Mưa lớn một lúc rồi ngừng, bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh. Mặt trời lấp ló xuất hiện lại, còn có thể nhìn thấy những đám mây hồng hào phía chân trời. Lúc chúng tôi về nhà vẫn còn sớm, chỉ có điều mẹ tôi đã về rồi, còn đang lúi húi trong bếp.
Đến khi ngồi ăn cơm, mẹ tôi mới hỏi chuyện đi chơi hôm nay, Phương Vi Chu đáp: “Không tồi ạ.”
Mẹ tôi cười, sau đó không nói gì nữa, sau khi ăn cơm xong vẫn theo thói quan không cho Phương Vi Chu giúp đỡ, bảo tôi mang hoa quả ra rồi dẫn hắn đến phòng khách mà ngồi. Cứ ngồi nhàn nhã một hồi thì chuông điện thoại Phương Vi Chu vang lên, hắn liếc tôi một cái, sau đó đứng dậy đi về phía phòng tôi.
Nếu hắn phải kiêng dè tôi thì có lẽ đây chính là cuộc gọi từ gia đình hắn. Tôi vẫn ngồi yên, cầm lấy điều kiển TV chuyển kênh loạn xạ. Mẹ đã thu dọn xong, nhìn trái nhìn phải. Tôi nói: “Ở trong phòng rồi, vừa có điện thoại gọi đến.”
Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi: “Chuyện của công ty à?”
Tôi nói: “Cũng có thể là vậy.” Lại nhìn mẹ rồi cười lên: “Bình thường bọn con sẽ không bàn luận chuyện công việc. Chức vụ của hắn khá cao, phạm vi trách nhiệm tương đối nhiều, có những chuyện không được cho con biết.”
Mẹ gật gật đâu, im lặng một hồi rồi lại nói: “Sáng nay nghe hắn nói cha mẹ hắn đều ở nước ngoài…”
Tôi nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Vậy cha mẹ hắn có biết không?”
Tôi ngập ngừng, tuy biết bà đang hỏi chuyện gì nhưng thực sự không sao mở mồm được. Tôi hơi cúi đầu, chợt nghe mẹ nói: “Không biết có phải không?”
Tôi không nói lời nào. Mẹ lại nói: “Cha mẹ hắn đã từng gặp con chưa?”
Tôi khựng người, ấp úng: “Ừm.”
Mẹ nói: “Nhìn mẹ.”
Tôi ngước mắt lên, ánh mắt mẹ tôi vẫn tĩnh lặng như chính giọng mẹ vậy, ban tay bà gõ gõ lên đùi, không ngừng thay đổi vị trí để lộ ra sự khẩn trương. Bà nói khá chậm: “Thực ra mẹ vẫn không hiểu lắm…người giống như con, chỉ thích con trai, hai đứa ở bên nhau mẹ không trách móc gì hết, nhưng mà mẹ từng nghe nói có nhiều người trong nhà không tán thành chuyện này. Mẹ biết con có suy nghĩ riêng của mình nhưng nếu gia đình hắn biết được, có phải sẽ rất phiền phức không?”
Tôi im lặng, mẹ nhìn tôi rồi hỏi tiếp: “Hắn có giống con không? Ý mẹ là..”
Tôi lắc đầu, mẹ thấy được câu trả lời nhưng vẫn hỏi lại: “Vậy à?”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này chỉ nghe được mỗi tiếng chương trình hài trên Tv. Tôi nghĩ muốn nói gì đó nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết nói gì. Sự thật Phương Vi Chu có thể yêu phụ nữ, và gia đình hắn cũng không rõ ràng chuyện của chúng tôi.
Lặng lẽ nghe mẹ nói: “Mẹ biết con con có suy nghĩ riêng, nhưng không thể không xem xét lại được.”
Tôi ậm ừ trả lời, lại nhìn về phía mẹ, cầm lấy tay bà. Bà hơi bần thần một chút, cũng nhìn lại tôi, gượng cười, tôi kêu lên: “Mẹ…”
Mẹ nói: “Mẹ biết rồi, không có gì đâu, không có gì đâu.”
Tôi không nói nữa, tâm trạng trở nên nặng nề, có áy náy, nhưng càng rõ hơn là bất lực, không thể vì mẹ mà giả bộ được, cũng bởi bà đã không ích kỉ yêu cầu tôi phải thay đổi bản thân. Người ích kỷ là tôi, tôi đã sớm hiểu điều đó, mẹ tôi tuyệt đối không bao giờ kịch liệt phản đối, mà tôi đã vô sỉ ép bà phải chấp nhận.
Tôi mở miệng: “Mẹ_____” chỉ có duy nhất một tiếng này thôi.
Mẹ vẫn nhìn tôi, bàn tay nắm lấy tai tôi. Lần này bà cười rất vô tư, chuyển giọng: “Được rồi mà, mai phải về rồi, đi ngủ sớm đi.”
Tôi gật gật đầu.
Tôi đi vào phòng, lúc này Phương Vi Chu đang đứng trước cửa sổ không đóng, quay lưng về phía tôi. Tôi thật sự cảm thấy may mắn, tâm trạng cũng không kích động như hồi nãy nữa. Tôi mở tủ lấy quần áo ra đi tắm, lúc trở lại đã thực sự thấy bình tĩnh. Hắn đã chấm dứt cuộc trò chuyện, đang sửa soạn lại hành lý. Thấy tôi tiến vào, hắn vội nhìn tôi.
Tôi cười với hắn, nói: “Anh cũng đi tắm đi.”
Hắn đáp lại, đột nhiên lấy ra một vật gì đó: “Quên mất thứ này, tặng em.”
Tôi nhận lấy nó, thì ra đó là một chiếc móc khóa làm bằng gỗ rất sặc sỡ. Tôi ngẩn người, nhìn hắn. Hắn nói: “Lúc trả tiền thấy nên mua. Anh nghĩ nên mua một vật gì đó kiểu niệm cho lần này.”
Đúng là lúc rời quán trà hắn đi trả tiền còn tôi lúc đó đã ra ngoài trước, không chú ý đến hắn. Tôi buồn cười nói: “Sao lại mua cái này?Bên đường có rất nhiều đồ kỉ niệm mà.”
Phương Vi Chu nói: “Thực ra trong quán có vẻ giá tốt hơn, nên mua được nó với giá phải chăng.”
Tôi thoáng chốc bật cười, hắn thật là. Tôi nhìn hắn, siết chặt lấy chiếc móc khóa___tuy chỉ là một thứ đồ nho nhỏ nhưng thời điểm này thật khiến tôi thấy thỏa mãn hạnh phúc. Cho tới bây giờ tôi không hề có nhiều yêu cầu, có lẽ chính vì như vậy nên đôi khi cũng cảm thấy không thoải mái lắm. Nhưng mà không thoải mái thì sao? Vẫn yêu thôi, cho dù thế nào, lúc trước vẫn là tôi sai, có lỗi vói tình cảm chân thành của Phương Vi Chu.
Tôi đã từng nghĩ nát óc những lời mẹ vừa nói, lúc thì rất chắc chắn lúc thì lại mơ hồ. Tôi hơi mơ màng, chỉ có thể cười nói với hắn: “Được rồi, nhanh đi tắm đi, nếu không lát nữa mẹ em lại giục đấy.”
Hắn cầm quần áo lên, lúc đi qua chợt hôn lên môi tôi, cửa vẫn còn mở mà hắn chẳng thấy lo lắng gì. Tôi để cho hắn hôn môi, mặt nóng bừng, vừa hôn vừa đẩy hắn ra. Hắn cười đi ra ngoài.
Tôi nhìn chiếc móc khóa trong tay, rồi đi thu dọn hành lý.
Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng mẹ tôi cứ kiên quyết tiễn chúng tôi xuống nhà. Bà không nói gì với Phương Vi Chu, chỉ luôn nhắc nhở tôi làm việc cẩn thận, không khỏi lải nhải vài câu về phương diện thân thể sức khỏe.
Chúng tôi lên xe, bà ở phía sau, bóng hình xa dần