Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Chương 83: Chương 83: Em muốn xuất viện




Tôi không gọi điện thoại cho Hạng Chương, dù sao gọi cho anh thì anh cũng không để ý.

Tìm được xong lý do thoái thác, tôi gọi điện cho Trình Gia Tiên, nhờ cô ấy nhất định, nhất định phải nói với Hạng Chương cho tôi xuất hiện.

Trước mặt y tá tôi khó mà nói gì được, chỉ tìm mọi cách mà nhờ vả, tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ hiểu tôi.

Lúc trả lại điện thoại, cô y tá đó hỏi tôi có phải muốn xuất hiện rồi hay không.

Tôi gật đầu cười: “Tôi cảm thấy bây giờ tôi đã không sao rồi, chỉ nằm thôi thì về nhà nằm cũng được. Cô y tá, cô nói có đúng không?”

“Về nhà cũng được, chú ý một chút là được rồi, đừng mệt mỏi, đừng cầm vật nặng là được.”

Ngay cả y tá cũng nói như vậy, trong lòng tôi mừng rỡ, chờ đến khi Hạng Chương đón tôi về.

Tôi rất tin tưởng Trình Gia Tiên, cô ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng.

Chủ nhật, Hạng Chương đến bảo là muốn cho tôi xuất viện.

Tôi tất nhiên là vui sướng, mà mẹ chồng tôi lại vô cùng tức giận, mắng Hạng Chương ngay trước mặt tôi.

Sau đó tôi liền hiểu rõ, bà chê chỗ chúng tôi ở quá nhỏ, về nhà dưỡng thai bà không có chỗ ở, không được tự nhiên.

Không giống như ở bệnh viện, Cố Thanh Thiên sắp xếp cho tôi phòng gia đình, vô cùng xa hoa, bà cũng có thể ở trên giường thật sự.

Nhưng đến khi về nhà, bà cũng chỉ có thể nằm trên đất hoặc nằm ra đất mà thôi.

“Tiểu Chương, con cũng không thể chiều nó như vậy! Ở bệnh viện có chỗ nào không tốt chứ? Lại không cần phải tiêu tiền nữa! Không phải là không cần phải trả tiền viện phí sao?” Mẹ chồng hầm hừ nói.

Hạng Chương cau mày khó xử.

“Mẹ, tuy rằng Cố tổng luôn khách khí nói bao toàn bộ viện phí nhưng chúng ta không thể cho là thật được, ở tượng trưng một hai tháng là được rồi, nếu thật sự ở đến bốn tháng, chỉ sợ Cố tổng nghĩ con là người ham muốn món lợi nhỏ…”

Ở bên cạnh nghe, lập tức liền biến Trình Gia Tiên làm thế nào để khuyên Hạng Chương, âm thầm giơ ngón cái trong lòng với cô ấy.

“Đúng vậy, mẹ, ở đến lúc chúng ta rời chủ động rời khỏi, một phân tiền cũng không cần phải trả, Cố tổng còn cảm thấy con người chúng ta không tệ, rất thức thời, nếu thật sự ở ba, bốn tháng mà không trả một chút tiền nào, có lẽ anh ta ta sẽ cảm thấy chúng ta như con buôn, tính toán chi li.”

“Hạng Chương thăng chức làm phó trưởng phòng còn chưa tới bốn tháng, nếu để lại ấn tượng như vậy với Cố tổng, chỉ sợ…”

Tôi vừa nói vừa nhìn lén sắc mặt mẹ chồng, thấy bà bắt đầu do dự, trong lòng mừng thầm.

Vì để có thể tăng lên tinh thần cho mẹ chồng, tôi biết bà đang lo lắng gì, lại nói tiếp: “Mẹ, thực ra mẹ chăm sóc cho con lâu như vậy con đã vô cùng biết ơn rồi.”

“Thực sự để ba ở nhà một mình con rất băn khoăn. sau khi con xuất viện mẹ trở về chăm sóc ba đi, dù sao bác sĩ nói con chỉ không cần vận động mạnh, không mang xách nặng, hẳn là không sao cả.”

“Lúc đó ban ngày ở nhà, buổi tối sau khi Hạng Chương trở về là có cơm canh nóng để ăn… Hai tháng rất nhanh trôi qua.”

“Nếu mẹ thật sự ở nơi này mười tháng, vậy ba ở nhà một mình cũng thật sự giày vò?”

Tôi dùng tài ăn nói của mình nỗ lực thuyết phục mẹ chồng, rốt cục cũng khiến bà đồng ý.

Hạng Chương thấy bà đồng ý, liền đi làm thủ tục xuất viện.

Tôi âm thầm vui sướng, mẹ chồng lạnh mặt nói; “Kha Kha, con đừng cho là mẹ không hiểu suy nghĩ trong đầu con, mẹ nói cho con biết, sau khi con về mà còn làm phiền Tiểu Chương nữa thì mẹ sẽ trực tiếp đưa con về quê dưỡng thai!!

Tôi cứng mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

“Kha Kha, con cũng đừng mù quang làm gì, tập trung vào đứa bé, chỉ còn con sinh được cháu trai cho Hạng gia, mặc kệ là Hạng Chương có người phụ nữ như thế nào bên ngoài, mẹ và ba con đều sẽ đứng về phía con.”

“Nếu như con lại không cẩn thận, nhỡ mà xảy ra chuyện gì, đừng nói là Hạng Chương, mẹ và ba con sẽ không tha cho con, biết chưa?”

Trong đầu tôi ong ong, tôi biết mẹ chồng bà ba chồng luôn rất để ý tới chuyện đứa bé nhưng không ngờ bà lại nói trực tiếp như ậy.

Tôi rất muốn hỏi, nhỡ đứa bé không phải con trai thì sao?

Môi run rẩy, cuối cùng tôi cũng không hỏi, tôi sợ sau khi tôi hỏi, mẹ chồng nổi điên với tôi, nói tôi rủa cháu trai bà…

Thôi, người già chính là như vậy, đợi đến khi đứa bé sinh ra, dù là nam hay nữ bọn họ đều sẽ chấp nhận.

Đang miên man suy nghĩ, Hạng Chương đã làm xong xuôi thủ tục, thu thập đồ đạc đưa tôi xuất viện.

Nhìn tôi muốn xuống giường tự đi, anh nhíu nhíu mày, đưa đồ trên tay cho mẹ chồng sau đó bế ngang tôi lên.

“Anh bế em ra xe, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

“Đúng đúng đúng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, đừng để động thai khí.” Mẹ chồng ở phía sau nói: “Con xem Tiểu Chương thương con nhiều thế nào, thật sự có phúc mà không biết hưởng…”

Tôi rúc vào lòng Hạng Chương, không nói câu nào, mặt có chút nóng lên.

Hạng Chương như vậy, tràn đầy hơi thở đàn ông, tôi ngượng ngùng nghĩ, chờ sau khi sinh đứa bé, trái tim của anh ta sẽ ở yên lại, chúng tôi sẽ có thể tốt lên.

Sau khi về nhà, Hạng Chương lại bế tôi lên tầng, cẩn thận đặt tôi lên giường, tôi nói đùa rằng tôi cũng chẳng phải là búp bê sứ, không cần phải cẩn thận như vậy, kết quả bị anh quở mắng một trận.

“Em còn quý giá hơn cả búp bê sứ, nằm yên đừng nhúc nhích nữa.”

Nói là quở mắng nhưng tôi nghe còn ngọt hơn cả mật.

Mẹ chồng ngủ ở phòng khách một đêm, ngày thứ hai liền ồn ào bảo phải về nhà, Hạng Chương bất đắc dĩ đồng ý đưa bà đi nhà ga.

“Kha Kha, em ở nhà một mình được chứ?” Anh có chút lo lắng cho tôi.

Tôi cười với anh: “Không thành vấn đề, nếu như anh lo lắng, em sẽ bảo Trình Gia Tiên qua đây là được.”

Anh do dự, cuối cùng thật sự gọi điện cho Trình Gia Tiên để cô đến chỗ tôi, chờ đến sau khi cô ấy tới, anh mới đưa mẹ ra nhà ga.

Trong nhà chỉ còn lại tôi và Trình Gia Tiên, tôi cảm kích nói cảm ơn với cậu ấy, cảm ơn cô ấy đã thuyết phục Hạng Chương cho tôi xuất viện.

“Gia Tiên, mình biết cậu có cách mà! Thật là cảm ơn cậu quá.”

“Cậu đừng cảm ơn mình, nếu sau khi cậu xuất viện mà xảy ra chuyện gì mình chịu không nổi, cho nên cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình biết không?” Trình Gia Tiên nghiêm túc nói với tôi.

Tôi đương nhiên là gật đầu đồng ý, nhưng cô ấy vẫn lo lắng.

“Mình thấy, về sau lúc ban ngày Hạng Chương không có ở nhà, có lẽ mình sẽ đến đây thăm cậu, dù sao cũng đã hai tháng, vượt qua được khoảng thời gian này là cậu có thể sinh hoạt như bình thường, không cần người trông nom nữa rồi.”

“Đâu cần phải như vậy.” Tôi bật cười nói.

Trình Gia Tiên lo lắng lắc đầu: “Cần! Mình sẽ nói với Hạng Chương, nếu như nhỡ xảy ra chuyện gì, mình không nhận nổi trách nhiệm.”

“Trình Gia Tiên, cậu nuông chiều mình như vậy sẽ làm hư mình đấy!” Tôi cảm động nhìn cô ấy.

Cô ấy xì một tiếng, đâm ngón tay vào trán tôi nói: “Cậu chỉ cần nhớ kỹ mình tốt với cậu bao nhiêu là được rồi, sau này…”

Cô ấy không nói tiếp, tôi cũng không để ý, cười nói một lát sau Hạng Chương quay trở về, nhìn thấy tôi và Trình Gia Tiên nói chuyện vui vẻ như vậy liền mời Trình Gia Tiên ở lại ăn cơm, anh đi mua đồ ăn, coi như chúc mừng tôi xuất viện.

Tôi và Trình Gia Tiên tất nhiên không có ý kiến gì, cô ấy là người không rượu không vui, tôi bảo Hạng Chương mua giúp cô ấy bình rượu vang.

“Cậu đừng uống nhiều, uống một ít thôi, vui một chút là được rồi.” Tôi cười nói.

“Mình biết rồi, cậu nói như mình là sâu rượu vậy.” Trình Gia Tiên giận dỗi liếc mắt tôi một cái.

Chờ Hạng Chương làm xong đồ ăn, ba người chúng tôi vui vẻ ăn bữa tối, Trình Gia Tiên khen Hạng Chương tay nghề tốt, lại khen tôi tốt số, sau đó lại uông thêm một chút.

Hạng Chương nhìn mà phát sầu, thừa dịp Trình Gia Tiên đi toilet hỏi tôi: “Kha Kha, anh thấy Trình Gia Tiên uống hơi nhiều đó, cô ấy có thể lái xe về nữa không vậy? Hay là gọi cho cô ấy xe taxi.”

Tôi vội vàng bảo anh: “Anh làm gì vậy? Cô ấy uông nhiều thì để cô ấy ở lại đây là được, đợi sáng mai tỉnh rượu rồi lại đi.”

“Nhà chúng ta nào có lớn, có chỗ nào cho cô ấy ngủ đâu?” Hạng Chương không đồng ý lắc đầu.

Không ngờ câu nói này lại bị Trình Gia Tiên nghe được, tôi có chút ngại ngùng chọc Hạng Chương một cái, trách anh nhiều lời.

Trình Gia Tiên cũng chỉ nhìn Hạng Chương một cái rồi cầm túi xách của mình lên nói: “Yên tâm, tôi không ở lại được đâu, tôi lạ giường! Tôi tự về nhà, các cậu cứ để kệ mình!”

Nói xong cô ấy liền xiêu vẹo đi tới cửa, tôi sốt ruột đây Hạng Chương một cái: “ANH còn thất thần gì nữa, mau tiễn cô ấy đi.”

Hạng Chương lại không đồng ý: “Cô ấy không cần người tiễn…”

“Hạng Chương! Anh có bằng lái xe, anh mau đưa cô ấy về nhà, chẳng lẽ anh muốn để em tự đi xuống đưa cô ấy về sao?” Tôi tức giận, làm như muốn đứng dậy.

Hạng Chương nhanh ta chóng cản lại: “Được rồi được rồi, anh tiễn cô ấy là được. Em ngồi yên ở đây đi, chờ anh về bế em lên giường, đừng làm loạn, được không? Còn mấy thứ này em cũng đừng chạm vào, anh về sẽ dọn dẹp.”

“Được rồi, em cam đoan sẽ không chạm vào, anh mau đi đi, đừng để cho cô ấy tự lái xe đi.” Tôi thúc giục nói.

Hạng Chương cầm áo khoác đuổi theo, tôi ngồi trên sô pha không nhịn được cười trộm.

Cảm giác về nhà thật tốt!

Đợi lâu không thấy Hạng Chương quay về, tôi lo anh gặp chuyện không may, gọi điện thoại hỏi anh đang ở đâu, Hạng Chương nghe xong rất cáu kỉnh.

“Trình Gia Tiên uống say rồi… haizz, em đừng lo, một lúc nữa anh sẽ về, về rồi nói cho em biết, nếu như em mệt thì ngủ trên sô pha một giấc đi.”

Không biết xảy ra chuyện gì, tôi làm sao mà ngủ được? Đợi đến gần sáng, Hạng Chương mới mang theo một mùi tanh nồng nặc quay về.

“Thật là quá đen đủi!” anh ta vừa vào nhà liền hùng hổ: “Về sau đừng để Trình Gia Tiên uống rượu, uống rượu vào là thành người điên!”

“Sao vậy?” Tôi nhịn không được ngồi dậy hỏi.

“Em đừng làm loạn, anh đi tắm đổi một bộ quần áo khác rồi bế em lên giường.” Hạng Chương vội vàng nói, cởi quần áo ném sang một bên: “Bộ quần áo này coi như bỏ đi rồi, bị cô ấy nôn ra đầy người!”

Nghe anh nói vậy, dạ dày tôi nhịn không được mà nhộn nhạo, cuống quít kéo thùng rác qua nôn.

Thực ra tôi không bị nôn nghén nặng, chỉ là mùi tanh trên người Hạng Chương khiến cho tôi chịu không nổi.

Thấy tôi như vậy, Hạng Chương vội vàng tìm túi ni lông cho quần áo vào, ném ra cửa.

“Kha Kha, có tốt hơn chút nào không?” Anh lo lắng nhìn tôi, hoàn toàn đã quên mất nửa người trên đang cởi trần.

Anh không phải là người thích tập thể thao nhưng lại vẫn còn trẻ, dáng người vẫn còn tốt, nhìn dáng người không tệ, mặt tôi nóng lên, vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác.

Hạng Chương không phát hiện ra sự khác thường của tôi, anh bước lại ôm tôi lên từ ghế sô pha.

“Mùi quá khó ngửi, anh đưa em về phòng ngủ trước rồi quay lại mở cửa thông gió.”

Được anh bế lên, mặt tôi lại càng nóng.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi chạm vào làn da trần của anh, nói không ngượng thì là giả.

Lúc này, trong đầu tôi đầy những suy nghĩ, tất cả đều là về những hình ảnh tương lai của tôi và anh.

Sợ anh nhìn ra tôi đang nghĩ gì, lúc anh đặt tôi lên giường, tôi lập tức kéo chăn che đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.