Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Chương 191: Chương 191: Ai điên chứ




Tôi không muốn cãi lý với người lớn tuổi, chỉ nhìn về phía Cố Thanh Thiên, tôi chờ anh lên tiếng. Ánh mắt anh rất lạnh lùng, biểu cảm cũng không vui vẻ gì, nhưng tôi đã không còn gì phải sợ nữa rồi. Khi tôi ý thức được mình cùng lúc mất đi hai đứa con, thì đã không còn gì khiến tôi phải sợ nữa.

Cố Thanh Thiên thấy tôi im lặng nhìn thẳng vào anh, anh nhíu mày, “Cô muốn đi à?”

Tôi khẽ gật đầu.

“Cô đi theo tôi!” Anh nắm lấy cánh tay tôi, định kéo tôi lên tầng.

“Anh Thánh…” Khi đi qua Ôn Nhã Gia, cô ta kêu tên anh một cách yếu ớt và dịu dàng.

Bước chân của anh hơi dừng một chút, tôi thầm cảm thấy thật buồn cười, bèn kéo tay anh ra, “Cố tổng, để tôi đưa Niếp Niếp đi đi.”

Họ cần một người thừa kế, Niếp Niếp của tôi không là gì cả.

“Đồng Kha Kha, cô đừng có mơ!” Cố Thanh Thiên gằn giọng, nghe trong giọng nói của anh như có tiếng rít răng.

“Em ở lại thì anh sẽ không quan tâm đến cô Ôn đây nữa sao?” Tôi hỏi, tôi không nói quá to hay nói quá nhỏ, nhưng đủ để cả Cố Thanh Thiên và Ôn Nhã Gia nghe thấy.

Ôn Nhã Gia sợ hãi gọi tên anh và kéo lấy tay anh, “Anh Thánh à…”

Tôi nhìn bàn tay cô ta đặt trên khuỷu tay của Cố Thanh Thiên, anh cũng không có ý tránh né. Tôi không nói thêm gì nữa, đây chính là lựa chọn cuối cùng của anh ấy rồi.

“Đồng Kha Kha, cô bình tĩnh lại trước đã rồi chúng ta nói chuyện.” Anh nói bằng giọng rất lạnh lùng, rồi gọi Toàn Hà Đăng đưa tôi đi.

“Niếp Niếp…” Tôi không cam lòng mà gọi tên con mình, phát hiện con tôi đã bị Cố Hồng Minh dẫn đi từ bao giờ rồi.

“Đưa cô ta đi!” Cố Thanh Thiên ra lệnh.

Tôi không còn để ý được điều gì khác, vội vàng nhìn xung quanh kiếm tìm Niếp Niếp, Toàn Hà Đăng kéo mạnh tôi ra ngoài.

“Đồng Kha Kha, cô nghĩ kỹ chưa đấy?” Toàn Hà Đăng kéo tôi vào xe rồi hỏi.

Tôi hỏi ngược lại, “Anh cũng thấy rồi đấy, anh nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?”

Toàn Hà Đăng thở dài, “Thôi được rồi, cô cứ tìm chỗ ở trước đã, chuyện con bé thì để nói chuyện với Cố tổng sau. Cô đi cũng không mang gì theo, để tôi về bảo chị Linh dọn đồ cho cô.”

Tôi định về nhà mẹ đẻ, nhưng anh ta nói vậy, mong ước được gặp con của tôi lại nhiều hơn, tôi muốn nói chuyện với Cố Thanh Thiên, tôi có thể cầu xin anh, có thể để Trạch Khôn lại để đổi lấy quyền giám hộ Niếp Niếp.

Nhưng giờ cả Niếp Niếp và Trạch Khôn đều đang ở nhà họ Cố, tôi lấy gì để ra điều kiện với họ chứ?

Khi tôi vẫn còn do dự, Toàn Hà Đăng đưa tôi đi tìm khách sạn để tôi nghỉ lại.

Tôi vẫn chờ trong phòng, không ra ngoài lấy nửa bước, tôi chờ Cố Thanh Thiên đến tìm tôi.

Mãi đến hôm sau anh mới đến, tôi đã nghĩ rất kỹ những câu phải nói, thấy anh đi vào, tôi hít một hơi thật sâu, sẵn sàng nói chuyện với anh.

“Cố tổng.” Tôi rót một chén trà cho Cố Thanh Thiên.

Anh không để ý đến chén trà ấy mà chỉ hỏi tôi, “Cô muốn thế nào?”

“Em thấy em không hợp Cố gia cho lắm, em định đưa Niếp Niếp về nhà bố mẹ ở một thời gian, hai cụ lớn tuổi rồi, muốn có con cháu bên cạnh chăm sóc.”

“Trạch Khôn thì sao?” Anh nhíu mày.

Tôi đáp, “Cố gia sẽ đối xử tốt với Trạch Khôn thôi.”

“Ha ha, nói cứ như nhà tôi đối xử tệ bạc với Niếp Niếp vậy, Cố gia để nó thiếu ăn thiếu mặc hay bị ngược đãi sao? Đồng Kha Kha, cô có thấy lời cô nói vô lý không?”

Trọng điểm của tôi vốn không phải điều này, nên tôi không phản bác lại anh, chờ anh nói xong mới đáp, “Cố tổng, anh biết là em không có ý đó mà… em chỉ muốn đưa bé về với ông bà ngoại…”

Anh không để tôi nói hết câu đã không kiên nhẫn ngắt lời, “Cô vừa đưa nó về được mấy ngày, muốn về nữa thì chờ một thời gian nữa lại về chứ.”

“Cố tổng!” Tôi không kiềm được mà kêu lên, “Ý của em là… Chúng ta chia tay đi, hai đứa con… một đứa đi theo em, một đứa theo anh, chúng ta…”

“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên đột nhiên quát lên.

Tôi đang nghĩ nên nói gì tiếp theo thì câu quát đầy tức giận của anh đã khiến tôi sợ tới mức nín bặt.

“Đồng Kha Kha, cô điên rồi, điên rồi mới dám nói ra những lời như thế!”

Ánh mắt hung dữ của anh khiến người ta run sợ, tôi không kiềm chế được mà lui lại, cảnh giác nhìn anh.

“Tôi sẽ bảo thư ký Triệu đưa cô đến biệt thự Kiên Dung ở vài ngày, chờ cô tỉnh táo lại rồi nói.” Anh nói xong thì đi luôn, tôi thấy thế mới vội vàng ngăn anh lại.

“Cố tổng, Cố tổng, giờ em tỉnh táo lắm, những lời em vừa nói đều là thật lòng… Ư…” Cổ họng tôi đột nhiên bị bóp chặt, khiến tôi không thốt lên lời, tôi nhìn anh với ánh mắt hoảng sợ, cảm giác bàn tay đang bóp cổ mình càng lúc càng siết chặt…

“Đồng Kha Kha, tôi không muốn nghe những lời như vậy nữa. Nếu cô dám nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi…”

Anh tàn nhẫn đến vậy, tôi không nói lên lời, cũng không thể gật đầu, chỉ có thể máy mắt để biểu lộ ý của mình.

Bàn tay đang siết cổ tôi buông dần, tôi giật tay anh xuống, ho mạnh vài tiếng mới khàn giọng mà nói, “Cố tổng à, rốt cuộc thì ai trong chúng ta mới điên chứ? Anh thích cô Ôn cơ mà? Những bộ đồ này đều mua cho cô ấy mà? Giờ cô ấy quay về rồi, anh đem đồ qua cho cô ấy đi, rồi nói cho cô ấy biết tấm lòng của anh, sau đó hạnh phúc bên nhau trọn đời, như thế không tốt hay sao? Anh giữ em lại làm gì chứ? Em ở lại cũng làm được gì cơ chứ?”

“Em đã tra tư liệu rồi, thắt ống dẫn tinh thì chỉ cần làm một ca tiểu phẫu thôi là anh sẽ lại bình thường, anh và cô Ôn sẽ lại có con, nếu anh lo không có thì em để Trạch Khôn lại cho hai người, em tin rằng anh sẽ đối xử tốt với thằng bé, em chỉ muốn đưa Niếp Niếp đi thôi…”

“Cố tổng, anh đừng giận vội, anh cứ nghĩ kỹ lại lời em nói đi, chẳng lẽ em nói sai sao?”

Tôi khom người, nói xong mới ngẩng đầu lên, thì không thấy Cố Thanh Thiên đâu hết. Anh đã đi ra tận cửa từ lúc nào rồi, tôi ngẩn người, anh có nghe thấy những lời tôi vừa nói hay không.

“Đồng Kha Kha, cô ngoan ngoãn ở biệt thự đi, không có sự cho phép của tôi thì không được ra ngoài nửa bước!”

Cố Thanh Thiên nói xong câu này thì bỏ đi, sau đó Triệu Văn Mãnh và Toàn Hà Đăng đi vào, hai người đều nhìn tôi với vẻ khó xử.

Tôi biết, dù họ khó xử đến thế nào đi nữa thì vẫn phải nghe theo lệnh của Cố Thanh Thiên mà thôi.

Tôi cũng không chống đối, cũng không chạy trốn, tôi mong Cố Thanh Thiên nghe thấy những lời tôi nói, và rồi anh sẽ nghĩ rõ ràng thôi.

Tôi ngoan ngoãn đi theo hai người ấy đến biệt thự Kiên Dung, Toàn Hà Đăng nhìn tôi, định nói gì đó rồi lại thôi.

Triệu Văn Mãnh nói với tôi, “Đồng Kha Kha, cô chịu khó ở đây một thời gian, nhà cửa đã dọn dẹp xong hết rồi, tủ lạnh trong bếp có đồ ăn, sau này có việc gì cần, cô có thể liên hệ với tôi hoặc là nói với Cố tổng đều được…”

Tôi gật đầu rồi nhìn họ đi khỏi, cùng lúc ấy, tôi cũng nghe thấy tiếng khóa cửa.

Tôi đột nhiên cảm thấy thật nực cười, cả đời tôi chỉ yêu hai người đàn ông, mà hai người này đều giam lỏng tôi, chẳng lẽ cái số tôi nó định sẵn là phải vậy rồi?

Chỉ mong rằng Cố Thanh Thiên đừng vô lý như Hạng Chương.

Tôi thở dài, nên làm gì thì làm cái đó thôi, dù sao tôi bây giờ, sống khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.

Mối quan hệ giữa tôi và Cố Thanh Thiên cứ căng thẳng như vậy. Anh không để tôi đi, cũng không tới gặp tôi, hẳn cũng không quan tâm tôi sống hay chết.

Khi Triệu Văn Mãnh đến đưa đồ dùng, tôi kéo anh ta lại hỏi xem Cố Thanh Thiên nghĩ thế nào.

Triệu Văn Mãnh cũng không biết nói sao, anh ta chỉ là thư ký thôi, vì thế tôi nói với anh ta, tôi muốn gặp Toàn Hà Đăng.

Toàn Hà Đăng tới rất nhanh, Cố Thanh Thiên và Triệu Văn Mãnh không ngăn anh ta tới gặp tôi.

Vừa thấy anh ta, tôi vội quỳ xuống.

“Cô làm gì vậy hả?” Toàn Hà Đăng hoảng sợ trước hành động của tôi mà suýt ngã sang một bên, vội vàng kéo tôi lên.

“Anh Toàn, tôi xin anh, anh giúp tôi với.” Tôi không đứng dậy.

Toàn Hà Đăng vừa cầu xin vừa ép buộc tôi phải đứng lên, nhưng tôi không đứng, anh ta cũng không thể làm gì tôi.

“Tiểu Đồng!” Cuối cùng thì Toàn Hà Đăng cũng thôi kéo tôi dậy, “Cô đứng lên đi đã rồi nói, cứ thế này thì ra thể thống gì.”

Tôi ngước đầu lên nhìn anh ta, “Anh Toàn, tôi xin anh, anh thả tôi ra đi.”

Mặt anh ta chợt biến sắc, “Tiểu Đồng à, cô phải biết, Cố Thanh Thiên không như Hạng Chương đâu, tôi có thể cứu cô thoát khỏi Hạng Chương không có nghĩa là có thể cứu cô khỏi tay Cố Thanh Thiên.”

“Tôi biết!” Tôi cắn răng, “Nhưng tôi vẫn muốn cầu xin anh, và còn… Niếp Niếp nữa.”

Toàn Hà Đăng nhìn tôi với ánh mắt khiếp sợ, “Cô điên à? Sao tôi có thể đưa cô và Niếp Niếp trốn đi được chứ?”

“Anh Toàn, tôi biết anh sẽ có cách mà! Anh giúp tôi đi, trừ anh ra tôi không biết ai hết, mà cũng không còn ai có thể giúp tôi nữa…” Tôi quỳ lạy dưới chân anh Toàn.

Toàn Hà Đăng hốt hoảng né sang một bên rồi kéo tôi dậy.

Một lúc sau, Toàn Hà Đăng thở dài, “Thôi được rồi, tôi sẽ giúp cô, cô cứ đứng lên rồi nói đã, việc này phải thương lượng thật kỹ.”

Tôi nghe lời anh ta và đứng dậy. Toàn Hà Đăng nhíu mày suy nghĩ rồi nói, “Đưa Niếp Niếp đi cũng được, nhưng sau khi đưa bé đi thì tôi cũng không về được nữa, mà còn phải chạy trốn cùng hai người…”

“Vậy thì tốt quá!” Tôi không kiềm chế được sự kích động, “Nếu có anh Toàn đi cùng thì sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

“Cô không sợ anh ta đến tìm cha mẹ cô sao?”

“Anh ấy sẽ không làm thế đâu.” Tôi khẳng định.

Tôi suy nghĩ mấy ngày nay rồi, với tính cách của Cố Thanh Thiên, anh sẽ không làm những chuyện như thế đâu, nên tôi không lo anh sẽ đến gây phiền phức cho bố mẹ.

Còn em trai tôi… hẳn là nó đã bị Tạ Yên Duyên đá rồi cũng nên.

Với bản lĩnh Tạ gia, cô ta sẽ dễ dàng điều tra được việc Ôn Nhã Gia chuyển vào Cố gia, mà tôi thì đã chuyển đi, vì thế em trai tôi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, Tạ Yên Duyên sẽ không còn hứng thú với nó nữa, nó cũng nên ý thức được thực tế đi thôi.

“Cô vẫn còn tin anh ta như thế cơ à?” Toàn Hà Đăng nhìn tôi.

Tôi cười, “Dù sao thì tôi cũng đã sinh cho anh ấy hai đứa con, nói tôi không hiểu không tin tưởng anh ấy là điều không thể.”

“Được rồi.” Toàn Hà Đăng lại thở dài, “Nhưng tôi cũng chỉ dám cam đoan rằng đưa cô trốn được ngày nào hay ngày ấy thôi, bị anh ta bắt về thì tôi cũng hết cách.”

“Anh yên tâm, Cố tổng có Ôn Nhã Gia rồi, chờ đến khi họ có con, có lẽ còn chướng mắt cả Trạch Khôn, sao còn quan tâm đến Niếp Niếp nữa, đến lúc đó, dù tôi có dẫn Niếp Niếp đến trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng sẽ đuổi mẹ con tôi đi thôi.” Tôi đáp.

Toàn Hà Đăng nghĩ ngợi rồi đồng ý với suy nghĩ của tôi.

“Nếu không có Ôn Nhã Gia thì hẳn cô và Cố tổng sẽ hạnh phúc bên nhau.” Anh Toàn thở dài.

Tôi cười, “Có lẽ, nhưng tiếc rằng cô ấy đã xuất hiện rồi.”

Toàn Hà Đăng không nói gì thêm, chỉ bảo tôi cứ chờ tin, anh ta phải chuẩn bị thật kỹ rồi mới triển khai kế hoạch được.

Toàn Hà Đăng vừa đi thì Cố Thanh Thiên đến, hỏi tôi tìm Toàn Hà Đăng làm gì.

“Đồng Kha Kha, tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò gì đấy.” Anh cảnh giác nhìn tôi.

Tôi khẽ cười, “Cố tổng, anh lo lắng thừa rồi. Dưới mắt anh thì anh Toàn làm được gì cơ chứ? Em chỉ nhờ anh ấy chăm sóc Trạch Khôn mà thôi. Lỡ… lỡ anh và cô Ôn sinh con trai, sợ là Trạch Khôn sẽ không còn đất sống, em chỉ có thể cầu xin anh Toàn chăm sóc thằng bé.”

Cố Thanh Thiên nghe vậy mà mặt xanh mét, “Giao Trạch Khôn cho Toàn Hà Đăng à? Đây là việc mà một người mẹ như cô có thể làm hả?”

“Đồng Kha Kha, cô đúng là điên rồi.” Anh tức giận bỏ đi, vẫn không quên khóa trái cửa lại.

Nghe tiếng đóng cửa vang lên mà tôi cảm thấy xót xa, vội vàng ngửa đầu nhìn trần nhà, mãi đến khi bình tĩnh lại mới cúi đầu.

Cố Thanh Thiên, em không điên, kiếp này gặp được anh là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Nhưng nghĩ kỹ thì vẫn còn hạnh phúc lắm, ít ra thì những ký ức giữa hai chúng ta còn tốt đẹp hơn mười năm với Hạng Chương.

Tôi ngồi ngoài ban công cả đêm, đến khi buồn ngủ không chịu được mới ngả sang bên và thiếp đi.

Đợi vài ngày sau, khi Toàn Hà Đăng và Triệu Văn Mãnh đến đưa đồ, thừa dịp Triệu Văn Mãnh loay hoay trong bếp, Toàn Hà Đăng đưa tôi một chiếc điện thoại di động.

Tim tôi đập như trống nổi, như thể sắp vọt ra khỏi cổ đến nơi, vất vả lắm tôi mới tiễn được họ đi, tôi cầm di động trốn về phòng ngủ, nghĩ thế nào lại chạy ra phòng khách rồi đứng ở nơi có thể dễ dàng nhìn thấy cổng, sau đó chờ Toàn Hà Đăng gọi cho tôi.

Thời gian chờ đợi tưởng chừng như kéo dài cả thế kỷ, Toàn Hà Đăng mới gọi tới.

“Tiểu Đồng, số di động này tôi làm giả tên, rất khó để tra ra được, sau này chúng ta liên hệ bằng số này, cô phải giấu thật kỹ đấy.”

“Trạch Khôn và Niếp Niếp cứ quấy đòi đi tìm mẹ, ông Cố không dỗ được lại bảo tôi và chị Linh dẫn hai đứa ra ngoài chơi, vậy nên ta đưa Niếp Niếp đi cũng không khó cho lắm.”

“Bắc Thành là địa bàn của tôi, tôi quen biết nhiều, đường xá cũng phức tạp, vậy nên sau khi chúng ta trốn đi thì chắc sẽ đến mấy tỉnh gần đó thôi, tôi đang quyết định đích đến cuối cùng, cô chờ tôi thêm vài ngày nữa đi.”

“Giờ có một vấn đề quan trọng là tiền! Tôi không có nhiều tiền, cô thì sao?”

Tôi đã nghĩ rồi, nhưng sổ tiết kiệm duy nhất mà tôi có là Cố Thanh Thiên cho tôi, trong đó cũng có một khoản tiền không nhỏ, nếu có thể rút ra thì chúng tôi có thể cầm cự được mấy năm.

Nhưng rút thế nào được chứ?

Tôi nói chuyện ấy với Toàn Hà Đăng, anh ta do dự một lúc, vẫn cảm thấy cách này quá nguy hiểm, vì ATM đều có gắn camera.

“Vậy anh cứ lấy trang sức đi bán đi.” Tôi vỗ bàn.

Cố Thanh Thiên cuồng mua quần áo và trang sức cho tôi, dù tôi không có kiến thức về quần áo trang sức nhưng cũng biết giá trị của chúng không hề nhỏ, bán một hai bộ là đủ để tôi và Niếp Niếp sống qua ngày rồi, chờ cơn sóng gió qua đi, tôi có thể ra ngoài tìm việc, lúc ấy Niếp Niếp chắc cũng đến tuổi đi mẫu giáo rồi.

Toàn Hà Đăng đồng ý xong thì cúp máy, Cố Thanh Thiên lại tới, bị tôi nói mấy câu lại cáu ầm lên bỏ đi, thật ra tôi cũng không đành lòng làm như vậy, vì anh ấy trông có vẻ rất mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.