Phương Vi Chu nói: “Hay là em uống thuốc của anh đi, có lẽ cảm rồi.”
Tôi cố nhịn cười nói: “Đừng nghĩ rằng anh cảm thì em cũng cảm theo nhé, anh nên uống đi, đừng có trốn tránh.”
Phương Vi Chu bật cười: “Sớm biết thế, hôm qua tôi đã kéo em xuống nước rồi.”
Tôi cười nói: “Sao lại kéo em xuống nước?”
Phương Vi Chu cúi người đến gần để hôn lên môi tôi, khi môi hắn chạm vào tôi có thể ngửi ra mùi rượu, phải thật gần mới phát hiện được. Tôi do dự rồi hỏi: “Đi đâu ăn khuya, sao lại uống rượu? Đừng quên hôm nay anh vẫn là một bệnh nhân cảm cúm đấy.”
Phương Vi Chu chẳng chột dạ, toàn bộ người dựa vào người tôi: “Chỉ là một ly nhỏ thôi, vậy mà em cũng biết được à? Hay là em đoán xem anh đã uống loại nào?”
Tôi cười, khẽ đẩy người hắn ra: “Uống ít vậy, làm sao đoán được. Được rồi, nhanh đi tắm rửa đi.”
Phương Vi Chu bật cười, hắn đứng dậy, vừa cởi áo khoác ra vừa đi về phòng giữ đồ phía sau. Lúc hắn đi ra đã ném điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm. Cửa phòng tắm đóng lại, có thể nghe ra tiếng nước rào rào. Tôi thả quyển tạp chí xuống, nhìn chằm chằm vào điện thoại, đang suy ngẫm xem có nên động vào nó không.
Một lát sau, Phương Vi Chu đi ra, hắn mặc áo tắm dài, mang theo một thân hơi nước. Lúc hắn sấy tóc, tôi vẫn ngồi đọc tạp chí, không cằn nhằn bộ dạng của tôi, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện. Đột nhiên điện thoại hắn vang lên, hắn liếc một cái, lập tức nhận điện rồi đi ra ngoài.
Lúc này tôi cũng đoán được ai gọi đến rồi, ngoài cha mẹ hắn thì còn ai. Tôi cất tạp chí đi, nằm xuống giường.
Đợi đến lúc Phương Vi Chu quay lại mà tôi vẫn còn chưa ngủ. Hắn tắt đèn, nằm lên giường. Tôi lật người, hai mắt mở to nhìn về phía hắn. Hắn cũng nhìn lại tôi, vươn tay tắt đèn bàn đi. Căn phòng lập tức chìm vào tối tăm, hắn nằm xuống, tôi liền ôm lấy hắn.
Phương Vi Chu cũng ôm lại tôi, hắn nói: “Tuần sau cha mẹ anh về nước.”
Tôi im lặng, đột nhiên cảm thấy cánh tay đang ôm mình không còn thoải mái nữa, tất cả như đang cương cứng. Tôi vẫn nằm bất động, lại nghe hắn nói: “Con của một người bạn của họ sắp kết hôn nên quay về tham dự hôn lễ, có lẽ sẽ không lâu đâu, tầm một tuần gì đó.”
Tôi đáp: “Ừm.”
Phương Vi Chu không nói thêm gì nữa, cũng không buông tôi ra. Tôi đương nhiên càng không biết nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại đi ngủ thôi.
Hôm sau vẫn tiếp diễn như bình thường, không bàn luận chuyện cha mẹ Phương Vi Chu về nước, giống như chưa từng được nghe qua ấy. Tôi không thể giữ vẻ ôn hòa nữa, không như vậy thì có thể làm sao chứ?Đây không phải lần đầu tiên cha mẹ hắn về nước, khoảng cách giữa mỗi lần lại ngày càng rút ngắn, lần nào cũng tìm lý do như nhau. Cho dù lần này có là con của bạn mình kết hôn đi chăng nữa, cũng chỉ là cố ý lấy cớ xúc đẩy con mình nhanh kết hôn. Không thì sau mỗi lần về đều sắp đặt đủ loại hẹn gặp mặt, tôi làm sao mà tránh được cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi cũng hiểu, đây là khối u lớn gặp chặt trong lòng, không có cách nào không thể để ý đến.
Có điều tôi cũng không quên có chuyện cần mình giải quyết. Hôm nay là thứ năm, tôi và Từ Chinh tự lái xe riêng đi làm, trước một ngay đã viện lý do cho hắn biết hôm nay sẽ đi ăn cơm với bạn bè. Phương Vi Chu không biết chuyện tôi bất hòa với Vương Nhâm, huống chi đã một thời gian kha khá tôi không đi tìm bọn họ cho nên hắn không nói gì thêm. Nhưng khi biết tôi muốn tự lái xe, hắn đã đứng trước cửa hỏi: “Hay là chừng nào xong thì anh đi đón em vậy.”
Tôi thấy không tiện đồng ý, cho dù hiện tại tôi không có quan hệ gì với Từ Chinh nhưng cũng không muốn bọn họ giáp mặt nhau, tôi đáo: “Không biết vui chơi đến mấy giừ, không phải ai cũng có việc, còn bảo hôm nay Hà phó tổng đã quay về sao?”
Ngoài Phương Vi Chu, trong công ty còn có một vị phó tổng khác là Hà Tấn Thành, công ty bên Mỹ có chút vấn đề nên cần anh đích thân đi xem xét, qua nửa năm cũng phải quay lại rồi. Hà Tấn Thành lớn hơn Phương Vi Chu vài tuổi, có nhiều năm kinh nghiệm, làm người thành thật, vô cùng nhiệt tình đề bạt những người mới vào. Có thể nói Phương Vi Chu là một tay anh ta nâng đỡ, quan hệ qua lại khác biệt so với đám đông, cũng là một trong số ít người biết quan hệ giữa tôi và Phương Vi Chu, anh ta còn rất chú trọng đến đời sống riêng tư. Vợ anh ta là con của một vị cổ đông trong công ty, hai người từ hẹn hò đến kết hôn rất nhanh, còn thêm nhiều người lời ra tiếng vào, hai vợ chồng ghét tận xương tận tủy, thấy chúng tôi kín miệng cho nên Hà phu nhân cũng hay thoogn qua chồng mời tôi và Phương Vi Chu đến nhà ăn uống.
Nhưng vài năm gần đây trở nên ít hơn nhiều, Phương Vi Chu có biểu hiện vô cùng tốt trong sự nghiệp, nhanh chóng được thăng chức, ngược lại Hà Tấn Thành lại nửa vời, đại khái là không đến mức bị phá hủy nhưng cũng tuyệt đối không giống trước. Vốn trong môi trường làm việc, kinh nghiệm nắm vai trò rất quan trọng, song còn phải dựa nhiều vào nhân mạch, từ trước đến nay Phương Vi Chu được không ít người ra tay giúp đỡ. Tất nhiên Hà Tấn Thành cũng không phải thiếu, tuy nhiên lại không biết nắm chắc cơ hội.
Tóm lại mấy hôm trước cả công ty đều nghe tin Hà Tấn Thành đã quay lại, cũng do trong cuộc họp Lý tổng đã bảo sẽ mở tiệc đón khách. Nghe thấy tôi nói, Phương Vi Chu tiện miệng nói luôn: “Cũng không chắc là anh ta sẽ đến, vợ còn ở nhà chờ mà.”Không chờ tôi tiếp lời, lại nói: “Được rồi, em tự mình lái xe thì phải chú ý không được uống rượu.”
Tôi đáp: “Ừm, em biết rồi.”
Thế là hai bên tự ra ngoài, cả ngày nay Phương Vi Chu đều không rảnh rang bởi vì Hà Tấn Thành mang theo tình hình bên Mỹ về nên công ty lập tức tiến hành họp. Hình như cuộc họp kéo dài cả ngày, giữa trưa thì gọi cả đám lên phòng hợp. Đồng chức với tôi còn có hai, ba người nữa, lúc nào nhìn thấy nhau sẽ ngẫu nhiên bàn tán vài câu, cũng bởi biết Lý tổng sắp sửa về hưu vào năm sau, thế thì vị trí của ông ta ai sẽ được kế thừa, để chọn được người cũng cần dựa vào biểu hiện cả năm. Mấy năm gần đây Phương Vi Chu gây được công lao lớn với vài dự án thành công hiệu quả, song Hà Tấn Thành cũng có công lao không nhỏ khi chỉnh đốn việc làm ăn ở Mỹ.
Bọn họ hởi suy nghĩ của tôi, tôi chỉ đáp cho có lệ. Trên phương diện công việc, Phương Vi Chu có chỉ bảo cho tôi, song khi bình thường tôi sẽ không đề cập đến hắn. Chức vị của hắn cao, nhiều quan hệ phức tạp, tôi cũng không tiện hỏi han. Không ngờ ngày đó nghe lén được cuộc nói chuyện giữa hắn và lục giang, quan hệ giữa Phương Vi Chu và Lý tổng cũng không thua kém gì với Hà Tấn Thành, hắn được ông ấy đề bạt không ít. Lý tổng cũng là người biết chuyện giữa chúng tôi, tuy nhiên lúc bình thường ông ấy sẽ xem như không biết gì.
Nói chuyện vài câu, hút thêm vào hơi thuốc, nhiều lời cũng không giải quyết được gì nên tất cả đều quay lại chỗ ngồi. Cho dù có bàn đi bàn lại đi nữa, ai lên cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến bản thân là được rồi.
Cuộc họp diễn ra đến tận ba giờ chiều mới kết thúc. Tôi đi pha trà, lúc đi pha thì gặp cô thư ký của Phương Vi Chu, hội nghị cao cấp nên không cần cô nàng trợ giúp gì, cứ như vậy thong thả cả một ngày, song vẫn ngồi đợi nguyên tại chỗ không đi lại lung tung. Cô nàng cười gật đầu với tôi.
Tôi hỏi: “Phương tổng họp xong đã quay lại chưa?”
Cô nàng đáp: “Rồi ạ, sếp đang ngồi nói chuyện với Lý tổng trong phòng, tôi đang đi pha trà cho họ.”
Tôi ngập ngừng song vẫn không hỏi nữa. Lúc trở về văn phòng, đến đến năm giờ hơn mới đi thu dọn đồ đạc. Tôi không nhắc Phương Vi Chu mà có lẽ hắn cũng không quên đâu.
Lúc cửa thang máy đóng tự nhiên có một người xuất hiện bên ngoài, tôi nhanh tay ấn nút dừng lại, lập tức có một bóng người xách theo bao lớn bao nhỏ bước vào, liên tục nói lời cảm ơn. Lúc thấy rõ tướng mạo người đó, tôi hơi xấu hổ, đó là Hà Tấn Thành đã đi công tác nửa năm, vậy mà dáng vẻ anh ta vẫn không có gì thay đổi, ngoài vài sợi tóc bạch, cơ thể mập mạp, dáng vẻ hiền lành. Khi anh ta nhìn rõ tôi, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn vô cùng vui vẻ cười tươi.
Tôi lên tiếng: “Hà tổng.”
Hà Tấn Thành cười nói: “Hôm nay thật là nhiều người nên không thấy cậu, vừa mới nghĩ đến thì gặp được rồi.”
Tôi vội đáp: “Thật ngại quá, bởi vì tôi nghe nói Hà tổng phải họp liên tục nên không tiện qua hỏi thăm.”
Hà Tấn Thành không thèm để tâm đến: “May mà cậu không đến đấy, tôi họp xong vừa xuống phòng làm việc, mới ngồi uống được ngụm trà thì một đống người liên tục ra vào, quà tôi mua về cũng không đủ ứng phó đây.”
Tôi bật cười, anh ta lắc lắc cái túi to trong tay: “Chỗ này còn một ít chocolate, cậu mang về ăn nhé.” Sau đó bổ sung một câu: “Tôi nhớ hình như cậu thích ăn ngọt.”
Tôi chỉ có thể nhận lấy, lúc câu cuối vang lên thật là hơi xấu hổ: “Cảm ơn Hà tổng. Có điều ngài không mang quà về cho chị dâu sao?”
Hà Tấn Thành cười nói: “Cô ấy không thích ăn ngọt. Còn bảo tôi đi Mỹ lâu như vậy về mà còn tặng cô ấy Chocolate thì cô ấy không tức giận cũng phải nổi cáu cơ.”
Tôi vẫn cười rất tươi, thấy thang máy đã đi xuống tầng trệt rồi xuống tầng hầm, anh ta vẫn đi chung đường với tôi, cũng may vị trí đỗ xe của anh ta trước tôi. Anh ta bảo: “Đúng rồi, mấy ngày nữa đến nhà tôi ăn cơm đi, bà xã tôi nói đã lâu không gặp hai người rồi. Tôi đã nói cho Phương Vi Chu, hắn bảo lúc nào cũng được, chủ yếu dựa vào lịch của cậu thôi.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, song vẫn che dấu tâm trạng của mình, chỉ qua loa đáp lại. trong lòng đột nhiên vô cùng bất mãn với hành động của Phương Vi Chu, hắn chưa gì đã đồng ý mà không thèm hỏi ý kiến của tôi, cứ như chuyện như vậy là đương nhiên. Đương nhiên tôi cũng có thể một phần nguyên nhân, chủ yếu là muốn lấy tôi làm cớ từ chối. Phân tích tình hình lúc này, Hà Tấn Thành mới quay về, vừa gặp mặt Phương Vi Chu đã nhắc đến tôi, còn bảo bà xã anh ta muốn mời chúng tôi đến nhà ăn cơm, chẳng lẽ đây là chủ ý của bà chị kia thật? Tôi cũng biết chuyện cho nên mới cảm thấy chuyện này rất phức tạp, có thể Phương Vi Chu đã nghĩ ra, sau đó không tìm tôi thông báo vì biết tôi nhất định nghĩ giống hắn.
Cũng may Hà Tấn Thành không hỏi ngay lịch trình của tôi, tôi bèn đối phó vài câu rồi chờ anh ta lên xe về trước.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định không gọi cho Phương Vi Chu mà tự mình lái xe đến địa điểm đã hẹn với từ chinh. Đó là một nhà hàng món Trung nằm trong một trung tâm thương mại, đương nhiên phải hẹn trong quán ăn rồi chứ quán bar làm sao tiện nói chuyện. Tối thứ năm trên đường tương đối tắc cho nên tôi đến khá muộn, có điều từ chinh cũng không gọi điện hối thúc, ngay cả tin nhắn cũng không có. Giống như hắn không sợ tôi cho leo cây vậy.