Ngoại Tình

Chương 24: Chương 24




Mẹ tôi cười nói: “Bằng tí tuổi như con đã là gì.”

Nói thêm vài câu nữa thì Phương Vi Chu tắm xong đi ra. Mẹ tôi nhìn hắn lau tóc bèn chạy nhanh đi tìm máy sấy tóc, hai người nói chuyện với nhau vẫn còn khách sáo lắm. Tôi nhìn họ, cũng không xen ngang để đi vào mà đi lấy đồ để tắm rửa trước.

Khi tôi tắm xong thì phòng khách đã không còn ai, ấy vậy mà có tiếng động trong phòng bếp. Tôi đi vào thì thấy mẹ đang mở cửa tủ lạnh, bà nói với tôi: “Suýt chút nữa quen giã băng cá, nếu không mau làm sao nấu cháo được.”

Tôi nói: “Mẹ không cần vội đâu, cứ đi ngủ sớm đi.”

Mẹ rửa tay sạch sẽ, nhìn tôi: “Con cũng thế, nhanh đi sấy tóc thôi.” Tắt đèn, đi ra ngoài.

Tôi giúp mẹ tắt đèn, chỉ chừa một cái chỗ hành lang, chờ mẹ đi vào phòng xong, tôi mới đi vào phòng mình. Tất nhiên Phương Vi Chu đang ở trong, hắn đang dựa người vào đầu giường đọc sách, điện thoại nằm trên bàn. Khi tôi bước vào hắn vẫn đang tiếp tục đọc.

Tôi lau tóc qua loa vài cái, chợt nghe hắn nói: “Thổi khô tóc đã.”

Tôi nói: “Sao anh nói giống mẹ em vậy.”

Phương Vi Chu nhìn nhìn, cười như không cười, tôi đành phải nghe theo, sấy vài hồi rồi cất đi: “Ngủ đi.”

Phương Vi Chu nói: “Ừm”, cất sách đi.

Tôi nhìn thoáng qua, đi tắt điện, hỏi: “Anh đọc sách gì vậy?”

Phương Vi Chu đáp: “Lấy đại một cuốn trên giá thôi.” Lại cầm lên: “Ồ, bàn về cách viết văn tốt.”

Tôi không khỏi bật cười: “Gì chứ? Anh thật sự xem nó sao.”

Phương Vi Chu nói: “Trong đó em viết rất thú vị.”

Tôi vội vàng giật lấy nó, càng xem càng đỏ mặt. Suýt chút nữa là quên mất trong này còn viết thêm vài lời nhảm nhí, đều là để chuẩn bị cho cuộc thi lúc đó, nào là tâm trạng buồn bực vì người yêu phải đi xa, không cách nào tin tưởng ra sức viết.

Phương vi thuyền hỏi: “Người kia là ai?”

Tôi ngập ngừng, liếc hắn một cái: “Ai cơ?”

Phương Vi Chu cười rộ lên, tôi không thèm chú ý đến hắn, đem quyển sách kia cất trong ngăn bàn, tắt điện. Tôi đập mạnh lên ga giường màu tối: “Ngủ!”

Phương Vi Chu ậm ừ, hắn kéo chăn lên. Tôi nằm xuống, hắn liền ôm lấy tôi, trên người mang theo theo mùi vị quen thuộc của nhà mình khiến tôi không khỏi hoảng hốt, ở trong nhà không thể tùy tiện được. Tuy nhiên tôi vẫn luôn không thể kháng cự được sự tấn công từ hắn, tôi và hắn hôn môi, một tay đặt lên lưng hắn.

Phương Vi Chu ôm lấy tôi từ phía sau, hỏi tôi: “Đó là ai?”

Tôi hổn hển hỏi lại: “Cái gì ai?”

Phương Vi Chu hôn lên môi tôi: “Người trong sách…ấy?”

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, rất buồn cười: “Là bạn thời trung học thôi.”

Phương Vi Chu đáp: “Lúc đó bọn em đã hẹn hò sao?”

Đột nhiên nói về chuyện thời xưa, tôi nhất thời không rõ mình có cảm xúc gì nữa, thực chất vẫn là không tự nhiên nổi, tôi nói: “Quên rồi.”

Phương Vi Chu cười.

Tôi nhìn hắn: “Không phải anh thực sự muốn biết chứ?”

Phương Vi Chu nói: “Đương nhiên không phải.” Giọng điêu kia như đang cố nhịn cười vậy.

Tôi liếc mắt nhìn hắn, hắn thực sự cười rộ lên rồi lại hôn môi tôi, nói nhỏ: “Hôm nay là ngày kỉ niệm.”

Tim tôi nóng lên. Tôi và hắn ngừng hôn được một lát rồi lại bắt đầu, càng ngày càng thêm triền miên, thực sự không thể tách ra nổi, thân thể dán chặt vào nhau, nóng thêm nóng. Có lẽ cũng do rất khát khao, lâu lắm rồi chưa làm nên động chạm một tí là có thể nhóm lửa. Mê đắm một hồi, tôi cảm giác mình bị hắn trêu chọc mà lên, tay hắn tiến vào áo tôi, vuốt ve dọc thắt lưng. Chân hắn chen vào giữa hai chân tôi, nhẹ nhàng ma sát ở chỗ đó, tôi có cảm giác thứ gì đó trong quần hắn không thể bình tĩnh nổi rồi.

Đột nhiên có một suy nghĩ lóa lên, đây không phải là chỗ thích hợp để làm đâu.

Tôi đẩy Phương Vi Chu ra, thở hổn hển: “Không được…đang ở trong nhà em.”

Phương Vi Chu cũng thở hổn hển đáp: “Vậy càng đáng để chúc mừng.”

Tôi thấy mình đang dao động, nhưng vẫn cảnh cáo: “Mẹ em ở ngay bên cạnh.”

Phương Vi Chu xoay người đứng lên, hắn đặt tôi dưới thân, dán vào khóe môi tôi: “Vậy em rên nhỏ tí là được.”

Tôi vẫn do dự, nhưn không quá cố sức giãy dụa nữa: “Ở đây không có mấy thứ kia…”

Giọng hắn trở nên cực kì càn rỡ: “Không sao đâu, em nằm sấp là được.”

Tất nhiên tôi hoàn toàn không chống cự nổi, quần áo bị vày vò nhàu nhĩ. Tôi hôn môi hắn, mỗi cm trên thân thể đều quen thuộc với hắn, hắn biết làm như thế nào sẽ khiến tôi thấy khó chịu cho nên sẽ tránh không làm. Tôi rất thích thú với màn ngược đãi này, đầu lưỡi của hắn nóng bỏng cuồn cuộn, biết là nguy hiểm nhưng vẫn để bản thân hãm sâu trong đó.

Quần áo đã sớm bị vứt tứ tung, chân tôi bị hắn tách ra rồi nâng lên, hắn đang cúi thấp người săn sóc âm hành của tôi. Tôi vô cùng kích động, suýt nữa không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ. Hắn cứ phun ra nuốt vào khiến vật trong miệng hắn càng thêm nóng bỏng, vốn nó đã sớm nhỉ ra nhiều dịch thể trong suốt, lúc này hai chân tôi ẩm ướt và trơn tuột. Một tay hắn mò ra sau, mở rộng hậu huyệt của tôi. Ngón tay hắn vào hậu huyệt, chậm rãi thăm dò, dần dần thêm hai ngón tay nữa, phía trước cũng khỏi dựng thẳng đứng lên. Hắn phun thứ đó của tôi ra, một tay nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay trượt qua trượt lại đầu đỉnh.

Tôi thấy mình như đang chìm đắm trong xúc cảm nóng bỏng, đột nhiên tôi rên nhẹ, vô cùng ngọt nị, tôi giật mình tỉnh táo một chút, ngay lập tức ý thức được đó chính là tiếng rên của mình vọng lại. Căn phòng rất im lặng, chỉ còn vang vọng tiếng rên rỉ thẹn thùng – thực chất thì cũng không thấy ngại lắm, thậm chí nó còn là dược liệu thúc giục lòng người, quả là không cách nào nhẫn nại nổi. Tuy nhiên chừng đó chưa đủ để thỏa mãn bởi đã lâu rồi tôi và hắn chưa thân thiết.

Rốt cuộc tôi cũng nhớ ra một việc, tôi nói: “Đổi cách tiến vào đi.” Nhìn ra phía sau, đã thấy ngón tay hắn tiến sâu càng sâu, ngập ngừng rồi nói: “Em nhớ ra rồi, trong va ly của em có đó.”

Phương Vi Chu không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn dường như đang trách móc tôi vậy, kiểu trách tôi sao không sớm nhớ ra. Hắn rời ngón tay, đứng dậy đi xuống giường, rồi lại nhanh chóng trở lại. Hắn quỳ gối chính giữa hai chân đang mở rộng của tôi, tụt quần để lộ ra dương vật thô to cứng rắn như thép. Hắn liếc tôi một cái rồi đem “mũ” cho tôi. Tôi nhận lấy, trước tiên hôn lên môi hắn, sau đó sờ soạng vật kia. Đợi đến lúc ướt đẫm tay, tôi mới cúi người xuống, dùng miệng đeo “mũ” cho hắn.

Tôi nằm xuống, hai chân được nâng lên rồi tách ra. Phương Vi Chu đè lên người, nắm lấy thắt lưng tôi, cuối cùng cũng động thân đi vào. Không đợi tôi bình phục hơi thở hắn đã muốn động đậy.

Lúc bắt đầu tôi có thể nhịn rên rỉ, nhưng sau đó thực sự không chịu nổi, có điều tôi cũng không dám làm càn, âm thanh vẫn ở mức chấp nhận được. không cẩn thận lại nghe giống như đang khóc ấy. Cơ thể căng cứng đến lợi hại, có lẽ Phương Vi Chu cũng cảm nhận được nên hắn cúi đầu xuống, thì thầm bên tai tôi: “Hôm nay hình như em rất chặt.”

Vốn chưa hiểu thế nào, mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng, cũng thấy hai ngại ngùng. Tay hắn không ngừng xoa nắn kích thích dương vật của tôi, cùng với đó là động tác vào ra kịch liệt, triền miên không dứt.

Cửa sổ không mở, bây giờ đã là đêm thu lành lạnh rồi nhưng nhiệt độ trong phòng lại như mùa hè oi bức nóng bỏng. Sau khi làm xong, Phương Vi Chu ôm tôi cùng nằm xuống, trên người hắn mồ hôi đang chảy ròng ròng, mà thực ra tôi cũng như vậy, cả hai nhất thời không động đậy nổi. Tôi thở hổn hển, thực sự rất mệt, đột nhiên thấy lo lắng khi nghĩ đến một chuyện quan trọng.

Tôi nói: “Nhà em chỉ có một phòng tắm thôi.”

Phương Vi Chu nói: “Vậy cùng nhau tắm?”

Tôi khẽ đẩy hắn một cái, hắn cười. Tôi nói: “Lỡ mẹ em nghe thấy thì sao bây giờ?”

Hắn lại ôm tôi, hôn lên tai tôi: “Tiếng động cũng không nhỏ, nếu nghe được thì đã nghe hết rồi, còn tưởng trẻ con nhà ai bị đánh đòn khóc lóc chứ.” Xong còn cố tình xoa nắn một bên mông tôi: “Hửm? Có đau không?”

Mặt tôi không khỏi nóng cháy, liếc mắt nhìn hắn một cái. Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, vươn lưỡi liếm láp lên vành tai tôi, ngón tay đang ở trên mông cũng men theo khe hở đi vào.

Tôi lại động tình, nhưng vẫn tránh né: “Không được đâu.”

Hắn ẫm ờ đáp lại nhưng lại nhanh chóng triển khai. Thật dễ dàng để khơi gợi nhiệt tình từ tôi, tôi cong chân câu lên thắt lưng hắn. Hắn khẽ cười bên tai tôi, vô cùng ồn ào. Hắn hỏi: “Rốt cuộc có được không?”

Tôi liền hôn hắn, xem đó là câu trả lời.

Lần này làm rất lâu, trên giường hỗn loạn không thể chịu nổi, thật sự không thể nằm ngủ được cho nên chúng tôi phải dậy sửa soạn lại. Tôi dựa vào trí nhớ lấy một chiếc ga trải giường mới từ trên tủ quần áo của mình xuống, tháo ra chiếc ga cũ rồi ném xuống đất. Cả người đầy mồ hôi, nên phải đi đến phòng tắm cùng nhau, rất sợ nửa chừng mẹ tôi đi tiểu đêm nhưng may mà không có.

Đợi cho được đến lúc ngủ thì cả tôi và Phương Vi Chu đều vô cùng mệt mỏi, cho nên giấc ngủ nhanh chóng đến. Lúc này đương nhiên không còn đủ sức để lo chuyện nói năng ra sao với mẹ chuyện đổi ga giường.

Vui vẻ đến tận nửa đêm mới ngủ, nhưng sáng hôm sau tôi đã phải dậy rất sớm. Tôi còn nhớ mình phải tiêu hủy chứng cứ, có lẽ Phương Vi Chu cũng không ngủ ngon đâu vì tức trước đến nay hắn có một tật xấu chính là không quen ngủ nhà người khác, lần đi công tác dài ba tháng kia cũng vậy, hắn chẳng thèm ở lại nhà bạn bè thân thiết đâu. Tuy rằng nhà người ta cũng thoải mái thậm chí còn tiện nghi hơn trong khách sạn, nhưng dù sao cũng là nhà người ta, phải chú ý chuyện này chuyện kia. Vậy mà khi ở lại nhà tôi, đến nửa đêm hắn vẫn không băn khoăn.

Mẹ tôi còn dậy sớm hơn, đang lúi húi trong nhà bếp. Máy giặt thì ở sau ban công, muốn đi ra phải đi qua bếp, tôi ôm chiếc ga giường đi đến đõ, chợt nghe mẹ tôi gọi lại, sắc mặt vẫn bình thường. Khi đối mặt với nhau, hình như mẹ đã nhận ra gì đó. Lâu rồi tôi mới có cảm giác chột dạ khi bị bắt gặp làm chuyện xấu. Ấy vậy mà mẹ tôi lại không nói gì, chỉ quay đầu tiếp tục nấu ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.