Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Chương 136: Chương 136: Tôi phải ra ngoài




Toàn Hà Đăng thẳng thừng từ chối thính cầu tiếp tục tìm Nám Nám cho tôi, thậm chí còn tính toán tiền nong với tôi.

Tôi hoảng loạn không biết nên làm gì cho đúng chỉ có thể nói bản thân có nỗi khổ riêng, cầu xin anh tiếp tục tìm Nám Nám.

“Kẻ cầm đầu chủ mưu là ai, số điện thoại của đối phương như thế nào tôi đều tìm cho cô rồi, bây giờ là cô không hạ được quyết tâm, vậy cô còn muốn tôi giúp gì được nữa?” Toàn Hà Đăng cười lạnh nhạt chết giễu: “Điều tôi có thể làm tôi đều đã làm cả rồi, thanh toán cho tôi đi.”

Đúng vậy, thông tin anh ta có thể tìm thấy đều đưa hết cho tôi nhưng tôi đang làm cái gì? Tôi rốt cuộc đang làm cái gì?

Tôi bất lực ngồi dưới nền nhà, nói với Toàn Hà Đăng: “Anh Toàn, tôi bây giờ……cũng không còn tiền để trả anh, anh đợi tôi qua đợt này được không?”

“Được thì được, nhưng cô phải cho tôi một thời hạn cụ thể.” Toàn Hà Đăng trả lời.

“Điều này……tôi tạm thời không thể quyết định, Toàn Hà Đăng biết rõ tình hình của tôi nên cũng không cố ép, rồi lại nói về truyện của Phạm Lương và Trịnh My Nương, nói tôi tốt nhất nên giữ liên lạc với Phạm Lương, cho dù không gặp mặt nhưng có thể nói nhiều về những chuyện không rõ ràng trên Wechat, để Trịnh My Nương có thể giữ ảnh là tốt nhất.

“Cô làm tốt chuyện này đi, tiền phí sẽ được giảm xuống 30 triệu.” Anh nói.

Tôi lập tức đồng ý, lại hỏi nhanh số điện thoại của Phạm Lương sau đó kết bạn với anh ta.

Lời mời kết bạn rất nhanh được đồng ý, Phạm Lương ngạc nhiên hỏi tôi dạo gần đây ở đâu, điện thoại cũng không gọi được, lại còn trêu đùa nói tôi cuối cùng cũng chịu thay điện thoại mới.

Bởi lúc bắt đầu đã là những vấn đề linh tinh nên tôi có chút không nhiệt tình nói chuyện cho lắm, sau đó thấy một lời mời kết bạn mới, đó lại là Cố Thanh Thiên, tôi như vậy mới nhớ, hồi đó tưởng rằng không còn chút quan hệ gì với anh nên đã xóa khỏi danh sách bạn bè.

Tôi nhìn tên của Cố Thanh Thiên, thất thần mất vài phút, sau đó mới lưỡng lựa ấn nút chấp nhận.

Chấp nhận xong, tôi cầm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình chờ anh nói chuyện với tôi, lại còn nghĩ ra vô số câu trả lời khác nhau, nhưng từ sau khi tôi chấp nhận lời mời anh không nói với tôi một câu nào, còn về phía Phạm Lương tin nhắn gửi đến không ngừng, liên tục nói chuyện với tôi mãi không hết chuyện.

Cố Thanh Thiên càng lạnh nhạt lòng tôi càng thấp thỏm lo âu, liền nói có việc nên không thể tiếp tục nói chuyện cùng với Phạm Lương, có gì lát nói chuyện sau, sau đó không trả lời tin nhắn của anh ta, tập trung nhìn tên của Cố Thanh Thiên đợi anh nói chuyện trước.

Từng phút từng giờ trôi qua, Hạng Chương bọn họ cũng sắp trở về rồi, bên phía Cố Thanh Thiên vẫn im ắng như vậy, tôi có chút khó chịu nhịn không được.

Cố tổng?

Tin gửi đi nhưng đối phương vẫn không trả lời, tôi đang định tiếp tục viết tin nhắn, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, là bọn Hạng Chương trở về rồi, không kịp nhìn màn hình tôi trực tiếp tắt điện thoại giấu dưới giường, sau đó vờ như không có chuyện gì ngồi dưới nền nhà.

Hạng Chương lại gần hỏi tôi tại sao ở nhà không có việc gì làm cũng không nấu cơm lại còn để bọn họ trở về mới nấu.

Tôi cười nhạt: “Tôi sợ trong lúc tôi nấu cơm nhịn không được mà bỏ độc giết chết anh.”

Hạng Chương ngây ra một lúc, nhíu mày rồi chốt cửa rời đi.

Bữa tối là do Hạ Khải Quyền mang vào cho tôi, một bát thức ăn nhỏ và một bát cơm, lại còn phải uống thuốc bổ.

“Anh đúng là người phụ nữ đảm đang.” Tôi nhìn anh ta cười chế giễu.

Anh ta cau mày: “Mạnh mẽ hơn cô được chút.”

Tôi không buồn tiếp tục nói chuyện với anh ta, cúi đầu ăn cơm, Hạ Khải Quyền nhìn tôi ăn cơm rồi đột nhiên nói: “Đồng Kha Kha, cô mau chóng mang thai sinh em bé đi, sinh xong cô muốn yêu ai thì yêu người đó, chỉ mất có 10 tháng thôi mà, bây giờ cô cứ như thế này cũng không biết sẽ có chuyện gì, tôi nhìn cô thật sự rất không vừa mắt.”

“Anh nghĩ chuyện sinh con này nói sinh là sinh được sao?” Tôi chế giễu, “Tôi cũng rất muốn được đi đâu thì đi ấy chứ, cũng không muốn ở đây làm ngứa mất anh, vậy anh đi thuyết phục Hạng Chương thả tôi ra đi!”

Hạ Khải Quyền nhếch môi quay người đi, còn dặn dò tôi ăn xong thu dọn bát đũa gọn gàng.

Tôi im lặng không nói gì ăn hết bát cơm, ra ngoài rửa bát rồi trở về phòng.

Nửa đêm yên ắng, tôi lấy điện thoại ra, rất muốn biết Cố Thanh Thiên có gửi tin nhắn lại cho tôi không nhưng lại không dám mở máy bởi mở máy sẽ có âm thanh có thể sẽ bị Hạng Chương nghe thấy.

Luẩn quẩn bên chiếc điện thoại một lúc, tôi lại cất điện thoại đi, nôn nóng bất an đi đi lại lại vài vòng trong phòng, càng nóng ruột, da khô trên môi và tia máu đỏ trong mắt càng khó nhìn, tôi đến nhà bếp rót nước uống, kết quả là đi qua phòng khách tôi nghe thấy tiếng rên loạn nhịp của Hạ Khải Quyền.

Hai con người súc sinh này ở đâu cũng có thể ân ái được, chắc là vừa xem ti vi rồi làm luôn ở đây!

Tôi không thèm nhìn lấy nửa cái cứ thế đi thẳng vào nhà bếp, nghe thấy giọng oán trách của Hạ Khải Quân nói Hạng Chương nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không cho anh ta động vào người.

Hạng Chương lại vừa xin lỗi vừa dỗ giành ôm Hạ Khải Quyền vào phòng, phòng khách mới yên tĩnh trở lại.

Tôi uống cạn ly nước rồi quay về phòng, khóa chặt cửa,chùm chăn che kín đầu lại dùng gối đè chặt điện thoại như vậy mở dám mở điện thoại lên.

Hai người kia bây giờ đang vui vẻ quậy phá chắc sẽ không để ý đến tiếng động ở chỗ tôi.

Mở điện thoại rồi bật mạng, phía Cố Thanh Thiên quả nhiên là có tin nhắn, dòng tin nhắn từ 3, 4 giờ trước nói tôi mở máy nghe điện thoại. Một tin nhắn khác là nửa tiếng trước nói anh ta ngày kia trở về Phong Thành, trước lúc trở về muốn gặp mặt tôi.

Vừa xem đến đây, tôi còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên có điện thoại gọi đến, rõ ràng biết rõ điện thoại đã được cài đặt im lặng nhưng vẫn bị dọa đến hồn bay phách tán, không chút suy nghĩ ấn nút nghe.

Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.

Tôi trốn trong chăn nín thở còn chiếc điện thoại trong tay cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Mãi lúc sau tôi mới nghe thấy giọng nói của Cố Thanh Thiên truyền đến: “Cô đang làm gì?”

Tôi hoàn toàn không dám lên tiếng, thò đầu ra hít một hơi dài rồi lại chùm chăn như cũ, giọng nói nhỏ nhất có thể: “Cố tổng, tôi bây giờ không tiện nói chuyện, có truyện gì thì nói trên Wechat nhé.”

Nói xong tôi định tắt điện thoại, như này quá nguy hiểm.

“Không cần đâu! Đồng Kha Kha, cô muốn tìm tôi thì cô tìm, không vui thì lại chơi trò mất tích, tôi chán ngán với cuộc sống như vậy rồi, ngày kia tôi trở về Phong Thành, không có ý định quay lại Bắc Kinh nữa, chỉ có vậy thôi.”

Cố Thanh Thiên nói xong liền tắt điện thoại, tôi lật đật từ trên giường bò dậy.

Anh nói anh chán ghét rồi, anh phải đi rồi, sau này anh cũng không quay lại nữa?!

Đột nhiên im lặng bất động, rất muốt nổi cáu, rất muốn gọi anh, mọi thứ đã rơi xuống vực thẳm rồi không thể nhìn thấy bất kỳ tia hi vọng nào.

Tôi muốn đi gặp Cố Thanh Thiên! Đây cũng là cách nghĩ duy nhất lấp lóe trong đầu tôi từng giây từng phút.

Trong đầu hầu như đều trống rỗng mở cửa đi đến trước phòng của Hạ Khải Quyền.

Hay lắm, hai người đó vào phòng lại quên không khóa cửa, bên trong truyền đến những tiêng rên, tiếng thở dốc, hai người này như vậy là đủ lắm rồi!!

Tôi mạnh mẽ mở cửa ra, tôi đứng trước cửa lặng lẽ nhìn Hạ Khải Quyền đang trong tư thế cưỡi ngựa.

Hạ Khải Quyền cũng với cái giọng the thé đó mà kêu lên một tiếng, tromg chốc lát cả người đã nằm trên người Hạng Chương, Hạng Chương ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, đuổi tôi ra.

Tôi không nghe theo mà đứng trước cửa nhìn chằm chằm hai người họ, xem bọn họ có thể tiếp tục được không.

Hạng Chương giận dữ: “Đồng Kha Kha, cô lại lên cơn điên gì vậy, mau chóng cút khỏi đây ngay.”

“Hạng Chương, sau này anh mà cứ quên không khóa cửa như vậy thì anh đi chết đi, sau này đừng mong sẽ được động vào người tôi!” Hạ Khải Quyền trút giận lên người hắn.

Hạng Chương mặt đó tía tai định đi dỗ ngọt anh ta nhưng lại bị hắn đẩy ra.

“Đồng Kha Kha, có chuyện gì để mai nói, không nhìn thấy tôi đang bận sao,” Hắn vừa kéo tay Hạ Khải Quyền vừa lớn giọng với tôi.

“Tôi muốn ra ngoài!” Tôi thờ ờ nhìn họ.

Hạng Chương phiền não cau mày: “Không phải đã nói rồi sao, cô không được ra ngoài! Hơn nữa bây giờ muộn như vậy, cô muốn ra ngoài làm gì?”

“Sáng sớm ngày mai tôi ra ngoài! Anh yên tâm, tôi dùng tính mạng của tôi để thề tôi sẽ không báo cánh sát, tôi không làm gì hết, chỉ là trong lòng tôi u ám sắp phát điên rồi, muốn giết người, tôi muốn ra ngoài hít thở một chút!”

“Đồng Kha Kha, cô thật sự đã điên rồi sao? Lúc thì muốn hạ độc, lúc lại muốn giết người, cô cho rằng tôi sẽ sợ cô sao?” Hạng Chương ngồi dạy, ôm Hạ Khải Quyền trong lòng nhìn tôi mất bình tĩnh.

Tôi nhìn hắn, giọng nói cứng rắn: “Ngày mai tôi phải ra ngoài! Nhất định!”

“Không được!” Hạng Chương đanh thép trả lời.

Tôi cũng không trả lời, cứ đứng trước cửa nhìn họ.

Hạng Chương xẩu hổ mà trở nên giận dữ, cuối cùng cũng thả Hạ Khải Quyền ra, lấy chiếc áo khoác tạm vào người nhanh chân đi đến trước mặt tôi giơ tay.

Tôi vênh mặt nhìn anh: “Anh đánh đi! Đánh sao để đến lúc tôi đi bệnh viện xem bác sĩ để xem có cần đến giám định pháp y không!”

Hạng Chương nghiến răng, vẻ mặt hung dữ trừng mắt với tôi, căm hận buông tay xuống.

“Đồng Kha Kha, cô đừng có được voi đòi tiên!”

“Tôi chính là như vậy! Nếu anh không đồng ý, anh và Hạ Khải Quyền mãi mãi đừng mong có được giấc ngủ ngon, tôi chính là kỳ đà cản mũi của hai người, cũng sẽ canh chừng hai người!” Tôi cũng nghiến răng nói với hắn.

Sắc mặt của Hạng Chương thâm tím nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Được thôi, cô muốn xem tôi cho xem!”

Nói xong liền quay người về phía Hạ Khải Quyền, trong lúc Hạ Khải Quyền ngạc nhiên trợn tròn mắt lên hắn liền kéo anh ta áp dưới thân mình trước mặt tôi.

“Bốp…..!”

Âm thanh này chính là Hạ Khải Quyền thưởng cho hắn.

“Hạng Chương, anh điên rồi sao? Cút! Sau này đừng lên giường của tôi!”

Hạng Chương bị cái bạt tai này làm cho mơ hồ, ngây ra một lúc mới trả lời: “Tiểu Hạ, em đừng…..”

Nói xong,mới ý thức rằng tôi vẫn đứng ở trước cửa, quay đầu nhìn tôi, cau rúm hàng lông mày ngồi trên giường.

Hạ Khải Quyền trực tiếp đạp anh ta một phát: “Biến đi! Biến cùng cô vợ của anh đi! Thật sự phiền phức mà! Nhìn thấy hai người liền cảm thấy phiền rồi, những ngày yên ổn của tôi đều bị hai người lấy đi rồi! Tất cả đều cút đi cho tôi! Cút khỏi mắt tôi!”

Bộ mặt của Hạng Chương vô cùng khó coi: “Tiểu Hạ, em như vậy là có ý gì?”

“Ý gì? Chính là muốn hai người cút khỏi nhà của tôi.”Hạ Khải Quyền lật chăn ngồi dạy trừng mắt nhìn hắn.

“Em…..” Hạng Chương mở miệng muốn nói gì nhưng lại quay đầu trừng mắt với tôi, “Đồng Kha Kha, cô cút đi cho tôi, tôi có chuyện phải nói vơi Tiểu Hạ.”

“Tôi muốn ra ngoài!’’ Tôi nhìn hắn, chỉ lặp lại câu nói đó

“Chuyện của cô đợi tôi xong rồi nói!” Anh ta mất bình tĩnh nói.

Tôi vẫn lặp lại 4 chữ đó: “Tôi muốn ra ngoài!”

“Cô …….” Hạng Chương tức giận

“Các người đều đi! Đều đi cả đi!” Hạ Khải Quyền phiền nào đẩy tay Hạng Chương, suýt chút nữa đẩy Hạng Chương xuống giường.

Hạng Chương vội vàng nắm chặt tay anh ta mới ngồi vững được: “Tiểu Hạ, em đừng như vậy, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em đợi anh nhốt cô ta lại là được mà.”

Đèn bật lên, tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta đã mất kiểm soát và hung ác, nghĩ đến chắc chắn hắn sẽ nhốt tôi trong phòng, trong lòng không chịu khuất phục.

Tôi tuyệt đối không thể bị hắn nhốt lại lần nữa!

Nghĩ đến đây, tôi quay phắt người chạy vào nhà bếp, trong lúc hai người kia ở đó vẫn chưa phản ứng kịp, tôi lấy con dao gọt hoa quả chạy lại.

“Cô muốn làm gì?” Hạng Chương thấy con dao trong tay tôi mặt liền biến sắc.

Tôi nghĩ, anh ta chắc chắn đang nghĩ lại câu nói muốn giết người của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.