Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 22: Chương 22: Si tình




“cô mẫu.”

Minh Lạc vén rèm bước vào, gọi Minh thái hậu một tiếng, lại thi lễ, Minh thái hậu ngoắc tay bảo nàng đến gần, kéo nàng ngồi xuống bên người.

Sau khi Minh Lạc ngồi xuống, cúi đầu thỉnh tội: “ xin cô mẫu thứ tội, lúc nãy không phải a Lạc cố tình nghe lén, chẳng qua cảm thấy không tiện đánh gãy câu chuyện của cô mẫu và Lâm Lang nên mới ở bên ngoài chờ.”

Minh thái hậu cầm tay nàng cười nói: “ đứa nhỏ này, tinh quái, còn xin thứ tội với cô mẫu. không phải con vẫn luôn biết, nhóm cung nhân bên ngoài không ngăn cản con chính là được cô mẫu cho phép?”

Minh Lạc nhẹ “ vâng” một tiếng, nhưng lại không líu ríu giống ngày xưa mà cúi đầu không nói- lúc này của kiếp trước nàng và thái hậu chính là thân như mẫu nữ, lúc nàng còn nhỏ Minh thái hậu yêu thương nàng có thừa, không chút giả dối, có thể nói người thân cận nhất trên đời này với nàng là tổ mẫu và Minh thái hậu.

Chỉ là kiếp trước trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm không thể trở về như trước, nàng dùng tâm lực rất lớn mới có thể làm giống như xưa ‘ thân mật vô gian’ với Minh thái hậu.

Minh thái hậu thấy nàng như thế lại nghĩ nguyên nhân là do nàng nghe được đối thoại của mình và Lâm lang- với cô nương mười năm tuổi, nói đến những chuyện đó sẽ e lệ?

Mắt Minh thái hậu lóe ra ý cười, cầm tay nàng, vuốt tóc nàng, ôn nhu nói : A lạc, vừa mới con cũng nghe cô mẫu và Lâm Lang nói, những lời Lâm Lang nói, con có ý tưởng gì? Trước mặt cô mẫu khôngcần thẹn thùng, việc này liên quan đến chung thân đại sự của con, cô mẫu nhất định muốn nghe tâm ý của con để quyết định.”

Minh lạc ngẩng đầu nhìn Minh thái hậu, mấp máy môi, có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng dùng giọng hồn nhiên nói: “ không phải nói cô mẫu yêu thương a Lạc nhất, chỉ cần cô mẫu tại, a lạc tất nhiên một thế đều hạnh phúc an khang sao? A Lạc chỉ nghe được câu này- cái khác, Lâm Lang líu lo khôngngừng, a Lạc nghe không hiểu.”

Minh thái hậu bật cười, nhéo tay Minh Lạc, nói “ đứa nhỏ này” nhưng lập tức thở dài nói “ A Lạc, chỉ cần cô mẫu còn 1 ngày, cô mẫu tự nhiên đảm bảo cho con 1 ngày hạnh phúc an khang, nhất định không để bất cứ kẻ nào khi dễ con. Nhưng dù cô mẫu là thái hậu cao quý nhưng cũng có địa phương ngoài tầm tay- đây cũng là lý do cô mẫu không muốn gả con đi Tây Phiền. Nếu con gả đi Tây Phiền, không nói đến việc sau này cô mẫu không thể gặp con, vạn nhất con ở đó bị người khi dễ, trôi qua không tốt, thì phải làm thế nào.”

Minh Lạc cắn cắn môi, không lên tiếng.

thật ra cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ, càng không biểu đạt muốn gả cho Cảnh Hạo, nhưng hiệntại hình như mọi người đều hiểu lầm, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, nàng cũng không có cái gọi là.

Minh thái hậu nhìn bộ dáng mờ mịt thẫn thờ của Minh Lạc, thì sờ tóc nàng, thở dài “ A Lạc thật sựtrưởng thành rồi, trước đây luôn là bộ dáng vui vẻ, hiện tại lại có vẻ mặt như vậy. không lớn lên là chuyện tốt- dù cô mẫu không nỡ, hận không thể để con là tiểu a Lạc mãi nho nhỏ, dính bên người cômẫu.”

Khi a Lạc do dự, có nên kiên trì chịu đựng buồn nôn mà biểu đạt “ a Lạc mãi là tiểu a Lạc của cô mẫu’ thì Minh thái hậu đột nhiên ném ra một cái kình lôi.

Minh thái hậu đứng lên, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, nói “ a Lạc, con biết không? thật ra hoàng đế hắn, khi Trịnh đại cô nương qua đời, cô mẫu và đại thần đang chuẩn bị tuyển hậu cho hắn, hắn đã từng đến nói với cô mẫu, hắn muốn phong con làm hậu.”

A Lạc cả kinh, kém chút nhảy dựng, sau đó nửa kinh ngạc, nửa hợp với tình hình kêu “ cô, cô mẫu…”

Minh thái hậu nhìn ánh mắt kinh hoàng của a Lạc, từ ái nói “ A Lạc, con đừng sợ, cũng không cần bối rối, con đừng để lời này trong lòng- con chỉ cần nhớ, hoàng đế, biểu ca con, mấy năm nay hắn gặp không ít chuyện, tính tình trở nên kém, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có tỷ muội các con, chỉ là hắntrôi qua không tốt nên tính tình có chút phản phục.”

A Lạc:…

“ hắn là hoàng đế, mỗi lời nói hành động đều bị ước thúc, trong triều nhiều nhất là đại thần xảo trá, chứ chưa nói đến nghịch thần tặc tử Xa Lộc lúc trước, lúc đó cô nhi quả mẫu chúng ta không biết đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu- a Lạc con còn nhớ rõ Trịnh đại tỷ tỷ của con chết như thế nào không?”

Đề tài này.

Minh Lạc chỉ có thể biểu hiện ngơ ngác nhìn Minh thái hậu, lẩm bẩm nói: “Là, là người nhà của Ngô Lại bộ thị lang gây nên, vì Ngô gia không muốn Trịnh đại tỷ tỷ là hoàng hậu của biểu ca, cản đường của cônương Ngô gia.”

Minh thái hậu lắc đầu, quay lại ngồi cạnh Minh Lạc, nhìn a Lạc nói: “ không, Ngô gia là bị hãm hại, Ngô đại nhân là thần tử triều đình, sao có thể không biết coi như hại chết Trịnh đại cô nương thì nữ nhi của hắn cũng không được làm hoàng hậu? Trịnh đại cô nương ôn nhu đôn hậu, so với không biết người nào làm hậu thì Ngô gia càng tình nguyện Trịnh đại cô nương làm hậu.”

Kì thật đích thật là như thế.

“ vậy, vậy là ai?”

Minh Lạc kinh ngạc hỏi, nàng kinh ngạc không phải giả- nàng biết việc này không phải do Ngô gia làm, nàng kinh ngạc là vì sao thái hậu lại đề cập chuyện này với nàng, kiếp trước thái hậu chưa từng nóinhững chuyện này với nàng- đại khái do tính tình của nàng thay đổi cho nên mọi người thay đổi sách lược về thái độ với nàng.

Minh thái hậu không trực tiếp trả lời Minh Lạc mà cầm tay nàng nói “ A Lạc, con có nhớ trước đây biểu ca con và huynh muội con là quan hệ cực thân cận, nhưng hai năm nay hắn đối với các con lại thay đổi thất thường, khi thì thân mật, khi thì cáu gắt- đó là vì hắn bị người khác mê hoặc,hắn nghe nói Minh gia chúng ta ngấp nghé hậu vị, ra tay hại chết TRịnh đại cô nương, vì vậy biểu ca con luôn lãnh đạm chán ghét a Tú.”

“ A, sao có thể là Minh gia chúng ta? Biểu ca con chưa tự mình chấp chính, triều chính bị Xa Lộc nắm trong tay, Trịnh đại nhân là người mà tiên đế cố ý an bài bên cạnh biểu ca con khi hắn có thể tự mình chấp chính, lúc đó, sao cô mẫu và Minh gia có thể ra tay với Trịnh đại cô nương? Nếu thật sự muốn a Tú vào cung cũng phải đợi đến khi biểu ca con tự mình chấp chính, mà không phải tự hủy cánh tay của mình?”

“ không, bọn hắn không chỉ hủy quan hệ của Trịnh gia với hoàng gia và Minh gia, mà còn hủy Ngô gia và mấy gia tộc khác trung thành với biểu ca con.”

“ bọn hắn động thủ trước trừ Trịnh đại cô nương, sau đó đưa lên mấy người ứng cử cho hậu vị, trừ nhị tỷ tỷ con toàn bộ đều là phe của Xa Lộc, cô mẫu chỉ có thể chọn nhị tỷ con hoặc tôn nữ của Xa Lộc- Xa Lộc lòng lang dạ thú, khống chế triều chính, cô mẫu không thể để hắn thò tay vào hậu cung, cho nên không còn cách nào khác chỉ có thể ép tuyển nhị tỷ tỷ con – có thể vì thế mà không ít người tin rằng Minh gia trừ Trịnh đại cô nương vì muốn đưa nhị tỷ tỷ con lên hậu vị”

“ một hòn đá ném trúng vô số chim, dù cô mẫu chọn thế nào được lợi cũng là loạn thần tặc tử Xa Lộc- lúc đó cô mẫu và biểu ca con ở trong cung thật sự là khó lòng phòng bị, hơi vô ý có thể rơi vào bẫy của loạn thần, nhưng cô mẫu và biểu ca con không thể làm gì, chỉ có thể nhẫn, lại nhẫn.”

Minh lạc ngập ngừng, nàng biết lúc này Minh thái hậu là nói những đau nhức, hận trong lòng bà, coi như kiếp trước về sau như thế nào, lúc này trong lòng Minh Lạc cũng chua xót, nàng lẩm bẩm nói “ cômẫu, cái kia, sao cô mẫu không tuyển một nữ nhi nhà thần tử trung với biểu ca và cô mẫu- hoặc là, hoặc là muội muội của Trịnh đại tỷ tỷ?”

Mắt Minh thái hậu hiện lên bi ai “ bọn hắn không tin ai gia, bọn họ nghĩ cô mẫu muốn đẩy nhị tỷ con lên hậu vị - coi như bọn hắn tin cô mẫu thì có TRịnh đại cô nương làm ví dụ trước mắt, bọn hắn e ngại Xa Lộc, ai dám đưa nữ nhi vào cung? Trịnh gia lại càng không đồng ý.”

Minh Lạc ôm cánh tay Minh thái hậu, cọ đầu vào vai bà, trầm thấp gọi “ cô mẫu”

Minh thái hậu vỗ nàng, thở dài “ a Lạc, khi đó cô mẫu và biểu ca con trong ngoài cung đều nguy cơ trùng trùng, những đại thần đó không dám làm càn với cô mẫu, nhưng biểu ca con còn nhỏ tuổi, nhiều năm chịu không ít áp bách, có thể hắn là hoàng đế, cách mấy ngày cô mẫu mới có thể gặp hắn một lần, chớ nói chi đến việc chia sẻ cùng hắn- cho nên tính tình hắn mới thành như bây giờ.”

Minh Lạc ngồi thẳng dậy, mở miệng nói “ cô mẫu, biểu ca chỉ là có chút tiểu tính khí- nhưng hắn vẫn rất hiếu thuận với cô mẫu, hiện tại những nghịch thần tặc tử kia đã bị Túc vương điện hạ thanh lý, biểu ca đã tự mình chấp chính, nghĩ đến biểu ca sẽ ngày càng tốt lên,, cô mẫu không cần lo lắng, biểu ca vẫn đối xử tốt với chúng con.”

Minh thái hậu nghe nói, lắc đầu, trong mắt chợt lóe vẻ phức tạp, sau đó nhìn Minh Lạc nói “ Ân, cô mẫu không lo lắng. cô mẫu nói với con những lời này, chỉ là để con biết, năm đó biểu ca con muốn cưới con chứ không phải a Tú. Nhưng a Lạc, mặc dù hậu vị tôn quý nhưng vị trí đó không tốt làm, không nói đến việc có thể trở thành cái đinh trong mắt người khác, biểu ca con nhận áp lực lớn trên triều đình, oán khí trong lòng hắn không biết phát đi đâu sẽ phát tiết lên người thân cận nhất của mình – làm hoàng hậu của hắn tuyệt không dễ dàng.”

“ mà dù là con hay a Túc, ai làm hoàng hậu, hậu cung không thể chỉ có một mình hoàng hậu, tương lai tam cung lục viện là không thể tránh khỏi, nhưng a Lạc, mặc kệ con gả cho ai, cô mẫu đều chỉ hi vọng hắn độc sủng con, cho nên cô mẫu cân nhắc, cuối cùng là bác bỏ ý kiến của biểu ca con, định nhị tỷ con làm hậu. đây không phải vì cô mẫu bất công nhị tỷ con, mà là a Lạc là cô mẫu nuông chiều lớn lên, cômẫu không nhẫn tâm nhìn con chịu nửa điểm ủy khuất, con có hiểu tâm tư của cô mẫu?”

Ân, thê nhưng khi Trịnh đại cô nương còn sống Minh Tú đã được tổ phụ tự mình giáo dưỡng, giáo dưỡng như hoàng hậu tương lai.

Còn cái gì mà ‘ độc sủng’ Minh Lạc lại cảm thấy đau răng.

Nhưng nàng lại thấp giọng nói: “ a Lạc biết, từ nhỏ cô mẫu đã yêu thương a Lạc hơn nhị tỷ. Nhưng a Lạc biết cô mẫu đối xử với nhị tỷ và a Lạc đều giống nhau, chỉ là nhị tỷ tương lai là hoàng hậu, nên trong nhà và cô mẫu có yêu cầu nghiêm ngặt với tỷ ấy hơn.”

“ con từ nhỏ đã là đứa bé thông minh hiểu chuyện” Minh thái hậu kéo Minh Lạc, vui mừng nói, sau đó lắc đầu cười nói “ con lớn lên bên người cô mẫu, cô mẫu đối với con và nhị tỷ con không có khả năng không khác chút nào.”

Nhưng sau đó sắc mặt Minh thái hậu chậm rãi ngưng trọng, chậm rãi nói “ nhưng a Lạc, nữ nhi luôn phải lập gia đình, con cũng biết, thế tử Tây Phiền vương và Túc vương đồng thời thỉnh cô mẫu tứ hôn với con – trước cô mẫu cảm thấy con còn nhỏ, muốn để con chậm rãi chọn. nhưng chắc con cũng biết tầm quan trọng của Tây Phiền với Đại Ngụy ta, cá triều đại đến nay, cho dù là công chúa tôn quý nhất Đại Ngụy, chỉ cần thế tử Tây Phiền cầu hôn, hoàng đế các triều đại chưa từng cự tuyệt.”

“ bây giờ, Cảnh thế tử chỉ cầu hôn với ai gia, nhưng nếu hắn cầu hôn trước mặt các đại thần khi tảo triều, không nói biểu ca con chấp chính, cho dù tiên đế còn tại thế cũng tuyệt đối không cự tuyệt – mộtkhi cự tuyệt mà không có lý do hợp lý, Tây Phiền liền có thể cự tuyệt khi được tứ hôn- đến lúc đó khôngchỉ triều thần chắc chắn nổ tung, tôn thất bên kia, các vị lão vương gia, lão quận vương, bọn hắn chắc chắn không bỏ qua cho chúng ta, chắc chắn bọn hắn sẽ nói công chúa, quận chúa Triệu gia còn khôngtôn quý bằng nữ nhi Minh gia sao?”

Vì Minh Lạc không gả thì người phải gả có khả năng là nữ nhi của bọn hắn, tự nhiên sẽ có người khôngcam lòng bỏ qua, liên hợp tôn thất lại gây náo loạn.

Minh thái hậu nói đến đây trong đầu lại hiện lên một ý niệm khác - không biết tâm ý muốn cưới a Lạc của Túc vương mạnh đến mức nào, có thể vì a lạc mà đắc tội cả tôn thất?

Nam nhân Triệu gia rất si tình, cấm dục càng lâu càng si tình.

Minh thái hậu nghĩ đến đây liền xoa mặt a Lạc.

(Lời tác giả

Triệu Thành: bản vương thật thông minh, tạo ra hôn ước? không phải là để đề phòng chuyện này sao?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.