Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Chương 138: Chương 138: Tạm thời hòa bình




Tôi vội vàng nắm chặt tay anh, gấp gáp nói: “Không phải như vậy! Phía bố em chưa giải quyết được em không dám đi.”

“Cố tổng! Cố tổng, anh tin em đi mà!”

Mắt nhìn thấy anh muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi gấp quá rồi, bất chấp tất cả ôm anh nhẹ giọng nói.

“Anh tin em đi, em thật sự rất muốn rời đi, muốn cùng anh trở về Phong Thành, nhưng chuyện của bố em chưa giải quyết được, em thật sự không dám đi.”

“Cố tổng, anh tin em một lần cuối thôi, em thề, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa chuyện bên kia của bố em, em lập tức cùng anh trở về Phong Thành, em muốn cùng anh trở về Phong Thành là thật!”

Cố Thanh Thiên cúi đầu nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô có biết không, cô rời khỏi Hạng Chương cùng tôi trở về Phong Thành tôi cũng không lấy cô.”

Không ngờ rằng anh ta lại nói ra câu nói này, rất kỳ lạ.

Tôi ngây ra một lúc, trong đầu xuất hiện cảnh anh cùng Tạ Yên Duyên ở bên nhau, hít sâu một cái, nhưng chỉ trong nháy mắt tôi lập tức lấy lại tinh thần, giơ tay lên thề: “Cố tổng, em trước giờ không hề nghĩ sẽ được gả cho anh, em biết sự chênh lệch giữa hai chúng ta, em là một người rất thực tế sẽ không nằm mơ giữa ban ngày đâu, không bắt anh cưới em, cũng không cản trở cuộc sống của anh. Em xin thể.”

Đôi tay càng ấn mạnh vai tôi, Cố Thanh Thiên lại không nói gì, tôi rất nhạy bén, kiễng chân hôn cằm anh, kéo chặt cánh tay anh kiến anh cong người sau đó hôn lên môi anh.

Tôi có thân thể mà, bây giờ không dùng thì không biết lúc nào có thể dùng được.

Tôi chính là giống hạng người vô liêm sỉ như anh nói, tôi quấn chặt lấy anh, như lời anh nói giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, một lần lại một lần khiêu khích anh, thỏa mãn anh đồng thời cũng thỏa mãn chính bản thân mình.

Anh muốn mang bao cao su, tôi nói không cần, tôi sẽ uống thuốc, anh liền thả lỏng hơn.

Lần cuối cùng của cuộc ân ái, anh oán hận như muốn chiếm đoạt mọi thứ bên trong của tôi, tôi không ngừng cầu xin, nhiều đến nỗi anh phải bịt miệng tôi lại.

“Nhỏ tiếng chút, giọng em to đến mức có thể bật tung nóc nhà được đó.” Anh thở hổn hển ngữ điệu có chút thô bạo.

Tôi không thể kìm chế mà uốn éo cơ thể, đầu óc trống rỗng, không ngừng “ư ….ư…” trong vòng tay anh.

Cuối cùng cũng kết thúc, tôi cảm thấy bản thân chẳng khác nào như đang bị hôn mê vậy, không chút sức lực.

Mơ hồ nghe thấy Cố Thanh Thiên nói một câu, tôi lập tức mở to mắt nhìn anh: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói anh tin em lần cuối.” Anh nhìn tôi, “Em đưa anh số điện thoại và địa chỉ của bố em, chuyện này anh sẽ sắp xếp, sau khi xong việc, em phải rời khỏi Hạng Chương trở về Phong Thành với anh.”

Tôi ngay lập tức có thêm sức lực, ngồi dậy nhìn anh: “Anh nói thật sao? Anh không lừa em chứ?”

“Đồng Kha Kha, anh đã lừa em bao giờ chưa?” Cố Thanh Thiên nhíu mày.

Anh chưa bao giờ lừa tôi, trước giờ đều chưa từng! Cho dù yêu cầu của tôi có quá đáng, có vô lý, anh đều sẽ đồng ý với tôi.

Tôi mím môi, cúi người hôn lên khóe môi anh: “Cảm ơn anh.”

“Em bây giờ trở về hay ngủ ở đây? Anh phải nghỉ ngơi một lúc, sáng mai phải bay rồi.” Anh lười nhác nhắm mắt nói chuyện.

Lòng tôi thắt chặt lại: “Không phải nói ngày kia mới đi sao?”

“Tạm thời đổi vé.” Anh lạnh nhạt trả lời.

Nhìn anh, trong lòng có chút sợ hãi, may là tối nay tôi đến nếu không tôi và anh sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, cũng không còn cơ hội nói chuyện này với anh, cầu xin anh giúp đỡ.

Thật may, tôi đã đến.

Cũng thật may, anh còn gặp mặt tôi, còn đồng ý với tôi.

Tôi ôm chặt anh, áp vào lòng anh từ từ nhắm mắt: “Em cũng ngủ một lúc, trời sáng sẽ đi cùng anh.”

“Ừm…” Anh nhẹ nhàng đồng ý.

Lâu lắm rồi không có giấc ngủ ngon như vậy, lúc Cố Thanh Thiên đánh thức tôi dậy vẫn cảm thấy trời chưa hề sáng, đến khi nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tể đứng trước mặt tôi, lúc đó tôi mới hoàn toàn tỉnh giấc, vội vàng vùng dậy: “Mấy giờ rồi?”

“Không còn sớm nữa.” Anh trả lời, “Anh đang vội nên đi trước, em tự đi về đi, nhớ đóng cửa cẩn thận.”

“Vâng.” Tôi gật đầu đồng ý.

Anh nhìn tôi, ánh mắt tối lại, rõ ràng nói phải đi nhưng lại ngồi xuống kéo tôi vào lòng anh mà ra sức nắn bóp.

Tôi không chút sức lực nào nắm lấy bàn tay không an phận của anh: “Cố, Cố tổng, thời gian của anh……”

Anh hít sâu một hơi dài rồi buông tay, đẩy tôi ra rồi đứng đậy: “Em nhớ uống thuốc nha, đừng để thời gian dài.”

“Em biết rồi.” Tôi vội vàng gật đầu, “Em bây giờ dậy đi mua thuốc uống đây.”

“Ừm, nhớ là tốt, đừng gây thêm phiền phức cho anh.” Anh nói xong một lúc, lại nói, “Chuyện của bố em, đợi anh sắp xếp ổn thỏa sẽ thông báo với em.”

Anh nói xong liền đi, tôi ôm chăn ngồi một lúc mới dậy rời khỏi giường.

Biết Cố Thanh Thiên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại, tôi thu dọn nhà cửa đâu ra đấy rồi mới xách bọc rác đi vứt.

Lúc quay về đã là 9 giờ hơn rồi, Hạng Chương hôm nay không đi làm, mặt tối sầm ngồi phòng khách đợi tôi.

“Cả đêm qua cô đi đâu?” Hắn lạnh lùng hỏi.

Trên đường trở về nhà tôi đã nghĩ ra lý do thoái thác: “Anh yên tâm, tôi không làm gì cả, chỉ là đi xem đoạn clip giám sát, cuối cùng cũng biết được chiếc xe nào đã mang Nám Nám đi.”

Hạng Chương cau mày: “Cô đã nhìn thấy gì rồi?”

Tôi biết anh ta đang có tật giật mình liền trả lời: “Tôi biết rõ Nám Nám bị đưa đến Phong Thành.”

Sắc mặt Hạng Chương biến sắc rõ rệt: “Cô nói cái gì? Cô rốt cuộc đã nhìn thấy gì?”

“Tôi nhìn thấy gì cũng không cần anh quản, anh không nói với tôi, tôi đành phải tự mình đi điều tra.” Tôi nhìn nụ cười lạnh nhạt của hắn một lúc, “Anh đừng nói với tôi rằng tôi không thể điều tra, nếu chút chuyện này anh cũng không cho tôi làm thì tôi sẽ không thể đảm bảo bản thân sẽ phát điên như thế nào đâu.”

“Không biết cô đang nói cái quái quỷ gì!” Hạng Chương bình tĩnh lại, khuôn mặt không chút biểu cảm, “Tôi nghĩ cô muốn có con muốn đến phát điên rồi, còn không mau tranh thủ thời gian đi bác sĩ kiểm tra.”

“Hạ Khải Quyền nói thuốc bổ này còn phải uống nửa tháng nữa, anh vội gì chứ.” Tôi cười chế giễu, không muốn để ý đến hắn, trở về phòng ngủ.

Có lẽ thấy tôi thật sự không báo cảnh sát, bình an vô sự, Hạng Chương không quản tôi nữa ngoài việc mỗi ngày phải uống thuốc bổ.

Tôi đoán Hạ Khải Quyền đã nói gì với hắn, vì muốn giữ chân Hạ Khải Quyền anh ta mới chịu nhường nhịn tôi.

Còn tôi xấu hổ khi lần nữa tiêu tiền của Cố Thanh Thiên, để có thể cân bằng số tiền phí 40 triệu, tiếp tục liên lạc với Phạm Lương, còn hẹn gặp mặt anh ta hết lần này đến lần khác, uống trà, ăn bữa cơm, nói chuyện qua nói chuyện lại cho đến khi thật sự giống như bạn bè.

Có một hôm tôi thử thăm dò tình cảm giữa anh ta và vợ, anh ta suy nghĩ rồi nói vẫn tốt.

“Hai người kết hôn bao lâu rồi?” Tôi giả vờ bày ra bộ dạng rất tò mò.

Phạm Lương không chút đắn đo suy nghĩ mà trả lời: “3 năm 5 tháng.”

“Nhìn anh hằng ngày bận bịu đưa đón vợ vậy chắc hẳn anh rất yêu cô ấy?” Tôi lại hỏi.

Anh gật đầu: “Ừm, rất yêu.”

“Có ảnh không? Tôi có thể xem được không?”

Phạm Lương lấy điện thoại ra, cho tôi xem ảnh tự sướng của vợ trong wechat, tôi ghé sát lại gần xem bởi tôi biết Toàn Hà Đăng đang chụp hình.

Ảnh của Trịnh My Nương đều rất đẹp, cô ta đúng là một người biết trang điểm, một người phụ nữ tinh tế trong cuộc sống.

“Vợ của anh rất đẹp.” Đây là lời khen thật lòng của tôi.

Anh ta gật đầu, bộ dạng rất tự hào: “Cô ấy lớn hơn tôi một chút, nhưng nhìn không ra như vậy phải không?”

“Hoàn toàn nhìn không ra.” Tôi nói thêm vào.

Anh cười rồi cất điện thoại đi: “Nếu bây giờ vợ tôi ở đây nghe thấy cô nói như vậy sẽ rất vui đó.”

Tôi vẫn luôn tỉ mỉ nhìn anh ta, phát hiện khi anh ta nhắc đến Trịnh My Nương ánh mắt dường như phát sáng, anh ta tự hào về cô ấy, anh ta là thật lòng thích người phụ nữ này.

Đáng tiếc là! Trong lòng tôi thở dài một tiếng.

Tình yêu chị em cách nhau 10 tuổi có thể có được kết quả thì tôi nghĩ ngoài tiền chắc chắn trong đó vẫn tồn tại yếu tố của tình yêu, chỉ là không biết được thứ tình cảm đó có thể duy trì được bao lâu, bây giờ bên phía người phụ nữ đó đã muốn lùi bước còn bên phía chàng trai chưa biết chuyện gì.

Tôi thật sự muốn có cơ hội để có thể quen biết Trịnh My Nương, hỏi cô ta nghĩ như thế nào.

“Có cơ hội tôi sẽ giới thiệu vợ tôi cho cô làm quen, con người cô ấy rất cởi mở, rất nhiệt tình, hai người có thể trở thành bạn của nhau.” Phạm Lương đột nhiên nói.

Tôi ngại ngùng, gật đầu cười đồng ý.

Chưa đến hai ngày cơ hội này đã đến rồi.

Phạm Lương đột nhiên rất vội vàng tìm tôi, trông anh ta sôi sục giống như ngọn lửa vậy, yêu cầu nhất định phải gặp được tôi, đúng lúc này Toàn Hà Đăng lại ra ngoài làm nhiệm vụ, điện thoại tắt máy, gọi thế nào cũng không liên lạc được.

Tôi nghĩ vẫn là nên đi gặp anh ta trước, xem là có chuyện gì rồi nói, không ngờ anh ta lại nhét tôi vào xe đi đến nhà anh ta, sau đó tôi nhìn thấy người ủy thác – bà Trịnh My Nương.

Trên nền nhà, lăn lóc là ảnh của tôi và Phạm Lương, Trịnh My Nương tức giận hung dữ, còn Phạm Lương lại hoảng loạn đẩy tôi lên trước mặt bà ấy, để tôi giải thích với bà ấy.

Chết rồi, sớm biết như thế này có chết tôi cũng không đến, chuyện này tôi là người đương sự sao có thể lộ mặt được?

Trịnh My Nương liếc tôi một lúc: “Hây, truyện này nói thế nào đây, Phạm Lương, anh lại gọi tiểu tam đến ép cung sao?”

“Không phải vậy, My Nương, anh và cô ấy thật sự chỉ là bạn bè, không tin em có thể hỏi cô ấy, em hỏi cô ấy đi!” Phạm Lương hoảng hốt đến lắp ba lắp bắp, tôi có thể nhìn rõ trên đầu anh ta toàn là mồ hôi.

Tôi lặng im không nói gì đứng đó, đầu óc quay cuồng, không biết Trịnh My Nương có biết rõ tôi là do Toàn Hà Đăng phái đến dụ dỗ chồng bà ta hay không.

Thấy tôi không nói gì, Phạm Lương càng sốt ruột, Trịnh My Nương không hề nhìn tôi, trực tiếp trút giận lên Phạm Lương: “Tôi biết ngay mà, anh vẫn là thích những cô gái trẻ trung như vậy, anh sớm đã không coi tôi ra gì đúng không? Vậy thì ly hôn đi, anh dẫn người tình bé nhỏ của anh muốn đi đâu thì đi, đừng ở đây mà làm chướng mắt tôi.”

“Anh chưa từng nói anh thích những cô gái trẻ, em là vợ anh, anh chỉ thích em thôi.” Phạm Lương vội vã bày tỏ tình cảm.

Nhưng Trịnh My Nương hoàn toàn không hề kiêng dè gì, hai người đứng trước mặt tôi bắt đầu cãi cọ, thái độ của Trịnh My Nương rất cứng rắn kiên quyết, một bước cũng không nhường, chính là muốn ly hôn, còn muốn Phạm Lương trắng tay rời đi.

Vốn là người ngoài cuộc, tôi luôn cảm thấy Trịnh My Nương dường như giấu diếm điều gì.

Đúng lúc tôi đang ngại ngùng đứng bên cạnh nghe họ cãi nhau thì Phạm Lương chỉ vào tôi: “Cô ta là người phụ nữ đáng thương dựa dẫm vào đàn ông có tiền, cô ta có người yêu rồi, anh làm sao lại có thể thích cô ta? Anh chỉ là thương hại cô ta mà thôi, My Nương, em tin anh đi.”

Tôi nghĩ khuôn mặt tôi lúc đó chắc hẳn sẽ rất khó coi, lại còn bị người ta chỉ vào mặt mắng là kẻ dựa dẫm vào đàn ông có tiền không biết xấu hổ, mặc dù chuyện này là thật.

Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Trịnh My Nương, tôi nhìn cô ta cười ngại ngùng, “Chuyện này…..chúng ta có thể nói chuyện lại với nhau được không?”

“Tôi và cô không có gì để nói cả.” Trịnh My Nương chế giễu, sau đó lại suy nghĩ rồi gật đầu, “Được rồi, chúng ta nói chuyện. Phạm Lương, anh ra ngoài đi.”

Phạm Lương khổ sở nhìn tôi, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, Trịnh My Nương dẫm lên những bức ảnh dưới nền nhà đi đến sofa rồi ngồi xuống, nhìn tôi: “Lại đây ngồi đi.”

Tôi đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, ngại ngùng nhìn cô ta cười: “Xin lỗi, tôi biết tôi không nên đến đây, bởi vì không biết đã xảy ra chuyện gì liền bị Phạm Lương dẫn đến đây.”

“Không sao!” Cô nhíu vai, “Chỉ là cô diễn quá tệ, vừa nãy cứ nhận tội là được, làm gì mà không lên tiếng.”

Tôi gãi gãi đầu: “Lần đầu tôi làm chuyện này nên chưa rõ phải làm sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.