Không hiểu sao lần này Phương Vi Chu nhất định muốn gặp mẹ. Chúng tôi đã bên nhau vài năm rồi, vì công việc nên có qua đây công tác vài lần, ấy vậy mà lúc đó hắn đâu có nghĩ đến chuyện này.
Dù sao tôi vẫn phải gọi điện về nhà, mẹ tôi không có di động cũng không chịu mua, bà cho rằng như vậy không cần thiết. Tôi dùng hết lý lẽ vẫn chẳng thể nào thuyết phục được bà, thật sự là vô phương cứu chữa.
Bên kia không nhận cuộc gọi nên tôi đành phải gọi điện cho bà gì nhà đối diện. Bà là hàng xóm với mẹ tôi từ lâu, gần như chứng kiến tôi trưởng thanh, thân tôi ở bên ngoài nhiều năm vậy nên thường nhờ bà ấy chú ý đến cuộc sống của mẹ.
Lần này cuộc gọi nhanh chóng được nhận, hàn huyên vài câu xong bà mới nói cho tôi biết: “Mẹ con tham gia một hoạt động tình nguyện, bây giờ vẫn còn trong trường học, đó là trường mà trước đây bà ấy dạy đó.”
Tôi nói lời cảm ơn xong đó mới.cúp máy nói cho Phương Vi Chu.
Lúc này chúng tôi đã đi đến con đường trước cổng nhà tôi, Phương Vi Chu giảm tốc độ, nói: “Sao mẹ em lại đến trường học?”
Tôi nói: “Bà ấy cứ khăng khăng đòi đi.” Không phải đi xe đạp mà là một chiếc xe điện tôi mua cho bà mấy năm trước, không ngờ bà lại đồng ý vứt bỏ cái xe đạp cũ kỹ thời khó khăn của mình. Lại nói: “Lần này em không mang theo chìa khóa nhà.”
Phương Vi Chu liền nói: “Vậy đến trường học tìm bà ấy?”
Tôi nhìn hắn, vẫn là sắc mặt như thường ngày, không hề khẩn trương chút nào, tôi thì ngược lại hồi hộp suýt chết.Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Được rồi.” xong đó đọc địa chỉ cho hắn.
Phương Vi Chu thay đổi hướng đi, trường học cũng không xa nơi này lắm, lại lái xe cho nên cũng nhanh đến. Đây là một ngôi trường lâu đời, trước kia tôi cũng học ở đây mà, chỉ có điều những tòa nhà cũ đã bị dỡ bỏ, tất cả đều được xây dựng lại mới. Kể cả mấy quán hàng xung quanh cũng đã thay đổi.
Phương Vi Chu đỗ xe ở phía đối diện trường. Tôi nói: “Để em đi hỏi bảo vệ.”
Hắn gật đầu, tôi liền xuống xe đi xuyên qua con đường. Vừa đến gần cửa, một người bảo vệ lập tức chạy đến bảo tôi không thể vào được.
Tôi nói qua loa nguyên nhân, đối phương mới nói cho tôi biết: “Quả thực trong trường có mấy người làm tình nguyện, có điều cậu vẫn không thể vào được. Cậu ra ngoài chờ một lát, việc tình nguyện sẽ kết thúc vào lúc ba rưỡi chiều, dù gì bây giờ cũng đã ba giờ mười lăm rồi mà.”
Tôi cũng chỉ đành đợi thôi. Tôi quay lại nhưng vẫn không chuẩn bị lên xe. Tôi gõ gõ cánh cửa phía Phương Vi Chu, hắn hạ kính xuống: “Sao rồi?”
Tôi nói: “Không thể vào được, có điều hoạt động tình nguyện sẽ kết thúc lúc ba rưỡi.”
Phương Vi Chu liền xem đồng hồ: “Đã ba giờ mười lăm rồi, chờ một chút nữa đi.”
Tôi nhìn ngó xung quanh, trên đường chỉ có mỗi xe bọn tôi đậu mà cũng chẳng thấy biển báo gì cả. Tôi nói: “Không biết chỗ này có được đậu xe không?” Thấy phía trước có một quán có người, tôi mới nói với hắn: “Em đi vào trong đó hỏi.”
Phương Vi Chu cản lại, buồn cười nói: “Hỏi làm gì chứ, bọn họ có quan tâm em đậu xe ở đâu đâu.”
Tôi hơi xấu hổ, Phương Vi Chu lại nói: “Có mười lăm phút nữa thôi, chờ một chút là được.”Nói xong hắn kéo cửa kính lên rồi xuống xe.
Tôi nhìn hắn khóa xe mà ngẩn người: “Đi đâu vậy?”
Phương Vi Chu chỉ nói: “Đây là trường tiểu học em học sao?”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
Phương Vi Chu nhìn phía đối diện: “Trường này còn mới nhỉ.”
Tôi đáp: “Sửa rồi mà, trước kia không phải vậy đâu.” Nghĩ lại một chút rồi chỉ một hướng: “Nhìn chỗ đó đi, vốn không có mấy tòa nhà kia, trong ấn tượng của em tất cả đều là cây, cây rất cao lại rậm rạp, nắng cũng không chiếu đến đâu, thật sự rất âm u, thầy cô giáo không cho bọn học sinh vào đâu. Cơ mà em thấy khu rừng đó không có gì cả, chỉ có cái chòi nghỉ mát là bẩn lắm, ngoài ra chẳng có gì.”
Phương Vi Chu nhìn lại tôi: “Sao em biết được? Bảo không được vào mà vẫn vào à?”
Tôi hừ nhẹ: “Thầy cô không cho là chuyện của thầy cô chứ.”
Phương Vi Chu bật cười, tôi nhìn hắn, cũng muốn cười theo. Đột nhiên tôi cảm thây rất thoải mái, có thể cảm nhận được cái cảm giác không tên biến mất đã lâu giữa tôi và hắn đột nhiên trở lại. Lại nghe hắn nói: “Có lẽ em hồi nhỏ rất nghịch ngợm.”
Tôi lập tức cười nói: “Lầm rồi nha! Lần nào em cũng được bầu chọn là học sinh tiêu biểu của lớp đó.”
Phương Vi Chu lại cười: “Thật vậy ư?”
Tôi thấy hắn không tin tưởng lắm, cảm thấy không phục: “Vậy còn anh? Anh như thế nào hồi tiểu học?”
Phương Vi Chu nói: “Anh là một đứa học trò hư hỏng.”
Tôi không nghĩ đó là đúng, nhìn lại hắn: “Sao anh lại là đứa hư hỏng được?”
Phương Vi Chu đáp: “Rất xấu xa đó.”
Tôi trợn trắng mắt nhìn hắn. Hắn cười, sắc mặt như muốn quyến rũ tôi vậy. Tôi cảm thấy bụng mình nóng lên, có chút ngượng ngừng cho nên không dám nhìn hắn nữa, liếc mắt qua thì thấy phía trước có một cửa hàng tạp hóa. Tôi thuận miệng nói: “Ồ, nơi đó…không ngờ nó vẫn mở đấy.”
Phương Vi Chu cũng nhìn qua: “Hả?”
Tôi nói: “Trước đây có rất nhiều quán đồ ăn vặt, bây giờ chẳng còn nữa. Trước kia khi tan học, từng đám học sinh rủ nhau ra đây ăn đồ vặt, trong quán bao giờ cũng có mấy món ngon mới, thật là ồn ào.”
Phương Vi Chu hỏi: “Thật vậy sao?”
Tôi nhìn hắn, mở miệng: “Ông chủ bao giờ cũng đứng canh cửa, sợ có đứa nào trộm đồ bỏ chạy. Chỉ có điều ông ta rất béo, lại có tuổi rồi mà bọn trẻ con thì chạy rất nhanh nên ông ta đuổi không kịp.” Giờ nhớ lại mới thấy buồn cười chết mất.
Có thể vì thấy tôi cười nên Phương Vi Chu cũng cười theo.
Sau đó chúng tôi nói chuyện về mấy điều xung quanh, không khí rất thoải mái. Chỉ có điều giờ đã là ba giờ bốn mươi phút mà trước cổng trường vẫn chưa có bóng người nào, có thể cảm thấy phiền toái vì phải chờ đợi nên Phương Vi Chu vừa đáp lại tôi vừa móc thuốc lá ra. Hắn sờ sờ, hình như không tìm được bật lửa, tôi cũng không theo người nên hắn không hút nữa.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Để em đi đến quán nhỏ xem sao.”
Phương Vi Chu nói: “Không cần đâu, lỡ may mẹ em đi ra thì sao…”
Tôi biết ý nghĩ của hắn, bèn nói: “Bây giờ mẹ em còn chưa ra thì có lẽ đang mải nói chuyện với ai đó, chắc không ra đây nhanh được vậy đâu, em đi một lát thôi.”
Tôi nói xong rồi chạy đi luôn, quán tạp hóa kia không còn giống ngày xưa mà trở nên rất rộng rãi sạch sẽ. Ông chủ béo trước đây đã mất, phía sau quầy là một người đàn ông trung niên. Tôi có bắt chuyện vài câu, dù sao cũng không liên quan lắm, vậy mà ông này lại rất hứng thú tiếp lời, tôi chỉ đáp lại cho có lệ thôi.
Giá đồ xung quanh đều ngập tràn hàng hóa, tôi nhìn qua đã phát hiện được chiếc bật lửa. Bật lửa chỗ này bán đương nhiên sẽ không có nhãn hiệu rồi, thậm chí khuôn mẫu cũng không, chỉ là một vật nhỏ dài bình thường, tuy nhiên lại có đủ màu lẫn hình vẽ trên đó. Tôi lấy đại một chiếc màu trắng, bên trên có vài chữ ít ỏi cộng theo hình vẽ một thân hình bé nhỏ.
Tôi cầm nó lên nhìn, chợt nghe ông chủ nói: “Cái bật lửa đó là độc nhất vô nhị đó, không có cái thứ hai đâu.”
Tôi cười nói: “Có thật không vậy?”
“Cậu tự mình kiểm chứng đi, thực sự không có nữa đâu.”
Tôi quẹt lửa, có vẻ là đồ thật nên liền trả tiền. Ông chủ lục ngăn kéo tìm tiền thôi nên tôi đứng chờ, vô tình nhìn thoáng qua tấm lịch treo tường bên cạnh thì ra hôm nay là mười lăm tháng mười rồi. Tôi run lên, tâm trạng đột nhiên trở nên phúc tạp, cũng không biết có nên xúc động không, đây không phải là một ngày bình thường mà ngược lại còn mang ý nghĩa nho nhỏ giữa tôi và Phương Vi Chu.
Tôi quay lại, Phương Vi Chu vẫn nhìn tôi, ánh mắt mang theo vẻ thản nhiên, cũng là ánh mắt quen thuộc từ trước đến nay, đủ để tôi cảm nhận được sự ấm áp trong đó. Hắn hỏi tôi: “Mua được không?”
Tôi cười với hắn: “Được.” Rồi đưa cho hắn: “Anh xem đi, hôm nay em thấy thứ này ghi tên anh đấy.”
Phương Vi Chu cười rồi nhận lấy: “Ổ?” Nhìn nhìn, chỉ vào thân hình bé nhỏ đó, nói với tôi: “Đây là ngư ông hả? Sao anh thấy người này hẳn là em mới đúng chứ.”
Tôi cười tươi, nhìn hắn hút thuốc, nói: “Hôm nay là ngày chúng ta yêu nhau.” Nói xong không khỏi ngập ngừng, lập tức xóa đi những lo lắng tuyệt đối không thể tiết lộ tận đáy lòng.Tôi còn nói: “Năm thứ bảy rồi.”
Phương Vi Chu đang rít thuốc, nghe xong lập tức quay lại nhìn tôi, sắc mặt hắn vẫn như vậy. Hắn nói: “Vậy sao?” Một tay cầm cái bật lửa lên: “Nghe rất có ý nghĩa đấy. Đây là quà em tặng anh đấy à?”
Tôi đến gần hắn, một tay nắm lấy cái tay đang cầm bật lửa của hắn, vừa nắm vừa nói nhỏ: “Nếu không làm sao mỗi ngày đều “đốt cháy” anh được.”
Phương Vi Chu nhìn tôi, cười rộ lên.
Rốt cuộc cũng có người đi ra khỏi cổng trường, đó chính là mẹ tôi, nhìn từ xa thì có vẻ như bà gầy hơn trước đây, hoặc có thể do mẹ búi tóc lên cao, còn mặc một bộ đồ màu thẫm nữa. Cái áo khoác màu nâu kia nhìn đã cũ rồi. Một tay mẹ đỡ xe điện, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với bạn mình, hoàn toàn không chú ý đến phía đối điện. Tôi cất tiếng gọi, bà dừng lại, nhìn lại, rất giật mình. Người phụ nữ đi bên cạnh cũng quay đầu nhìn qua.
Chợt nghe Phương Vi Chu hỏi: “Dì đó à? Sao lại gầy vậy?”
Không hiểu vì sao lại đột nhiên thấy khẩn trương, thật không tự nhiên. Đương nhiên tuyệt đối không phải cảm giác xấu hổ, thật không thể miêu tả nổi. Tôi cảm thấy mặt hơi nóng, chỉ gật gật đầu: “Ừm, đó là mẹ em.” Không chờ hắn nói gì mà nhanh chân chạy qua luôn.