Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa

Chương 18: Chương 18: Kỳ Quan Thứ 8 Của Thế Giới




CHƯƠNG 18: KỲ QUAN THỨ 8 CỦA THẾ GIỚI

Sáng nay tôi dậy sớm hơn thường lệ, có lẽ do tâm trạng háo hức hồi hộp. Cứ nghĩ đến vẻ mặt của tên đó trong cái quần đùi hoa là tôi lại không nhịn được ngoác mồn cười lớn. Bố tôi chuẩn bị ra nhà văn hóa dạy võ cũng ngoái lại hỏi: “Hôm nay con trúng số à ?”

Tôi ôm tay bố, mặt sáng bừng: “Còn hơn cả trúng số bố ạ”

Lúc đến trưởng, ngước lên sảnh tóa A đã thấy từng đám học sinh đứng kín đặc, tay lăm lăm điện thoại di động, mấy bạn còn mang cả máy chụp ảnh và quay phim kỹ thuật cao đến, cứ như sắp có “Ộp pa Hàn Quốc” nào sắp ghé trường ấy. Cũng đúng thôi, “Ộp pa Việt Nam” sắp tới từ phong cách thời trang đến biểu cảm “nạnh nùng” chắc hẳn không thua kém sao hạng A nào đâu nhé.

Tôi với Bảo đứng tám chuyện dài cổ, cuối cùng siêu sao cũng xuất hiện. Cậu ta khoác một tấm khăn tắm lớn, trùm kín người, nhìn tôi bằng ánh mắt giận giữ đầy bất lực. Tôi cười, chỉ buông ra một từ: “Cởi”.

Chiếc khăn tắm được vứt một bên, lộ ra nửa thân trên đang cởi trần của Quân. Cậu ta có nước da trắng (công tử bột mà), dáng người cân đối không béo không gầy, bụng và bắp tay còn ẩn hiện cơ bắp.

Tôi công khai thưởng thức vẻ đẹp của mĩ nam trước mặt. Quả không tồi nha. Mấy bạn nữ vừa giật mình tỉnh dậy, lia điện thoại, máy ảnh chụp tách tách. Mấy bạn khác định lực kém hơn, trực tiếp xịt máu mũi.

Tuy vậy, có một điểm mà tôi không hài lòng. Bởi cái Quân đùi hoa mà tôi kỳ vọng không thấy đâu, thay vào đó là một cái quần đùi...kẻ ca-rô. Tôi nhíu mày, phàn nàn, mắt dán chặt vào cái quần:

“Quy định của tôi là quần đùi hoa, cậu đang mặc cái quái gì thế?“.

Nhận thấy ảnh nhìn không kiêng nể của tôi, cậu ta hơi không tự nhiên lấy hai tay chắp đằng trước, gân cổ cãi: “Tôi lấy đâu ra quần đùi hoa chứ. Cậu thử hỏi cả trường xem có thằng con trai nào mua quần đùi hoa để mặc chứ. Nếu có cậu mượn về đây, tôi mặc cho cậu xem”. Nói xong mặt cậu ta vênh lên đầy đắc ý.

Tôi gật gù: “Cố ý chống đối phải không. Thôi được rồi, vì lường trước sẽ phát sinh tình huống vừa rồi. Tôi đã đích thân chuẩn bị trang phục cho cậu rồi”. Nói xong, tôi bình tĩnh tháo ba lô, lôi ra cái túi màu trắng, ném về phía cậu ta. Quân sửng sốt mở túi ra xem. Đem chiếc quần giơ lên, anh ta gào vào mặt tôi:

“Cô điên à. Tôi không mặc. Có chết tôi cũng không mặc nó”.

Phản ứng “xù lông nhím” của Quân cũng là điều tôi đã định lượng trước. Nhìn cái mặt cậu ta đỏ gay, cầm cái quần hoa tôi mua lắc đầu nguầy nguậy trông ngộ ngộ mà dễ thương quá. Cũng dễ hiểu thôi, cái quần đấy có thể coi là cực phẩm trong các loại cực phẩm. Tôi đã mất cả buổi vòng vèo trong khu quần áo của siêu thị, lượn đi lượn lại cuối cùng tìm thấy nó trong khu vực “thời trang phụ nữ”. Chiếc quần màu vàng nhạt, rộng, độ dài vừa phải. Họa tiết là những bông hoa 6 cánh kiểu bọn lớp 1 hay vẽ, cánh đủ các màu sắc bắt mắt. Đặc biệt, 2 bông hoa to nhất trong số đó được đặt ở vị trí...trung tâm cái quần, cả đằng sau lẫn đằng trước. Toát mồ hôi mới tìm được báu vật như vậy, cậu ta lại ngúng nguẩy không chịu, thật là phụ một tấm chân tình của tôi đó.

“Không mặc cũng phải mặc. Bộ tính nuốt lời hả.Cái quần của cậu không hợp lệ. Một là cậu mặc cái quần này. Hai là không mặc gì cả.”

Thấy thái độ kiên quyết của tôi, kèm thêm mấy lời bàn tán xa gần của đám đông xung quanh. Cậu ta ôm một bụng uất hận, hầm hằm đi về phía phòng thay đồ.

10 phút trôi qua. “Trai đẹp hơn hoa” xuất hiện, đám đông tự động rẽ đường, máy ảnh chớp plash liên tục như sao Hollywood sải bước trên thảm đỏ Cannes. Tôi nhìn bộ dáng cậu ta từ trên xuống dưới. Khóe miệng co rút liên tục. Những gì tôi nhìn thấy có lẽ nên được xếp vào hàng “Kỳ quan thứ 8 của thế giới”. Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm.

Đám đông cười rộ lên không ngừng. Mặt Quân đỏ bừng, bộ dáng chật vật không biết do tức giận hay xấu hổ. Có lẽ là cả hai. Tôi e hèm một tiếng, cố gắng nén tràng cười trong lồng ngực

“Bắt đầu được rồi”À. Tôi bổ sung: “Nhớ hô ‘Hoài An vạn tuế’ nhá”

“Kỳ quan thứ 8” bắt đầu hành trình đáng nhớ và cũng đáng quên nhất trong cuộc đời mình. Vừa chạy, vừa hầm hầm hô: “Hoài An vạn tuế”. Giọng sao thiếu thành ý như vậy, cứ như đang gào “Hoài An chết bầm” không bằng. Nhưng thôi, tôi cũng buông tha cho trái tim nhỏ bé đang chịu nhiều đả kích của Quân. Mỗi khi Quân chạy qua đoạn nào, sân trường lại dậy sóng đoạn đó.

Bạn phóng viên của hội học sinh lia máy theo Quân, ánh mắt chăm chú, miệng há ra rất lâu chưa ngậm lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hoài An tôi có cảm giác thành tựu như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.