CHƯƠNG 23: RẠN NỨT
Chả còn tâm trạng nào học hành. Tôi thu sách vở lại rồi đuổi theo Bảo. Đến chân cậu thang thì bắt kịp cậu ấy.
“Bảo ơi, chờ tớ đã.”
Nghe thấy tiếng tôi, Bảo chẳng thèm trả lời, mặt gườm gườm, cắm đầu đi thẳng. Tôi vội vã kéo cánh tay béo múp của cậu ấy, mặt đối mặt với cậu ấy mà rằng:
“Cậu sao thế. Giận gì thì phải nói cho tớ biết. Cậu cứ im ỉm như thế, ai biết đường nào mà chiều.”
Bảo gào lên:
“Ừ đấy, tớ khó chiều, tớ giận dỗi vớ vẩn, đâu như Quân ngọt ngọt ngào ngào, một câu “Hoài An”, hai câu “Hoài An”, hai người suốt ngày dính nhau như sam, tớ tưởng cậu quên mất tớ là bạn cậu rồi”.
Tôi sôi máu bật lại:
“Ê, sao cậu vô lý đùng đùng thế hả. Sao tự dưng lại lôi Quân vào việc này?”
“Giờ lại còn bênh nhau nữa đấy. Ờ tớ vô lý đấy, không thích thì nghỉ chơi luôn đi.” Bảo cáu ầm lên rồi quay đầu đi thẳng.
Tôi cũng bực, chả thiết trời trăng gì nữa, cũng gào lên sau lưng cậu ta:
“Nghỉ chơi thì nghỉ chơi. Ai thèm quan tâm chứ”.
Bảo không dừng lại, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước nữa.
Tôi sôi máu xong, lại thấy ức, cổ họng nghẹn ứ lại, chả muốn khóc đâu ấy, mà không biết nước ở đâu ngập ngụa ở hai hốc mắt. Tôi ngồi tụt xuống bậc cầu thang, lặng lẽ khóc. Từ khi tôi vào trường, Bảo là người bạn đầu tiên của tôi. Cậu ấy là người quan tâm, lo lắng cho tôi nhất. Không có cậu ấy, có lẽ tôi khó mà thích nghi với môi trường toàn tiểu thư, công tử này. Vậy mà tôi lại bốc đồng lên, cãi nhau 2, 3 câu là muốn nghỉ chơi với cậu ấy. Không có cậu ấy, ai ở bên cạnh tôi? Càng nghĩ càng thấy tủi, gục mặt vào đầu gối khóc nấc lên.
Chợt nghe sau lưng có tiếng cười khúc khích, tiếng bước chân lộp cộp bước xuống cầu thang, rồi có ai đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Tôi một bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem ngẩng đầu lên. Là Quân, cậu ấy chăm chú nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, quan tâm và cả...đau lòng nữa. Có lẽ mấy thứ đó là do tôi hoang tưởng thôi, bởi vì ngay lập tức, cậu ta ôm bụng cười phá lên:
“Muhahaha, bình thường đã ngốc nghếch xấu xí rồi, giờ còn khóc lóc ỉ ôi. Eo ơi, trông mặt cậu ngu ngu chết đi được ấy.”
Thế đấy, đáng lí tôi không nên trông chờ sự tử tế từ cậu ta mới phải, tôi phủi mông đứng dậy, trực tiếp bỏ qua cậu ta đi thẳng. Quân thấy thế đứng dậy đuổi theo tôi.
“Ê ê, giận gì mà giận chứ. Tôi đang quan tâm cậu mà”.
Quan tâm con khỉ, quan tâm mà như vậy thì cậu cứ vô tâm đi cho tôi nhờ. Chưa hết buồn vì cãi nhau với Bảo. Giờ lại thêm bực mình vì anh chàng vô duyên này. Cái ngày gì thế không biết.
Quân lại đuổi theo, kéo tay tôi lại, đặt vào lòng bàn tay tôi một tờ giấy ăn.
“Được rồi, đừng giận nữa, lau nước mắt nước mũi đi, cậu cứ để thế ra đường sẽ dọa trẻ con sợ chạy đó.”
Tôi cảm động nhận lấy tờ giấy, lau nước mắt rồi xì mũi một cái thật lớn đoạn nhìn cậu ta bằng ánh mắt cảm kích. Tuy hơi thô lỗ nhưng ít nhiều cậu ta cũng quan tâm đến tôi. Đang tính lí nhí cảm ơn thì cậu ta xua tay:
“Thôi không cần cảm ơn tôi đâu. Tờ giấy ấy tôi định dùng để đi vệ sinh, nhưng trông thấy bộ dáng bi hài của cậu tự dưng tôi hết muốn đi rồi, cho cậu đấy”.
Nói rồi cậu ta nhanh trí chuồn đi bằng tốc độ ánh sáng, bỏ lại tôi ngẩn tò te với tờ giấy ăn đầy nước mũi trên tay. À không, tờ giấy vệ sinh mới đúng...
“A A A. HÔN QUÂN. CẬU CHẾT VỚI TÔI”