Tất nhiên cũng có rất nhiều người muốn được bác sĩ giỏi kia khám, nhưng mà số đăng ký khám bệnh nhảy rất chậm, có người không kiên nhẫn chờ được đã đứng dậy ra ngoài một lát, đúng lúc thừa hai chỗ, Phương Vi Chu kéo tôi qua ngồi. Chúng tôi ngồi gần nhưng không nói gì với nhau, cả hai chăm chú nhìn biển báo hiệu, cũng chẳng có gì kì lạ lắm. Một đám bệnh nhân ngồi với nhau, tất nhiên sẽ trò chuyện về bệnh tình của mình, cũng là một cách để chờ đợi, một khi đã chuyên tâm nói chuyện sẽ say mê luôn, chẳng chú ý đến cái gì nữa.
Đột nhiên Phương Vi Chu lấy điện thoại ra nghe, bên cạnh rất ồn nên tôi không nghe rõ hắn nói gì với người đầu dây bên kia cũng không tiện xem điện thoại của mình, tuy rằng đây là một chuyện rất bình thường, song lúc này lại rất quan trọng. Cho dù có vô tư thế nào thì gặp phải chuyện thế này tâm trạng cũng sẽ hốt hoảng, chẳng cách nào trấn an nổi. Bên cạnh chỗ chúng tôi ngồi có đặt một tờ báo, bởi vậy tôi bèn cầm lấy để đọc.
Tôi vừa xem vừa quan sát Phương Vi Chu. Hắn đã nói chuyện xong, bây giờ đang cầm điện thoại lên xem, thần thái rất thản nhiên. Vẫn biết hắn luôn trầm tĩnh từ lâu rồi, nhưng vẫn khó đoán ra, thực ra không phải không đoán được, bởi bên nhau đã lâu, tôi dẫu ít dẫu nhiều cũng có thể hiểu hắn một ít, vậy mà lúc này lại chẳng cảm nhận được gì.
Rốt cuộc cũng đến số báo của tôi, Phương Vi Chu đi vào cùng tôi luôn, bác sĩ Trịnh tóc trắng bạc phơ, tinh thần rất khá, cẩn thận hỏi han tình hình bệnh, trách không được người bên ngoài phải ngồi chờ rất lâu. Tôi cũng cẩn thận miêu tả lại tình trạng, phải nói trước mặt Phương Vi Chu khiến tôi hơi sượng người. Phương Vi Chu không ngắt lời, chỉ lẳng lặng nghe bác sĩ chuẩn đoán bệnh. Thực ra tình trạng của tôi đã khá hơn rồi, uống thuốc rất tốt nên nhanh chóng khám xong, rồi cầm đơn thuốc đi ra ngoài.
Phương Vi Chu thay tôi tìm một vị trí ngồi xuống: “Em ngồi đây đợi anh.”
Tôi nhìn hắn, nói: “Hay là em tự mình đi, quầy thuốc vẫn còn rất nhiều người nên cần xếp hàng lâu, anh có cần quay lại công ty không?”
Phương Vi Chu thản nhiên nói: “Chiều nay cũng không có việc gì, tôi đã dặn trước nếu có việc gì họ sẽ gọi cho tôi.” Người gọi tất nhiên là cô thư ký của hắn.
Nhìn vào ánh mắt hắn, tôi ngay tức thời không tiện nói thêm gì, chỉ có thể nghe theo lời hắn. Tôi trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài, thật hoảng hốt, tình hình dường như tốt hơn chút, cũng bởi hắn rất quan tâm cẩn thận với chuyện sức khỏe, mỗi lần tôi không thoải mái hắn đều thúc giục tôi đi khám, thậm chí còn đưa tôi đi, giống như lúc này vậy. Bây giờ nhớ lại, lòng tôi đột nhiên thấy xót xa.
Mất khá nhiều thời gian mới mua được thuốc, lúc chuẩn bị ra bãi đậu xe thì điện thoại Phương Vi Chu vang lên, hắn vừa đi vừa phân phó cho người ở đầu dây bên kia. Tôi lặng lẽ bước đi sau hắn. Đi qua phòng cấp cứu thì thấp một chiếc xe cứu thương đag tiến vào, nhân viên y tế kéo chiếc giường bệnh trên xe xuống, vội vàng đẩy vào trong. Trên đó là một người đàn ông, trong lúc gấp gáp không thể đoán được hết tình hình, nhưng người đàn ông chạy phía sau thì tôi lại rõ hơn ai hết. Do bị thương nên một cánh tay y vẫn còn đang bó bột.
Tôi sượng người, thực sự không ngờ được sẽ gặp lại Từ Chinh trong hoàn cảnh này.
Dường như cảm nhận được điều gì đó nên Từ Chinh cũng nhìn về phía tôi.
Tất nhiên tôi không đi qua đó rồi, thậm chí còn muốn làm bộ như không thấy gì hết, tôi lập tức quay đi, thực chất là để tránh ánh mắt Phương Vi Chu. Không biết hắn đã cúp máy từ lúc nào, ánh mắt đầy tĩnh lặng. Hắn đang nhìn tôi, rồi lại giống tôi liếc nhìn qua chỗ bên kia, không biết hắn có thấy Từ Chinh ở đó không. Tôi nghe hắn nói: “Bên kia làm sao vậy?”
Hắn hỏi như vậy, có lẽ là do thấy tôi vô duyên vô cớ dừng lại. Tôi cố gắng trấn định nói: “Có một chiếc xe cứu thương chạy vào, cũng không rõ tình hình thế nào.
Phương Vi Chu nghe xong cũng không hỏi tiếp, chỉ nói: “Vậy đi thôi.”
Tôi gật đầu, đuổi kịp hắn. Đi được vài bước, tôi không khởi quay đầu lại nhìn, lại có một chiếc xe cứu thương tiến vào, lại thêm một đống người, rất hỗn loạn, chẳng thể nhìn ra Từ Chinh ở đâu nữa. Tôi không dám nhìn nhiều, lập tức quay đầu lại, vội vàng đi qua chỗ Phương Vi Chu. Vậy mà hắn đang đứng chờ tôi ở phía trước, không hề hỏi một câu. Quãng đường trở về rất yên tĩnh, hắn vẫn rất ôn hòa, không quan tâm đến chuyện trước kia nữa, thậm chí còn lấy một chút chuyện làm ăn quan trọng ra nói. So với khi đi thì lúc này vô cùng nhộn nhịp, xe cô qua lại như mắc cửi. Rõ ràng hắn đang ngồi gần tôi mà lại như thật xa xôi.
Sau khi về đến nhà, Phương Vi Chu cùng tôi lên tầng, hắn xem xét lại toàn bộ thuốc thang, sau đó lấy cho tôi một liều, còn thêm vài câu quan tâm nữa. Giọng điệu phóng khoáng khiến tôi cũng thấy thoải mái hơn, nhưng không tiện phấn khích, cuối cùng vẫn giữ vẻ thản nhiên như thường. Qua một hồi hắn phải đến công ty, tôi mệt mỏi ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cứ ngây người như vậy mà chẳng muốn làm thêm gì. Tôi lại nghĩ đến chuyện đi khám lúc trước.
Hôm qua số điện thoại kia có gọi đến nhưng hôm nay lại không gọi nữa.
Nghỉ ngơi một ngày, tôi phải đi làm luôn. Bình thường tôi sẽ tự lái xe của mình, thỉnh thoảng cũng đi cùng Phương Vi Chu, nhưng sau đó toàn là hắn lái xe chở tôi. Hắn đã chủ động nói thì tôi cũng thấy khó từ chối nổi, nhưng vẫn nghĩ đến việc có thể gây hiểu lầm.
Cứ vài ngày như vậy rốt cuộc cũng có người chú ý đến, vì mọi người cứ nghĩ chúng tôi cùng ở một tòa nhà, quan hệ sếp – nhân viên cũng không tời nên đi cùng nhau cũng chẳng sao, không cần phải quan tâm, dù sao đây là thời kì thay đổi nhân sự phức tạp, tôi cũng không phải một nhân viên nho nhỏ.
Trần bình đột ngột hỏi đến khi tôi giật mình, song trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: “À, mấy hôm trước phải xin nghỉ là do tôi bị tai nạn giao thông, cho nên xe…ừm, vừa hay tôi ở cùng khu nhà với Phương tổng, cho nên tôi mới hỏi hắn xem có tiện cho tôi đi nhờ không.”
Trần bình cười nói: “Tôi nghĩ chuyện này hẳn có nguyên nhân. Xe cậu đã đưa đi sửa chưa?”
Rốt cuộc tôi đành nói dối theo: “Đưa đi sửa rồi.”
Trần bình nói: “Chắc mất không ít tiền đâu.”
Tôi cười cười, sau đó còn nói thêm vài câu, hút thuốc xong rồi rời đi trước. Tôi đứng trước ban công, quay mặt về hướng cửa kính, thời tiết không tốt, vừa lạnh vừa tôi mây mù dày đặc cuối thân trời, gần như có thể mưa bất cứ lúc nào. Xung quanh đều là những buildng, xa xa gần gần, cái này xen lẫn cái kia, ở phía dưới là những con đường dài, màu xám, hai bên có rất nhiều cửa hàng náo nhiệt, có một chiếc xe đang đi qua…đó là cảnh tượng hết sức bình thường, không hiểu sao hôm nay lại thấy thật thê lương. Thời tiết này mà đi làm thật khiến người ta dễ buồn bực.
Đúng là trong công ty thoải mái hơn, không cần lúc nào cũng căng thẳng thần kinh.
Thực ra sau ngày đó Phương Vi Chu chưa hề nói nặng lời với tôi, so với khi hắn lên tiếng, hắn bất động mới khiến tôi không yên. Tôi cũng không tìm thấy cơ hội để hắn thấy tấm lòng mình, chẳng dám bàn luận gì nhiều, cho dù nói gì cũng phải hết sức cẩn thận, tiện miệng một câu cũng sợ hắn nghĩ nhiều khó chịu. Hắn lại càng không nói. Lòng tôi không đủ bình tĩnh, chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ gì nữa. Giả sử muốn chia tay thì sao phải nhẫn nại đến giờ chứ. Tôi cảm thấy mình thật mâu thuẫn, mấy hôm nay hắn lại tiếp tục lạnh lùng. Bình thường hắn cũng lạnh nhạt nhưng không liên tục, có khi một ngày, có khi mấy giờ, tôi biết bản thân chẳng vô tội, dưới tình hình này càng không thể oán trách hắn được.
Sáng sớm chuẩn bị rời khỏi nhà thì chuông điện thoại tôi vang lên, đó là dãy số của cảnh sát, do có ghi chép về vụ tai nạn nên tôi và Từ Chinh đều kí vào, tuy nhiên xét theo lý thì họ nên tìm Từ Chinh chứ, tôi đâu phải người lái. Thì ra là do cảnh sát đã liên lạc với y rồi, thậm chí hầu hết nạn nhân trong vụ tai nạn đều biết kẻ gây họa đã chết rồi, bởi vì không có giấy chứng minh nên phải mất vài ngày mới tìm được người thân, chỉ là cha mẹ hắn đều đã lớn tuổi.
Ý cảnh sát là muốn những người bị hại cùng tiến hành hòa giải, địa điểm là cục cảnh dát, thời gian vào ngày mai. Sau khi liên lạc thì cũng có vài người đồng ý rồi, còn lại mỗi tôi và Từ Chinh. Từ Chinh không nghe máy nên họ liên lạc qua tôi, tôi có thể tham dự hoặc tôi gọi cho Từ Chinh tham dự.
Khi tôi đang nghe thì Phương Vi Chu xuất hiện, nghe xong tôi nói cho hắn biết. Hắn không tỏ thái độ gì, cả quãng đường đi cũng không nói gì, tôi chẳng nhắc lại nữa. Nếu không muốn ra mặt thì phải gọi cho Từ Chinh, mà đó là điều tôi không muốn làm trong tình hình hiện tại.
Sau khi vào công ty tôi và Phương Vi Chu cũng không tiện nói chuyện riêng nữa. Hắn lên tầng đi họp rất lâu, sau đó lại đi xuống họp cùng tôi và vài vị quản lí khác nữa, lục giang cũng có mặt nên không khí trở nên vô cùng mơ hồ. Thật đen đủi khi cuộc họp kéo dài lâu, có vài dự án không đi đúng hướng, không chỉ lục giang mà ngay cả sắc mặt Phương Vi Chu cũng không tốt, chỉ có điều hắn vẫn không nói gì, mỗi lục giang tiếp tục gây khó dễ.
Đến phiên tôi báo cáo, tất nhiên cũng bị phê bình như bọn họ thôi. Lục giang trách tôi quản lí vô dụng, lời rất nặng nề: “Quản lí Tiêu, cậu có biết đốc thúc như thế nào không? Nghe nói bọn cậu mở thêm một ban nữa, chi bằng tiếp tục tăng ca đi, chỉ thêm lãng phí thời gian.”
Tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm, nhưng như vậy thật không công bằng, đám Chu Dung Tuấn cũng tăng ca suốt rồi mà. Tôi chỉ nói: “Đúng là tôi đã không nắm được trọng tâm vấn đề.”
Trong lúc nói chuyện, tôi không khỏi liếc mắt nhìn Phương Vi Chu. Thật ra hắn cũng biết, song sắc mặt vẫn thản nhiên như thường. Dường như Lục Giang rất bất mãn với câu trả lời của tôi nên còn muốn nói tiếp, vậy mà Phương Vi Chu đột ngột lên tiếng: “Được rồi.”
Lục Giang dừng một chút, nhìn về phía Phương Vi Chu. Phương Vi Chu chỉ lo lật đám giấy tờ trong tay, nói: “Quản lí Tiêu về chỗ trước đi.”
Tôi hơi ngẩn người, đành nói: “Cảm ơn Phương tổng.” Xét về thân phận, tất nhiên tôi biết hắn sẽ bảo vệ mình nhưng bình thường hắn không thể hiện rõ ràng, vậy mà vừa rồi suýt chút nữa khiển trách Lục Giang.
Lúc này Lục Giang nhìn tôi, rồi lại liếc mắt nhìn Phương Vi Chu, sau đó im lặng, sắc mặt tuyệt đối không tốt. Phương Vi Chu làm như không biết, cứ tiếp tục hỏi han người tiếp theo.
Rốt cuộc cũng tan họp, mọi người lục đục thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng họp, chỉ có lục giang vẫn ngồi bất động, bình thường Phương Vi Chu mới là người cuối cùng đứng dậy mà nhỉ. Tôi nghĩ lục giang có chuyện cần nói với hắn nên cũng không tiện ở lại đâu lâu. Sau khi rời khỏi đó, tôi thật sự không nhịn được cơn hờn dỗi trong lòng, bèn cầm điện thoại và thuốc đi ra ngoài ban công hút, vậy mà gặp Trần Bình.
Tôi ngẫm nghĩ mọi chuyện một lát, thuốc cũng hút xong rồi.
Vừa mới về đến văn phòng thì chuông di động lập tức vang lên, là Phương Vi Chu gọi, giọng hắn rất lạnh lùng: “Đi đâu?”
Tôi không khỏi thấy khẩn trương cộng thêm chút xấu hổ: “Đi hút thuốc một lát.”