt lạnh như băng, gật đầu nói “ đã mang người của Bắc Lê tộc đến chưa?”
“ đã mang đến, đang hầu ở cửa.Người này là Mộc Thuật, là trưởng lão Bắc Lê tộc, cổ thuật của hắn cực nổi danh ở bắc cương, mẫu thân hắn là trưởng nữ nhi của Miêu tộc Nam Cương, cho nên là cổ độc của Bắc Cương hay cổ trùng của nam Cương, hắn đều biết tường tận.”
Triệu Thành gật đầu nói “ truyền vào đi.”
Cái gọi là cổ, trước kia Triệu Thành coi là đầu độc, hoặc độc trùng gây ảo cảnh, dược vật, trải qua trường kỳ điều chế nuôi nấng, dược tính càng dữ dội hơn mà thôi.
Khi Mộc Thuật tiến vào, tướng mạo lại không giống người cả ngày làm bạn với cổ độc, râu tóc bạc hết, diện mạo gầy gò, mà giống như dược sư tinh minh.
Triệu Thành ngồi về ghế, Mộc Thuật hành lễ, hắn khoát tay áo, trực tiếp nói: “ Mộc trưởng lão, nghe nóiBắc Lê tộc các ngươi thiện cổ, ngươi có thể nói cho ta biết cổ thuật khống chế lòng người không? khôngcần nói cụ thể dược vật, chỉ cần nói tên và công hiệu là được.”
Mộc Thuật không biết Túc vương có ý gì- lúc trước hắn thăm dò người mang hắn tới, người đó tâm chí kiên định, mình không dám tùy tiện dùng thuốc, vô luận thăm dò thế nào cũng không ra nửa điểm tin tức. hắn không dám tùy ý lừa gạt, liền nghiêm túc đem cổ độc, cổ trùng có thể gây ảo cảnh, mê tâm trí người ta đều nói hết ra.
Nhưng đây đều là tạm thời gây ảo cảnh, loạn tâm thần, hoặc dùng dược vật trường kỳ khiến người mất tâm trí, không có gì đặc biệt.
hắn chậm rãi hỏi Mộc Thuật rất nhiều vẫn đề, cuối cùng như tùy ý nói “ vậy có cổ thuật nào có thể làm người khác chung tình với mình nhưng người thi cổ lại không có bất kì ảnh hưởng gì?”
Vấn đề của hắn là nhằm vào một loại thuốc hoặc cổ trùng, đây là lần đầu hỏi phải chăng có một loại cổ có hiệu quả, Mộc Thuật không phải người ngu, lập tức suy đoán khả năng mà vị Túc vương này ngàn dạm xa xôi mang mình đến đây.
hắn suy nghĩ một phen, cẩn thận nói: “ chính xác là có cổ thuật có công hiệu như vậy, cổ dược và cổ trùng đều có, mọi người gọi là độc tình nhưng hiệu quả không biết có phải như vương gia nói chùng tình. Loại độc tình này là lấy máu của nữ tử hoặc nam tử trường kỳ nuôi nấng, sau đó gieo xuống, khi người bị thi cổ gặp người thi cổ, ngửi được mùi người thi cổ sẽ tự nhiên mà không kháng cự được sinh ra ái mộ, thân cận, hoặc khát vọng với thân thể đối phương, trường kỳ ở chung, tự nhiên có cảm tình, coi như là chung tình đi.”
Giống, nhưng lại không giống.
Triệu Thành trầm mặc một lát nói “ loại chuyện nuôi độc tình này có điều kiền như thế nào? Có yêu cầu và hiệu quả bao lâu, còn có người bị thi cổ có hậu quả không tốt nào? Ngươi tinh tế nói hết những vấn đề này.”
Cái này… Mộc Thuật có chút tê dại da đầu, Túc vương gia, hắn đặc biệt mang mình tới, không phải là để hạ độc tình với người khác a?
Túc vương Triệu Thành ở Tây Bắc nhiều năm, lâu dài chinh chiến, ở tây Bắc và Bắc Địa có danh chiến thần, tự nhiên Mộc Thuật không có khả năng không biết hắn. Tây Vực, Bắc Cốt, còn có các bộ tộc lớn nhỏ ở tây bắc và Bắc địa, nữ nhân mê luyến hắn, hoặc gia tộc, bộ tộc muốn dâng nữ nhân cho hắnnhiều không kể hết, hắn không còn nhỏ lại không dính nửa điểm nữu sắc- vì vậy ở bắc địa cũng âmthầm có lời đồn Túc vương thích nam nhân.
Nhưng giờ hắn lại tìm mình, muốn nuôi độc tình? Cho nên hắn không gần nữ sắc, là vì có ý trung nhân cầu không được nên muốn nuôi độc tình?
Mộc Thuật tê cả da đầu, trong lòng thấp thỏm – nếu vị vương gia này thật làm chuyện này, rất có thể hắn sẽ giết mình giệt khẩu – dạng này cầu được nữ nhân, khụ, hoặc nam nhân, chung quy là cái gai trong lòng hắn. trên đời không có người biết còn có thể tự gạt mình. Nhưng có người biết tình ái của hắn đều là giả, là dùng dược vật đoạt lấy, lấy sự kiêu ngạo của chiến thần, chính là không thể nhịn.
Cho nên Mộc Thuật chọn từ nói “ vương gia, tình cổ thì dù là dược cổ hay cổ trùng đều không thể nuôi trong thời gian ngắn”
“ dược cổ của Bắc Cương là tình hương thảo, cần dùng máu tươi và dược vật khác, trường kì nuôi dưỡng,, ba năm mới có thể có một gốc- cũng chỉ có thể nuôi một gốc, nuôi nhiều thân thể sẽ khôngchịu nổi- sau đó đem tình hương thảo đi luyện chế, cho người trong lòng mình ăn, liền có thể đạt hiệu quả. Nhưng tình hương thảo có công dụng giảm dần theo thời gian, sau ba năm gần như không còn công hiệu, cho nên phải trường kỳ nuôi nấng, đối với người thi cổ, trường kì mất máu, gây hao tổn tính mạng, dược vật dùng máu tươi nuôi dưỡng đều trân quý, trường kỳ ăn, người bình thường khó mà chịu được, nhưng dùng dược vật không đúng lại không có hiệu quả như mong đợi.”
Cái này không có khả năng. hắn điều tra Minh phủ và người cũ bên cạnh Minh Lạc, không có khả năng làm chuyện này mà không lưu lại dấu vết.
“ còn cổ trùng thì sao” Triệu Thành hỏi.
“ cổ trùng thì càng khó. Dược cổ thì ở Bắc cương cũng có người di tình trồng, nhưng cổ trùng thì đến nay chúng ta mới chỉ biết qua điển tịch, đầu tiên tìm cổ trùng, mỗi ngày ngâm trong nước thuốc, sau đó định thời gian dùng máu nuôi, ngắn thì ba,năm năm, lâu thì mười mấy năm, thời gian càng dài hiệu quả càng tốt, nhưng cổ trùng lớn lên thì lượng máu cũng lớn, hao tổn lớn hơn rất nhiều so với người dùng dược cổ, không có ai đang êm đẹp lại lấy tính mạng ra nuôi tình cổ mấy chục năm, tương lại gieo cho người thương. Theo ghi chép thì cổ trùng hiệu quả hơn rất nhiều dược cổ, có thể là cả đời.”
“ có giải dược không.” Triệu Thành nghe xong liền biết tình huống của mình không liên quan đến độc tình, nhưng để vẹn toàn hắn vẫn hỏi.
“” cổ này không phải độc cổ, cho nên chưa từng có giải dược, chỉ cần vĩnh viễn không gặp người thi cổ hoặc trực tiếp giết người thi cổ liền được giải, chỉ là sau khi giết người thi cổ, người bị thi cổ sẽ khôngsinh ra dục niệm với người khác.”
Triệu Thành:... Nghĩ đến chính mình đối những nữ nhân khác không cảm giác, hắn cảm thấy hắn khôngnên hỏi.
Triệu Thành trấm mặc trong chốc lát, sau đó như tùy ý hỏi: “ trên đời này có vu thuật gì, có thể làm một người lúc bị trọng bệnh liên tiếp mơ đến một người khác,.. nhớ mãi không quên, thậm chí người đó còn không biết người kia.”
Nào chỉ nhớ mãi không quên, còn nóng ruột nóng gan, thần hồn điên đảo.
Mộc Thuật hiểu lầm ý ‘ không biết’ trong miệng Túc vương, là vị ý trung nhân của Túc vương và Túc vương không quen biết, Túc vương gặp một lần liền tương tư đơn phương – loại tình huống này khôngphải rất phổ biến sao? – hắn không có nghĩ đến là Túc vương không biết thật, căn bản chưa từng gặp qua!
Cuối cúng Mộc Thuật nhẹ thở ra, hắn cười nói: “ Vương gia, theo triệu chứng ngài kể, người này khôngphải trúng vu thuật, chỉ là tình cảm sâu đậm với nữ tử hoặc nam tử kia thôi, từ xưa tình cảm đã là vấn đề nan giải, cũng không thể nắm chắc một người luôn phải chung tình. Nhưng vương gia, có trăm ngàn cách lấy được lòng người, theo ý kiến của lão hủ, dùng tình cổ là hạ sách nhất, không nói đến việc hao tổn nguyên khí và tính mệnh của mình, có được thì cũng mất đi ý nghĩa vốn có của tình yêu- cái này vốn là vật hại người, sao có thể dùng trên người mình yêu?”
Triệu Thành nhìn Mộc Thuật như nhìn quái vật - đây là thuyết giáo mà trưởng lão Bắc lê hay nói sao?
Hôm sau.
Nhan trưởng sự và quản gia vương phủ -Lâm Phúc cùng đi gặp Triệu Thành, Lâm Phúc mang danh sách sính lễ cho Triệu Thành xem qua, Triệu Thành liếc nhìn danh sách sính lễ, mặt càng lo lắng.
Lâm Phúc biết vương gia vì thế tử Tây Phiền vương cầu hôn vị Minh gia tam cô nương kia, vương gia dự trước thất bại – nhưng hắn không phải mưu sĩ, việc hắn phải làm là làm tốt những gì vương gia dặn dò là được rồi, cho nên hắn quy củ trình danh sách, sau đó lui sang bên cạnh đợi lệnh, không nói nửa lời, chờ Triệu Thành xem xong phân phó.
Nhan trưởng sự thì lại khác, tâm tình Triệu Thành không tốt, hai ngày nay tâm tình của Nhan trưởng sựlại rất tốt đẹp, tốt đến râu ria đều nhếch lên.
hắn cao hứng, ước chừng còn muốn đem vui sướng của mình truyền cho vương gia, nhìn Triệu Thành đang xem danh sách sính lễ, liền không nhịn được tiến lên nói kiệt tác của mình- danh sách sính lễ cải biến, hắn nói: “Vương gia, thế tử tây Phiền vương có mắt nhận ngọc, chủ động cầu hôn vị tam cônương Minh gia, quả là phúc của Đại Ngụy ta.”
Lâm Phúc tê dại cả da đầu, khóe miệng như muốn nứt ra.
Nhưng Nhan trưởng sự chưa nói xong, sau lời dạo đầu hắn lại nói tiếp “ chỉ là Minh tam cô nương thay hoàng thất Đại Ngụy ta thông gia Tây Phiền, danh sách sính kễ mà Lâm tổng quản làm cần cải biến- lão thần cắt đi một nửa châu báu tơ lụa, tăng thêm danh họa cổ tịch, nghĩ đến sẽ thích hợp hơn..”
“ Lâm Phúc, làm theo danh sách này, thêm châu báu tơ lụa đã bỏ, mặt khác mang danh sách đồ cưới của mẫu thân ta cho ta, ta muốn chọn một phần thêm vào sính lễ.” Triệu Thành không nhìn Nhan trưởng sự, trực tiếp đánh gãy lời hắn.
“ Vương gia?” Nhan trưởng sự ngạc nhiên, kinh nghi nói.
Cuối cùng Triệu Thành chuyển ánh mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo áp lực làm hắn cong chân quỳ xuống.
Triệu Thành lạnh lùng nói: “ ai nói với ngươi tam cô nương Minh gia sẽ gả cho thế tử Tây Phiền vương? Bản vương từng nói vương phi của bản vương không phải do người ngoài tính toán! Vậy mà bản vương không biết, thế tử Tây Phiền vương coi trọng vương phi của bản vương, trong mắt thuộc hạ của vương phủ lại là phúc của Đại Ngụy, khi nào thì Đại Ngụy lại luân lạc đến tình trạng này? Ngươi là đang nhục nhã bản vương hay nhục nhã Đại Ngụy?”
Đến khi rời khỏi thư phòng một khoảng xa, chân Nhan trưởng sự vẫn còn run, người chảy mồ hôi lạnh, Lâm Phúc và hắn dừng lại nói “ Nhan trưởng sự, không phải ngài không biết tính của vương gia, ngay lúc ngài ấy nổi nóng, ngài lại bước đến, đây không phải là tự tìm đánh sao?”
Còn dám tự chủ trong, đổi vương phi cho vương gia! Lâm Phúc nghĩ đến đây cảm thấy đầu Nhan trưởng sự thật là làm bằng đá tảng – vương gia không thổ táng đá tảng kia đã làm mọi người mười phần sợ hãi.
Nhan trưởng sự lấy lại tinh thần, nghe Lâm Phúc nói liền hừ lạnh, phất ống tay áo, đùng đùng nổi giận rời đi.
Lâm Phúc ‘ xùy’ một tiếng, cảm thấy quả thực là tự mình làm mình mất mặt, tự nghĩ muốn hòn đá tảng đó nhìn sắc mặt người khác, hắn cũng phất tay áo rời đi theo hướng khác – hắn còn phải nhanh chóng chuẩn bị sính lễ a.
***
Khác Triệu Thành không tốt, các đại thần và vương gia trên triều lại vui vẻ ra mặt, dường như tạo thành hai đối cực, một số lão vương phi còn tìm Minh thái hậu chúc mừng: “ Thái hậu nương nương, thật là đại hỉ a, đến cùng vẫn là nương nương dưỡng được nữ nhi làm cho người khác ưa thích, mấy đời gần đây, đây là lần đầu thế tử Tây Phiền vương chủ động cầu hôn triều đình, vương gia nhà thiếp nói muốn thỉnh phong Minh tam cô nương là quận chúa hoàng gia, như thế khi hứa gả cho Tây Phiền vương phủ mới thể hiện ân điển của triều đình.”
Lại nói “ việc này không nên chậm trễ, nửa năm nữa Cảnh thế tử sẽ hồi Tây Phiền, sao nương nương không sớm tứ hôn a? như thế sẽ chuẩn bị tốt hơn, đại hôn thế tử tây Phiền, chúng ta không nên làm không tốt”
Minh thái hậu nhàn nhạt nói “ đúng là nên sớm tứ hôn cho thế tử. đây là mối hôn nhân tốt nhưng chuyện nghị thân của hoàng thất và Tây Phiền vương phủ, từ trước đến nay đều là triều đình và nội các bàn bạc kĩ lưỡng mới tứ hôn, việc này không cần vội, chờ hoàng đế, Túc vương gia và nội các bàn bạc kĩ rồi nói sau.”
Minh thái hậu lên tiếng, hôm sau liền có người dâng tấu mời nghị sự hôn sự của thế tử tây Phiền vương – vì chuyện Cảnh hạo cầu hôn Minh Lạc chỉ truyền miệng mà chưa đưa ra triều đình nên quan viên kia không dám trắng trợn nói là nghị sự ‘ thế tử Tây Phiền vương và Minh tam cô nương’ – thái hậu, hoàng đế và người trong cuộc là Cảnh hạo không lên tiếng, hắn sao dám tự tiện lôi danh tự của cô nương ra, nếu sai lầm liền hủy khuê dự của người ta, rơi mũ ô sa.
Hôn sự của Cảnh Hạo nháo đến triều đình, Minh lạc đang ở trang tử, hôm đó đi thỉnh an Minh lão phu nhân, vô tình nghe Minh đại phu nhân và Minh lão phu nhân nói chuyện.
Minh Lạc nghe ngóng trong khoảng thời gian này Triệu Thành không có bất kì động tác gì.
Việc này là Minh Lạc bất an, nàng suy nghĩ tỷ mỉ liền viết một công thức điểm tâm đưa cho Thanh Diệp nói: “ Thanh Diệp, ngươi cầm công thức này giao cho Như Ý phu nhân của Như Tâm trai, nói ta thấy đơn này trên một cổ tịch nhưng trong đó có nhiều chỗ ta xem không hiểu, hỏi nàng có hiểu không, nếu nàng rảnh, hai ngày sau ta sẽ đi tìm nàng thỉnh giáo.”
Thanh Diệp chớp mắt, sau đó đáp ứng lui xuống.
Lúc Triệu Thành thu được tin Như Tâm trai truyền đến, lo lắng mấy ngày nay cũng tiêu tán- cuối cùng nàng cũng nhớ rõ là phải tìm đến mình.
***
Hai ngày sau, Như Tâm trai.
Vẫn là căn phòng đó, Minh Lạc nhìn sắc mặt âm trầm của Triệu Thành, nàng coi như mắt mù khôngthấy, thi lễ với hắn, nói thẳng “ vương gia, tiểu nữ nghe cô mẫu nói, nếu Tây Phiền vương phủ cầu hôn, vô luận là ai đều phải hứa gả, việc này là thật sao?”
Triệu Thành lạnh lùng nhìn nàng nói: “ A, đó không phải ý nàng sao? Nàng tới tìm ta làm gì, sợ ta ngáng chân nàng?”
Minh Lạc:…
Nàng nhẫn.
Nàng nghiêm mặt nói: “ vương gia, đến bây giờ tiểu nữ cũng chưa từng nghĩ sẽ gả đến Tây Phiền vương phủ, sao lại nói là như ý?vì tranh đấu trong triều,tiểu nữ không muốn gả cho ngài, cho nên lo nghĩ với hôn ước phụ thân tiểu nữ lưu lại. nhưng tiểu nữ càng không muốn gả Tây Phiền vương phủ - trước đây ngài nói với tiểu nữ và Tây Phiền vương phủ, tiểu nữ chưa từng phủ nhận, vì tiểu nữ cảm thấy việc này không quan hệ đến vương gia.”
Triệu Thành nhìn bộ dáng chính nghĩa của nàng, trong đầu lại hiện lên bộ dáng nàng nói chuyện với Cảnh hạo hôm đó, trong lòng liền có tư vị khó chịu.
Cho nên hắn híp mắt, giễu cợt nói: “ cho nên nàng tìm ta là muốn ta giúp nàng nghĩ biện pháp cự tuyệt Tây Phiền vương phủ?”
“ đúng vậy”
Triệu Thành bình tĩnh nhìn nàng, lạnh lùng nói: “ thật ra ta biết ý của Minh thái hậu, chẳng qua là muốn chờ ta ở trên triều hoặc trước mặt nội các cự tuyệt Cảnh Hạo cầu thân, sau đó náo với nội các và hoàng thất, Minh thái hậu sẽ ngư ông đắc lợi. ta có gì phải gấp, chỉ cần ngày mai ta phái người đến ngồi ở Trịnh phủ một chút, sợ là Minh thái hậu sẽ không ngồi yên- bà ta không có ý gả nàng đi Tây Phiền đi.”
Minh Lạc nghe hắn nói ánh mắt đỏ lên, càng bị giọng nói lạnh lùng của hắn kích thích, cả giận nói: “ tiểu nữ tính là gì, chỉ là công cụ, chỉ cần có chút lợi ích thì đẩy tiểu nữ lên đầu sóng ngọn gió, tiểu nữ gả cho ai không quan trọng sao, chỉ cần đạt được mục đích là đủ?”
Triệu Thành sững sờ, hắn không ngờ nàng sẽ trực tiếp nói ra những lời này.
hắn nhìn nàng, tay giật giật, thần sắc mềm xuống “ nàng muốn ta rat ay, dè những chuyện này xuống? như vậy nàng có nghĩ không, chỉ cần ta rat ay thì nàng chỉ có thể gả cho ta – ta có thể không phải là người nàng mong muốn.”
Minh Lạc quay đầu nhìn hắn- - nàng nhìn ra hôm nay tính tình hắn rất nóng nảy, so với 2 lần gặp thì lần này rõ ràng nóng hơn, rất giống hắn kiếp trước. vì hom đó nàng và Thanh Diệp gặp Cảnh Hạo ở chùa sao?- nàng không tin Thanh Diệp không truyền tin này cho hắn.