Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Chương 194: Chương 194: Mệt mỏi




Cố Thanh Thiên mím môi, im lặng liếc tôi một cái rồi nhìn đồng hồ.

“Thư ký Triệu, anh lo việc ở đây đi.” Anh dặn dò Triệu Văn Mãnh, vào phòng nhìn Niếp Niếp rồi đi.

Tôi cũng bình tĩnh hơn nhiều, không ngăn anh lại mà hỏi Triệu Văn Mãnh, “Sao Trạch Khôn lại xảy ra chuyện? Điều tra ra thủ phạm chưa?”

Triệu Văn Mãnh kể tóm tắt lại sự việc ấy cho tôi. Thì ra vì Trạch Khôn cứ quấy khóc đòi đi tìm mẹ và chị, chị Linh bất đắc dĩ đành đưa nó ra ngoài chơi, đánh lạc hướng nó, không ngờ lại thành thói quen, không ra ngoài là nó lại quấy khóc.

Chị Linh đành chịu, ngày nào cũng dắt Trạch Khôn ra ngoài chơi, gió mưa cũng đi, không ngờ mấy hôm trước, họ đi xong thì mất liên hệ luôn.

Cố Hồng Minh và cả Điền Lam vừa biết tin thì suy sụp hoàn toàn, mọi việc đều đổ lên vai Cố Thanh Thiên.

Triệu Văn Mãnh nói Cố Thanh Thiên sắp mệt chết rồi, lật tung cả thành phố lên cũng không tìm được Trạch Khôn.

Còn khoản tiền chuộc một nghìn sáu trăm tỷ quá vô lý mà đám bắt cóc ấy đòi cũng là sự thật, không hiểu kẻ không bình thường nào dám đưa ra con số khổng lồ này.

Cố Thanh Thiên đồng ý khoản tiền chuộc này, nhưng Điền Lam thì không, bà ta báo hết cho sở cảnh sát, giờ Cố Thanh Thiên chỉ lo đám kia sẽ giết con tin.

“Đồng Kha Kha, xin cô hãy thương lấy Cố tổng của chúng tôi với, đừng làm ngài ấy giận nữa, tôi sợ một ngày nào đó ngài ấy sẽ không chịu được nữa mất. Sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi luôn đi theo Cố tổng, mấy ngày nay ngài ấy có ngủ được ít nào đâu, cũng không ăn được gì, cô không thấy ngài ấy gầy đi rất nhiều sao?”

Nghe Triệu Văn Mãnh nói vậy, tôi mới nhớ tới đôi mắt đỏ quạch đầy tơ máu của Cố Thanh Thiên, còn sự mệt mỏi vương trên nét mặt anh, tôi đau lòng lắm, “Ôn Nhã Gia đâu? Sao cô ta không khuyên Cố tổng đi?”

“Cô Ôn ấy à?” Triệu Văn Mãnh mù mờ, “Cô ấy khuyên Cố tổng à? Tôi không rõ lắm, ngài ấy không nhắc về cô ấy với tôi, tôi thi thoảng mới gặp thôi.”

Thấy Triệu Văn Mãnh không biết Ôn Nhã Gia nên tôi cũng không hỏi thêm, đúng lúc ấy thì Niếp Niếp tỉnh dậy, tôi tạm đặt chuyện đó qua một bên để chăm con.

Niếp Niếp tiêm xong thì hạ sốt, bác sĩ nói tôi có thể đưa con về rồi, nhưng phải chú ý quan sát, phải uống nhiều nước.

Tôi cảm ơn bác sĩ rồi đưa Niếp Niếp về biệt thự Kiên Dung.

Tôi đã từng trốn khỏi đây, đồ đạc bên trong không có bất kỳ thay đổi gì, trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

“Cô và Niếp Niếp đi nghỉ trước đi, để tôi đi nấu gì đó cho hai người.”

Tôi vội ngăn anh ta lại, “Không cần đâu, tôi nấu cháo cho Niếp Niếp ăn là được.”

“Cô cứ tập trung chăm sóc Niếp Niếp đi, chút chuyện nhỏ này tôi làm được.” Triệu Văn Mãnh lắc đầu.

Anh ta đã nói như vậy rồi tôi cũng không tiện từ chối nữa, Triệu Văn Mãnh đi nấu ăn, tôi thì bế Niếp Niếp về phòng ngủ.

Niếp Niếp tò mò nhìn xung quanh rồi nói, “Mẹ ơi, đây là nhà mới của chúng ta à? Sao chúng ta không về nhà với bố và em vậy mẹ?”

“Con vẫn đang ốm mà, lỡ Niếp Niếp về lại lây bệnh cho em rồi em cũng sốt theo con thì sao giờ?” Tôi dịu dàng đáp.

Niếp Niếp sờ trán mình, “Nhưng mà Niếp Niếp khỏi ốm rồi mà mẹ, mẹ sờ thử xem, không nóng nữa mà.”

“Vậy cũng không được, bác sĩ nói mẹ phải chăm sóc con.” Tôi mỉm cười, khuyên con bé, “Niếp Niếp, con nghĩ xem, lỡ em cũng sốt thì sẽ khó chịu lắm đúng không?”

“Đúng đó mẹ, ốm như vậy khó chịu lắm luôn.” Niếp Niếp ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy thì chúng ta cứ ở đây trước đã, được không con?” Tôi hôn lên trán con gái.

Niếp Niếp của tôi lập tức che trán rồi che miệng, “Mẹ đừng làm thế, nhỡ bị lây bệnh thì sao.”

“Mẹ là người lớn, mẹ sẽ không bị lây đâu.” Tôi ôm lấy Niếp Niếp. Các con tôi ngoan ngoãn biết chừng nào, tôi chỉ mong Niếp Niếp và Trạch Khôn bình an vui vẻ mà trưởng thành…

Sau khi ăn cơm xong, Niếp Niếp chơi một lúc mới uống thuốc rồi ngủ, Triệu Văn Mãnh khuyên bảo tôi mãi mới đi về, anh ta có vẻ vẫn lo lắng và dè chừng lắm, trước khi đi còn hỏi đi hỏi lại để chắc chắn rằng tôi sẽ không trốn lần nữa.

Sao tôi lại trốn chứ? Niếp Niếp còn chưa khỏe lại, Trạch Khôn còn chưa biết sống chết thế nào, bây giờ, dù có ai dí súng vào đầu bắt tôi đi tôi cũng không đi đâu.

Nửa đêm, Niếp Niếp sốt nhẹ, tôi ngủ cũng không dám ngủ, lau người rồi đắp khăn mát cho con bé, mãi sau nhiệt độ mới giảm, tôi chưa kịp thở phào thì Cố Thanh Thiên đến.

Khi anh xuất hiện trước cửa phòng ngủ, tôi bất ngờ mà đứng bật dậy, “Cố tổng.”

“Suỵt.” Cố Thanh Thiên bước vào phòng, nói khẽ với tôi, “Niếp Niếp ngủ rồi à?”

“Vâng.” Tôi cũng nói nhỏ theo anh.

Cố Thanh Thiên cúi đầu nhìn Niếp Niếp rồi sờ trán bé, đột nhiên anh nói, “Tắt đèn đi, chói mắt quá.”

Dưới ánh đèn, anh nhíu chặt mày, đôi mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ, tôi nhớ đến những lời mà Triệu Văn Mãnh nói, mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi rồi, chắc vì thế nên mới cay mắt vì ánh đèn chăng? Tôi nghĩ vậy rồi tắt đèn đầu giường, bóng tối bao trùm lấy căn phòng nhỏ, tôi nhắm mắt lại, khi chưa thích ứng được với bóng tối thì đột nhiên bàn tay tôi được một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Tôi cứng đờ người, không dám thở mạnh, đến khi Cố Thanh Thiên ôm lấy tôi. Anh ôm rất chặt, cằm anh gác lên bả vai tôi, tôi còn nghe thấy tiếng anh hít thở một cách mệt mỏi.

Tôi muốn hỏi anh sao vậy, nhưng lại sợ nói ra sẽ gây ồn ào, chần chừ một lúc tôi mới phát hiện ra, Cố Thanh Thiên đã thiếp đi trên vai tôi rồi.

Làm thế nào bây giờ?

Người tôi cứng đờ như khúc gỗ, không dám động đậy.

“Cố tổng?” Tôi khẽ gọi.

Cố Thanh Thiên dường như không nghe thấy, tiếng hít thở bên tai tôi dần trở nên đều đều.

“Cố tổng?” Tôi lại gọi, thấy anh không phản ứng mới vội đỡ lấy anh. Nhưng tôi sức đâu mà đỡ được anh ấy chứ, luống cuống tay chân mãi mới đặt anh xuống giường, nằm cạnh Niếp Niếp.

Anh đã mệt mỏi đến mức ngồi cũng ngủ được sao?

Tôi thở dài rồi kéo chăn cho anh, cởi giày cho anh ngủ thoải mái hơn.

Mọi chuyện xong xuôi, tôi mới nhẹ chân nhẹ tay bật đèn đầu giường lên rồi chỉnh tối xuống một chút, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai bố con, sau đó tôi ngồi bên giường ngắm nhìn họ.

Ai cũng nói con gái giống cha, nhìn kỹ thì Niếp Niếp khi ngủ đúng là giống Cố Thanh Thiên thật, nhất là đôi môi khẽ cong lên.

Tôi mỉm cười rồi lại thở dài.

Dưới ánh đèn mờ, không gian yên tĩnh, nếu Trạch Khôn cũng nằm trên giường, nếu tôi và Cố Thanh Thiên là một đôi yêu nhau thì giây phút này sẽ là giây phút đẹp nhất trong đời rồi. Nhưng đáng tiếc rằng, đó chỉ là ảo tưởng trong đầu tôi mà thôi.

Tướng ngủ của Niếp Niếp rất xấu, chân còn đạp lên người Cố Thanh Thiên, tôi vội vàng nhấc chân con bé xuống rồi đắp kín chăn, tôi nhìn Cố Thanh Thiên xem anh có bị tỉnh giấc không thì phát hiện trong mơ anh cũng cau mày.

Tôi không kiềm được mà vươn tay xoa nhẹ lên trán anh, ai ngờ tướng ngủ của Cố Thanh Thiên cũng chẳng hơn gì, anh nắm lấy tay tôi.

“Kha Kha…”

Tôi nghe thấy tiếng anh lẩm nhẩm gì đó nhưng không nghe rõ nên ghé sát lại hỏi, “Cố tổng, anh nói gì vậy?”

Vừa nói xong, anh đột nhiên kéo tôi xuống giường, giam tôi trong vòng ôm của anh.

“Kha Kha, tôi mệt lắm, đừng giãy.” Tôi nghe thấy tiếng anh nói, còn cảm giác cằm của anh đang cọ cọ lên đỉnh đầu tôi.

Tôi nằm im trong vòng tay anh không dám động đậy, sợ đánh thức Niếp Niếp nên khẽ nói, “Cố tổng, anh buông em ra đã.”

Đáp lại tôi là tiếng ngáy khẽ của anh.

Vừa rồi anh tỉnh hay đang ngủ mơ?

Tôi khẽ cử động, anh càng ôm tôi chặt hơn, cơ thể ấm áp ấy khiến tôi rối bời.

Đây là vòng tay mà tôi hằng nhung nhớ, là vòng tay tôi yêu nhất, tôi muốn được anh ôm trong vòng tay này thật dài lâu.

Tôi mở to mắt cũng chỉ nhìn thấy khuy áo của anh, một lúc sau tôi mới nhắm mắt lại, không lâu sau cũng thiếp đi.

Trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng nên tôi không ngủ sâu, Niếp Niếp vừa tỉnh tôi cũng tỉnh theo, giờ mới phát hiện trời đã sáng.

“Mẹ…” Niếp Niếp gọi tôi, tôi cúi đầu nhìn Cố Thanh Thiên vẫn còn đang ngủ say, vội giơ tay làm động tác suỵt với Niếp Niếp, rồi rón rén đứng dậy, bế con bé đi vệ sinh.

Đánh răng rửa mặt cho Niếp Niếp xong, Cố Thanh Thiên vẫn còn đang ngủ, tôi im lặng bế Niếp Niếp ra ngoài phòng.

“Mẹ ơi, đêm qua bố đến ngủ cùng con à mẹ?” Niếp Niếp ôm cổ tôi và hỏi khẽ.

Tôi gật đầu, “Đúng rồi con, lúc bố đến Niếp Niếp đã ngủ rồi, thế là bố cũng nằm xuống ngủ cùng Niếp Niếp luôn.”

“Con yêu bố lắm.” Niếp Niếp cười thật tươi.

“Giờ mẹ đi làm bữa sáng cho Niếp Niếp và bố nhé, con chơi ngoan được không nào?” Tôi cười.

Niếp Niếp gật đầu, tôi sờ trán con bé xem còn sốt không, thấy nhiệt độ bình thường mới yên tâm để Niếp Niếp chơi trong phòng khách, còn tôi thì vào bếp nấu bữa sáng.

Nấu một nồi cháo, ốp mấy quả trứng, còn xào thêm một đĩa cà rốt sợi để bổ sung vitamin A cho Niếp Niếp, nấu xong xuôi tôi mới bưng lên bàn, Niếp Niếp chạy tới, “Mẹ làm xong bữa sáng rồi ạ? Con đi gọi bố dậy nha.”

Tôi chưa kịp ngăn lại con bé đã chạy đi rồi, tôi vội vàng chạy theo giữ nó lại.

“Niếp Niếp, bố còn mệt lắm, con để bố ngủ thêm chút nữa nhé, con ăn trước đi, ăn xong còn phải uống thuốc nữa.”

Dỗ Niếp Niếp về bàn, tôi đưa thìa cho con bé tự ăn cháo, nhưng con bé cứ đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn về phía phòng ngủ, tôi đành nói, “Niếp Niếp, tập trung ăn nào con.”

“Mẹ ơi, lâu lắm rồi Niếp Niếp không được ăn cùng bố.” Niếp Niếp đáng thương bĩu bĩu đôi môi nhỏ.

Tôi cũng hết cách với con bé, đành phải dỗ dành, “Niếp Niếp ăn trước đi, để mẹ đi xem bố dậy chưa nhé? Nếu bố chưa dậy thì con phải ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng, bao giờ bố dậy thì mẹ cho con ngồi cùng bố, được chưa nào?”

“Dạ, vâng ạ.” Niếp Niếp gật đầu.

Tôi nhịn cười rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ, quay đầu lại thấy Niếp Niếp đang nghển cổ nhìn theo tôi, tôi vẫy tay với con bé ý bảo ngoan ngoãn ăn sáng đi, sau đó mở cửa phòng ngủ. Phát hiện Cố Thanh Thiên đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang lạnh mặt ngồi trên giường, không biết đang suy nghĩ điều gì, lòng tôi nặng trĩu, “Cố tổng dậy rồi à.”

Cố Thanh Thiên ngẩng đầu, nhíu mày nhìn tôi, “Sao tôi lại ở đây?”

“Đêm qua anh kêu mệt rồi thiếp đi luôn.” Tôi đáp một cách mơ hồ, không dám nói đêm qua anh còn ôm tôi ngủ cùng.

Cố Thanh Thiên day trán, “Vậy à? Gần đây đúng là mệt thật sự.” Anh thở dài rồi đứng dậy, “Hôm qua tôi có nói gì không?”

“Không đâu ạ.” Tôi xua tay, lặng đi một giây mới nói tiếp, “Cố tổng, tôi đã làm xong bữa sáng rồi, anh ra ăn đi, ăn xong chúng ta nói chuyện.”

Cố Thanh Thiên đi dép vào rồi ra ngoài phòng, khi đi ngang qua tôi cũng không nhìn lấy một cái.

Tôi khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới đi theo, vừa tới cửa thì nghe thấy tiếng kêu hào hứng của Niếp Niếp, và còn giọng nói dịu dàng của Cố Thanh Thiên.

Anh chỉ dịu dàng như vậy trước mặt Niếp Niếp mà thôi.

“Mẹ ơi, mẹ mau qua ăn sáng với con và bố đi.” Niếp Niếp nhìn thấy tôi bèn gọi.

Tôi gật đầu rồi đi tới ngồi xuống bên con bé, vừa cho Niếp Niếp ăn, vừa trộm nhìn Cố Thanh Thiên ăn sạch bữa sáng của mình, tốc độ ăn nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.

“Ừm…” Tôi nói, “Trong bếp còn cháo đấy…”

Cố Thanh Thiên nhíu mày đẩy bát về phía tôi, tôi hiểu ý bèn đứng dậy múc thêm một bát nước cho anh.

Lần này, anh ăn chậm hơn, tôi không thấy đói cũng không muốn ăn, cho Niếp Niếp ăn xong mới dẫn bé ra phòng khách chơi, rồi hỏi Cố Thanh Thiên, “Chuyện của Trạch Khôn điều tra thế nào rồi?”

Cố Thanh Thiên thả bát xuống, anh cau mày, im lặng một lúc lâu sau mới nói.

“Chuyện của Trạch Khôn tôi sẽ tự giải quyết, cô không phải lo.”

Tôi lén siết chặt hai tay dưới bàn, cố gắng để mình bình tĩnh nói chuyện với anh.

“Cố tổng, em biết là anh sẽ giải quyết, nhưng em chỉ muốn biết Trạch Khôn còn sống hay không, anh có bảo đảm được nó còn sống hay không?”

Vừa nói dứt lời, tôi không kiềm chế được nữa mà run rẩy, chỉ một câu nói thôi cũng khiến tôi kiệt sức.

Cố Thanh Thiên không cảm xúc nhìn tôi, “Tôi sẽ cố hoàn thành mọi yêu cầu của bọn bắt cóc.”

Anh nói chắc như đinh đóng cột, tôi tin rằng, anh có thể không tiếc mà dùng cả tập đoàn Thiên Hoa để đổi lấy Trạch Khôn, nhưng anh cũng chỉ có thể làm vậy thôi, anh chưa gặp được Trạch Khôn, cũng không biết thằng bé còn sống hay không, mà quyền quyết định nằm trong tay Cố Hồng Minh và Điền Lam.

Tôi run lẩy bẩy che mặt, hồi lâu cũng không nói được gì.

Tôi cảm giác có ai đó ngồi cạnh mình, chưa kịp phản ứng, tôi đã bị Cố Thanh Thiên ôm vào lòng.

“Đừng khóc trước mặt Niếp Niếp.” Cố Thanh Thiên nói, tôi gật đầu, níu chặt lấy áo anh, một lúc sau mới bình tĩnh lại được.

Thấy tôi đã bình tĩnh, Cố Thanh Thiên mới buông tôi ra và ngồi về vị trí của mình, tôi hỏi, “Anh có đoán được là ai làm không?”

Cố Thanh Thiên lắc đầu, “Chịu thôi, thương trường như chiến trường, nhiều kẻ thù lắm.”

“Nhưng có mấy người đòi nhiều tiền thế đâu.” Tôi nhíu mày.

“Làm gì có ai chê tiền.” Cố Thanh Thiên bực mình.

Phải rồi, có ai trên đời này chê tiền đâu. Nhưng ai lại cả gan đòi tận một nghìn sáu trăm tỷ chứ? Hắn đủ sức vác hết đống tiền mặt đi sao? Chuyển khoản không sợ bị tóm đuôi à? Nhưng nghĩ lại thì nhiều người như thế lắm, ví dụ như lần trước có người đòi tôi ba trăm tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.