Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Chương 54: Chương 54: Trở thành thư kí đời sống của anh




Chuông điện thoại di động vang lên đột ngột làm cho tôi run một cái, vội vàng cầm lên, tôi lập tức bắt máy.

“Chồng…”

“Kha Kha, nghe nói em lên chức rồi?” Giọng Hạng Chương không kiềm chế được sự vui mừng.

Tôi mím môi, trong lòng chột dạ: “Không tính…”

“Làm sao lại không tính, em đã trở thành thư kí thân cận của Cố tổng rồi, đây không phải một bước lên trời sao?” Hạng Chương xúc động hô to, “Việc này so với việc làm nhân viên nhỏ nhoi ở phòng kinh doanh tốt hơn bao nhiêu, Kha Kha, em thật lợi hại, sao em có thể làm được chứ?”

Hắn có thể chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng khi tôi nghe những lời hắn nói lại giống như chất vấn tôi vậy, vốn đã chột dạ bây giờ lại càng chột dạ hơn, không biết nên trả lời như thế nào.

May mà, hắn không đợi tôi trả lời: “Chắc chắn là vì bữa sáng ngày hôm đó, biểu hiện của em khiến Cố tổng rất hài lòng.”

Ngày hôm đó đưa bữa sáng…

Nghĩ đến Cố Thanh Thiên ép tôi như thế nào, sắc mặt của tôi trắng bạch, lắp bắp nói: “Vậy sao? Không phải chứ? Em, em không biểu hiện…”

“Kha Kha, anh cảm thấy năm nay chúng ta thật may mắn, em có cảm thấy vậy không?”

Nghe thấy giọng nói vô cùng vui vẻ của hắn nhưng tôi lại không thể cười nổi.

Trong mắt của tôi, cùng với Hạng Chương gặp nhau, quen biết, yêu nhau, kết hôn là sự may mắn cả đời này của tôi rồi, mà bây giờ gặp phải Cố Thanh Thiên là cũng là việc xui xẻo nhất cả cuộc đời của tôi.

“Kha Kha, làm việc cho tốt, đợi anh trở về, chúng ta cùng nhau ăn mừng một trận, em biết chưa? Anh nghe thấy thông tin này mà cao hứng suýt nữa nhảy cả lên! Đúng rồi, sao em không nói cho anh biết? Nếu không phải đồng nghiệp em nói cho anh thì anh vẫn chưa biết.” Hạng Chương oán trách tôi.

Tôi cắn môi, cười ngượng nói: “Ai nhiều chuyện đi nói với anh vậy, em muốn đợi anh về rồi làm anh bất ngờ cơ.”

“Haha, em đừng quên, điều lệnh của em phòng nhân sự bọn anh là biết rõ nhất, em nhất định không giấu được anh đâu.” Hạng Chương cười ha ha.

Giọng nói hắn vui vẻ truyền từ bên kia điện thoại tới, lòng tôi chua xót không có cách nào nói với hắn.

Như vậy cũng tốt, hai người chúng tôi, có một người vui là được rồi.

“Chồng…”, Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi tai nhạy cảm của tôi bỗng nghe được một động tĩnh khác thường, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Thanh Thiên đang đứng ở cửa phòng làm việc, ánh mắt sâu xa làm tôi hoảng hốt.

Tôi nhìn anh, ngẩn người nói ra nửa câu với Hạng Chương: “Anh bao giờ về, em nhớ anh…”

Cố Thanh Thiên nheo nheo mắt.

Tim của tôi lúc này đột nhiên đập thình thịch lên, sau đó nghe thấy tiếng Hạng Chương bên tai: “Đợi anh hết đợt huấn luyện này sẽ trở về…”

“Vậy, cứ như vậy nhé… Em, em sắp tan làm rồi…” Nhìn thấy Cố Thanh Thiên đi về phía tôi, tôi lắp bắp nói lời từ biệt với Hạng Chương.

Khoảnh khắc Cố Thanh Thiên đi đến trước mặt của tôi, tôi lập tức cúp điện thoại thật nhanh: “Cố tổng…”

Cố Thanh Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức nhét điện thoại vào trong túi xách: “Cố tổng, có thể tan làm được chưa?”

“Đi theo tôi.” Anh xoay người đi ra ngoài.

Tôi lấy túi xách rồi đi phía sau anh bước vào thang máy.

Nó rõ ràng là một thang máy có thể chở hơn chục người, nhưng Cố Thanh Thiên đang đứng ở giữa tôi lại cảm thấy không gian trong thang máy này quá chật hẹp, kìm nén không dám hít thở.

Tôi lén nhìn anh từ trong tấm gương trên thang máy, anh đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước, không nhìn ra nổi bất kì một biểu cảm nào.

Nghĩ đến những lời Lương Hảo Ly nói tâm trạng anh hôm nay không tốt, tôi nhíu nhíu mày thu tầm mắt lại.

Thang máy dừng lại ở bãi đậu xe, tôi đi theo anh ra ngoài, cho đến khi đi đến bên cạnh chiếc xe hiệu Maybach của anh.

“Lên xe.” Anh mở cửa xe.

Tôi nhìn anh một cái vẻ thăm dò, giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, sau khi lên xe tuyệt đối không có chuyện gì tốt.

“Việc này… Cố tổng…”

Không đợi tôi nói xong, Cố Thanh Thiên cứ thế đẩy tôi vào trong, đóng cửa lại.

Tôi hoảng sợ muốn mở cửa xe ra, nhưng cửa xe đã bị khóa lại.

Cố Thanh Thiên ngồi vào trong, khởi động xe rồi rời khỏi bãi đậu xe.

Tôi đứng ngồi không yên cầm lấy dây an toàn, khô khốc nuốt nước miếng một cái: “Cố tổng, em…”

“Im miệng!” Cố Thanh Thiên lạnh lùng quát lên.

Tôi lập tức ngậm kín miệng, không nhúc nhích, mắt nhìn phía trước.

Biệt thự Tử Kim, tòa nhà bất động sản giá trung bình hơn ba trăm triệu, đúng như tên của nó, trang trí của toàn bộ tòa nhà bao gồm hành lang, thang máy, đều là phong cách lộng lẫy sang trọng, tôi ở trong đó, cảm thấy như đang mơ.

Ghen tị người giàu quả nhiên là có lý do!

Tôi khao khát vươn tay ra chạm vào bức tường của hàng lang, ngầm đoán từ nay về sau tôi có lẽ cũng đi trên con đường ghen tị ấy.

Cố Thanh Thiên ở trên tầng ba mươi, kết cấu biệt thự, thiết kế chủ yếu là hai màu trắng đen, nhìn rất lạnh lùng.

Tôi đứng bên phía hành lang chật hẹp, nhìn Cố Thanh Thiên đổi dép, cởi áo khoác và tháo cà vạt.

Trong chớp mắt, anh từ một ông chủ ăn mặc chỉnh tề quần tây giày da, biến thành một người đàn ông có chút lười biếng.

“Đứng đờ người ở đấy làm gì.” Anh liếc nhìn tôi.

Tôi cố gắng giãy giụa lần cuối: “Cố tổng, anh về đến nhà rồi, vậy em đi về trước…”

Thư kí đời sống nên đến đây là kết thúc chứ?

Tôi xoay người nắm lấy cái chốt cửa, dùng sức lôi hai cái, nhưng không lay động.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, tôi kinh hoàng quay đầu, hoa mắt, tôi bị Cố Thanh Thiên ấn vào ván cửa.

“Cố, Cố, Cố tổng, cửa bị hỏng rồi.” Tôi lắp bắp.

Anh cười giễu cợt: “Là tôi khóa lại.”

Chuyện này xảy ra lúc nào? Trong đầu tôi lo sợ.

“Cô cứ nhìn tôi như vậy, biết tôi định làm gì sao?” Anh đè vào người tôi, nắm cằm của tôi rồi hỏi.

Tôi không hiểu ý của anh, tôi không nói một lời nào.

Anh cúi đầu xuống, ngửi mái tóc của tôi, sau đó lại di chuyển đến bên tai, không ngừng ngửi tới ngửi lui.

Đồ chó hoang! Tôi cứng ngắc bị dính chặt trên ván cửa, ở trong lòng không ngừng chửi rủa anh.

“Mùi vị rất sạch sẽ, xem ra cô ngoan ngoãn nghe lời tôi đấy chứ, không để cho Hạng Chương đụng vào người.” Anh nói.

Anh dường như đang kiểm tra một thứ thuộc về anh vậy, tôi cảm thấy nhục nhã gấp bội, cắn răng nói: “Chẳng qua do dạo này công việc anh ấy quá bận thôi.”

“Vậy sao?” Giọng anh nhạt nhẽo, lạnh lùng nói. “Xem ra cô rất may mắn, chẳng may bị anh ta ngửi được trên người cô có mùi của người đàn ông khác cô đoán anh ta sẽ như thế nào?”

“Sẽ không.” Tôi nhìn anh chằm chằm rồi nói, “Những nơi bị anh động vào, em đều rửa rất sạch sẽ!”

Cố Thanh Thiên thững lại, đột nhiên dùng lực rất mạnh nắm lấy cằm tôi: “Đồng Kha Kha, chọc tức tôi là chiêu duy nhất của cô đấy à?”

Tôi lập tức mím thật chặt môi lại.

Anh nhìn thấu tôi!

Cố Thanh Thiên lui người ra, cởi chiếc áo gió của tôi vứt sang một bên, hai tay vuốt má tôi, sau đó trượt xuống nhẹ nhàng, từ cổ áo của tôi thăm dò vào bên trong, đột nhiên dùng lực mạnh xé áo lót của tôi.

Tôi kinh hoàng kêu lên một tiếng, nghe thấy tiếng cúc áo bung ra và rơi xuống.

Một cảm giác mát kéo tới, tôi run rẩy, nhìn về phía dưới một mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài, theo đó là hơi thở lên xuống nghe thật kinh khủng.

Cảm thấy quá xấu hổ, tôi muốn lấy tay che lấy mình, nhưng Cố Thanh Thiên lại ấn cánh tay xuống không cho tôi cử động.

“Hôm qua nhìn cô đi qua đi lại trước mặt, tôi chỉ hận không thể xé toang cái quần áo cũ kĩ quê mùa này ra… giống như bây giờ đem cô lột ra giống như bóc quả trứng vậy…”

Hai tay tôi bị anh bắt chéo sau lưng, đè lên ván cửa, bị anh ép ưỡn người lên, áo thì bị vén sang cánh tay, phần trên của tôi lộ ra, vô cùng nhục nhã.

Anh nhìn như muốn dụ dỗ tôi, âm thanh khàn khàn gợi cảm.

Ánh mắt của anh như là dung nham văng đến, rất nóng.

Tôi biết, một trận đấu lại sắp bắt đầu.

Không thể chịu thua! Tôi tự nói với bản thân, cắn chặt hàm răng lại.

“Đồng Kha Kha, cô có biết, dáng vẻ ngang bướng của cô làm tôi muốn hạ gục cô, muốn đè bẹp xương của cô, xem cô ở trước mặt tôi có dám kiêu căng không nghe lời nữa không.”

Anh giễu cợt cúi đầu xuống nói bên tai tôi, rồi nhẹ hôn, cắn tai tôi…

Tôi hít ngược một hơi thật lạnh.

Có lẽ là thân thể của tôi sớm đã quen thuộc với anh, cho dù lý trí của tôi nhiều lần nhắc nhở bản thân đang bị một con chó gặm nhấm, nhưng cơ thể không nhịn được mà phát ra tiếng động.

Tôi cảm nhận được hai tay anh buông tôi ra, không đợi tôi có phản ứng, hai tay anh xé ra rồi lôi áo lót của tôi, cắn lên ngực tôi rất mạnh.

“A…” Tôi chợt hét lên, giơ tay đè chặt đầu, níu lại tóc của anh, muốn lôi anh ra.

Nhưng sợi tóc của anh rất ngắn, luôn từ trong kẽ tay tôi tuột xuống, tôi càng liều mạng muốn níu lại, lại càng không túm được.

Anh bắt đầu giảm bớt sức lực, tôi có thể cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt của anh trên đồi núi của tôi, giống như tôi bị người ta điểm huyệt vậy, là bị người điểm trúng huyệt vị, co giật một cái, sau đó tôi ôm đầu anh khẽ run rẩy.

“Không muốn… Đừng như vậy…”

Tôi nghe thấy âm thanh của mình rất bối rối.

Tôi sợ, tôi sợ tôi không chịu đựng được sự khiêu khích của anh, tôi sợ tôi sẽ nhận thua.

Cố Thanh Thiên căn bản không để ý tới sự kháng cự cầu xin của tôi, anh một tay đặt trên bên trái tôi không ngừng vuốt ve, một tay đang cầm bên phải tôi hôn mút thỏa thích, lại không ngừng qua lại âu yếm chúng, thỉnh thoảng còn một đường hướng lên hôn tai của tôi, cắn nhẹ lên vành tai rồi thì thào.

“Không muốn loại nào? Cô nói cho tôi nghe.” Giọng nói của anh tràn đầy ác ý, tôi có chút rùng mình đẩy vai của anh ra, cắn chặt môi không phát ra tiếng.

Anh lại khẽ cười: “Đồng Kha Kha, tôi quên nói cho cô biết, tôi thích cô như vậy là vì âm thanh từ trong hàm răng chui ra thật tinh tế, quyến rũ làm người ta phải phấn khích.”

Tên khốn nạn!

Tôi hận, nhìn anh chằm chằm.

Cố Thanh Thiên lúc này lại buông tôi ra, lùi hai bước, giơ tay, dùng ngón tay trỏ búng tôi một cái, tôi chợt run lên, co ro muốn né tránh.

“Tôi chỉ chạm vào cô vài cái, cô liền có phản ứng, cô xác định không nhận thua sao?” Anh nhìn vào trước ngực của tôi, ánh mắt u ám.

Tôi lập tức lấy tay che ngực lại, không chịu khuất phục nhìn lại ánh mắt của anh.

“Thật cố chấp… nếu như cô không run rẩy, có thể tôi sẽ tin cô không có cảm giác nào…” Anh cười to tiếng, khinh bỉ nhìn tôi.

Khốn nạn! Khốn nạn! Tôi chửi rủa anh trong lòng, cũng như đang mắng chửi chính bản thân mình.

Từ khoảnh khắc anh đụng chạm tôi, chân tôi mềm nhũn, lòng hốt hoảng, bắp chân tôi không khống chế được run rẩy lên.

Tôi nghĩ tôi thực sự đã thay đổi, trở nên rất ti tiện.

Mà tất cả, đều do Cố Thanh Thiên ban tặng!

“Cô cho rằng cô không lên tiếng tôi sẽ bỏ qua sao?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi, “Có bản lĩnh thì hôm nay một tiếng cũng đừng có kêu! Nếu như cô có thể làm được, tôi có thể buông tha cô ba ngày.”

Buông tha tôi ba ngày?

Tôi mở mắt to nhìn anh, muốn biết lời của anh là thật hay là giả.

Hôm nay chỉ cần tôi làm như vậy, tôi có thể né tránh anh ba ngày!

Đối với tôi mà nói, thật là một sự hấp dẫn cực lớn.

“Anh nói lời giữ lời chứ?” Tôi không nhịn được lên tiếng hỏi, rồi lập tức ngậm chặt miệng lại.

Đây là cái âm thanh quái quỷ gì vậy, là của tôi sao? Lại khàn khàn như vậy, khiến tim tôi như muốn nhảy ra ngoài.

Hai tròng mắt đen thui của Cố Thanh Thiên sáng lên, nhìn tôi chằm chằm: “Lời tôi nói tất nhiên là phải giữ đúng, cô có làm được không.”

Tôi đương nhiên có thể làm được, vì anh hứa hẹn ba ngày, giết tôi tôi cũng phải làm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.